Chu Sa ngượng ngùng nhìn Phó Cảnh Hoài.
Cách trang điểm và ăn mặc của Chu Sa trông rất giống Bạch Tô.
Cuối cùng Phó Cảnh Hoài vẫn bế Chu Sa lên, sau đó đi lên lầu rồi nhẹ nhàng đặt cô ta xuống giường.
Quan hệ giữa hai người, Chu Sa luôn là người chủ động.
Cô ta chủ động ôm lấy cổ Phó Cảnh Hoài, chủ động dây dưa cùng hắn.
Phó Cảnh Hoài chăm chú nhìn dáng vẻ động tình của Chu Sa, khi hai người hòa vào nhau, Phó Cảnh Hoài khẽ nói: “Bạch Tô, anh yêu em.”
Chỉ có vài chữ thôi mà khiến cơ thể của Chu Sa cứng đờ.
Thế nhưng lúc này cơ thể của Phó Cảnh Hoài đã thâm nhập vào cơ thể của cô ta, cảm giác vừa đau đớn vừa hoan lạc đan xen vào nhau.
Lúc Chu Sa nhắm mắt, từng giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Phó Cảnh Hoài biết điều đó thế nhưng hắn không hề dừng lại.
Mãi đến khi hai người lên đỉnh Phó Cảnh Hoài mới buông Chu Sa ra, hắn khẽ đứng dậy sau đó đi ra phòng khách châm một điếu thuốc.
Chu Sa nằm ở trên giường một lúc sau đó mới đứng dậy khoác áo khoác rồi mới đi ra ngoài.
Nhìn thấy Chu Sa bước ra, Phó Cảnh Hoài vội vàng dập thuốc sau đó mở cửa thông gió.
Hắn chậm rãi nói với Chu Sa một tiếng: “Xin lỗi.”
Chu Sa khẽ bật cười: “Xin lỗi cái gì chứ, em không cần.”
“Anh có biết không? Lần đầu tiên chúng ta quan hệ anh cũng gọi tên Bạch Tô, khi đó anh uống say rồi, luôn miệng gọi tên Bạch Tô.”
“Vậy tại sao cô còn nghe theo tôi?”
Phó Cảnh Hoài cau mày nhìn Chu Sa.
Thế nhưng nụ cười của Chu Sa lại khiến Phó Cảnh Hoài cảm thấy mình là một tên khốn.
“Em không để tâm.
Em yêu anh đã nhiều năm như vậy nhưng anh không hề chấp nhận em.
Em đã biết anh thích Bạch Tô từ lâu rồi.”
“Thế nhưng việc em thích anh chẳng liên quan gì đến anh cả.
Chỉ cần anh chấp nhận tình cảm của em dành cho anh là được.”
“Không phải anh cũng như vậy với Bạch Tô sao?”
Nói xong câu đó Chu Sa đột nhiên im lặng, cô ta xoay người sau đó chậm rãi lên lầu rồi khóa cửa phòng lại.
Phó Cảnh Hoài nghe thấy tiếng khóa cửa, hắn suy nghĩ một lát sau đó vẫn quyết định mặc quần áo lại rồi đi ra ngoài.
Sau khi lên xe hắn lại không biết mình phải đi đâu.
Lái xe lòng vòng vô định một vòng thành phố A… cuối cùng Phó Cảnh Hoài mở radio lên.
Lúc này… hắn mới nghe thấy radio đang phát mục tin nóng, liên quan tới hôn lễ của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Phó Vân Tiêu không tới tham gia hôn lễ ư!
Vì Bạch Tô sao?
Bàn tay đang nắm vô-lăng của Phó Cảnh Hoài vô thức run lên một chút, mà đột nhiên có một chiếc xe trước mặt đang lao tới, hắn không né kịp nên đã đâm vào cột điện bên đường.
Trong giây lát máu đã chảy đầu trán, cánh tay bên trái bị gãy xương.
Phó Cảnh Hoài chật vật lấy điện thoại ra, hắn vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện.
…
Sau khi Bạch Tô kêu Phó Vân Tiêu đi xử lý công chuyện thì lúc này cô mới thấy thoải mái hơn được một chút.
Cả biệt thự to như vậy chỉ còn lại mỗi cô và Bạch Tiểu Bạch, cô chậm rãi đi lên lầu xem Bạch Tiểu Bạch thế nào rồi.
Lúc này Bạch Tiểu Bạch vẫn đang chìm ttong giấc ngủ, không biết con bé đã mơ thấy gì mà gương mặt nhỏ nhắn trông vô cùng rạng rỡ.
Khiến Bạch Tô cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Khi cô xoay người định xuống lầu thì điện thoại trong tay bỗng “ting” một tiếng.
Bạch Tô cúi đầu cầm di động lên, là tin nhắn Lâm Đạt dùng số điện thoại công việc của Phó Vân Tiêu gửi tới.
“Bộ phận quan hệ công chúng đã đưa ra cách đối phó toàn diện, bây giờ trên mạng đã thay đổi theo hướng có lợi cho tổng giám đốc Phó rồi.”
“Đề tài: Kết hôn mà không có tình yêu sẽ làm chậm trễ rất nhiều thứ, rất nhiều người ủng hộ hành động thẳng thắn này của tổng giám đốc Phó, cảm thấy đây mới đúng là tinh thần dám yêu.”
“Bây giờ tổng giám đốc Phó đang tham dự cuộc họp để phát triển và mở rộng các ngành công nghiệp truyền thống của nhà họ Phó.”
Mỗi dòng tin nhắn đều là lịch trình công việc của Phó Vân Tiêu.
Sau khi Bạch Tô đọc hết những dòng tin nhắn đó, Lâm Đạt lại gọi điện tới.
Bạch Tô nhận điện thoại: “Lâm Đạt, sao thế?”
“Cô đã nhận được lịch trình làm việc của tổng giám đốc chưa?”
“Nhận được rồi, có chuyện gì sao?”
Bạch Tô không hiểu tại sao Phó Vân Tiêu lại kêu Lâm Đạt gửi những thứ này cho cô.
Ở bên kia đầu dây Lâm Đạt chỉ khẽ cười: “Tổng giám đốc Phó sợ cô lo lắng vì thế mới báo cáo lại tất cả các lịch trình cho cô.
Từ trước tới nay tôi chưa thấy tổng giám đốc Phó để tâm tới người phụ nữ nào như cô đâu đấy.”
“Đúng rồi, tổng giám đốc hỏi Tiểu Bạch thế nào rồi?”
“Tiểu Bạch vẫn đang ngủ.”
Bạch Tô nói xong thì Lâm Đạt lại phải đi làm việc tiếp.
Phó Vân Tiêu đang rất căng thẳng ở cuộc họp, mặc dù lần này đã thay đổi theo chiều hướng có lợi cho hắn thế nhưng trong sự nghiệp vẫn phải chịu một đả kích khá lớn.
Dù sao thì thương trường cũng như chiến trường… sẽ không bao giờ đặt hai chữ tình cảm vào, chỉ có lợi ích và những con số lạnh lẽo đấu đá với nhau.
Thế nhưng khi Lâm Đạt báo cáo lại với hắn Tiểu Bạch vẫn đang ngủ thì sắc mặt Phó Vân Tiêu thả lỏng hơn một chút.
Sau khi kêu Lâm Đạt ra ngoài thì Phó Vân Tiêu tiếp tục cuộc họp.
Còn Lâm Đạt thì đi làm những việc mà mình nên làm.
Mặc dù khi Lâm Đạt gọi điện tới thái độ của Bạch Tô có chút hời hợt thế nhưng sau khi cúp điện thoại cô lại cảm thấy rất vui bởi vì Phó Vân Tiêu vì quan hệ ba con với Bạch Tiểu Bạch mà đã báo cáo lại công việc của hắn.
Không lâu sau đó Bạch Tiểu Bạch đã tỉnh dậy từ giấc mơ ngọt ngào.
Con bé mở to mắt, khi nhìn thấy Bạch Tô ở trước mặt thì nở một nụ cười rất rạng rỡ.
Bạch Tiểu Bạch ôm chầm lấy Bạch Tô sau đó nói: “Mama, con mơ thấy papa.”
Bạch Tô nở một nụ cười dịu dàng: “Mơ thấy cái gì nào?”
“Papa Phó Vân Tiêu đưa con và mama tới khu vui chơi.”
Bạch Tô hơi do dự một lát, cô cũng không biết có nên nói cho Bạch Tiểu Bạch chuyện Phó Vân Tiêu chính là ba ruột của con bé không.
Bởi vì trong quá trình nói chuyện với Phó Vân Tiêu cũng đã xác nhận được một số điểm then chốt, thời gian và địa điểm nơi Phó Vân Tiêu và Bạch Tô xảy ra quan hệ đều trùng khớp với nhau vì thế Bạch Tiểu Bạch chính là con gái của Phó Vân Tiêu.
Nghĩ như thế, Bạch Tô vẫn quyết định sẽ nói cho Bạch Tiểu Bạch biết.
Cô nhìn Bạch Tiểu Bạch sau đó nói với con bé: “Đây không phải là mơ, chú Phó Vân Tiêu chính là ba của Tiểu Bạch.
Có cơ hội chúng ta sẽ cùng đi khu vui chơi nhé.”
Bạch Tiểu Bạch nghe xong liền vô cùng kích động.
“Mama, là vì con đã cướp papa về sao? Có phải vì con đã cướp papa về không?”
Vừa nghe thấy từ “cướp”, Bạch Tô lại nhớ tới chuyện hôm nay Bạch Tiểu Bạch đã suýt đi lạc, cô không kìm được mà muốn khóc.
Cô cảm thấy rất có lỗi với Bạch Tiểu Bạch.
Cô vẫn không đủ dũng cảm, không dám đấu trang nên mới khiến Bạch Tiểu Bạch thiếu thốn tình cảm suốt bao nhiêu năm nay.
Bạch Tô buồn bã chưa lâu thì ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông.
Sau khi xuống lầu cô mới phát hiện người đang đứng ở bên ngoài là Phó Vân Tỷ.
Bạch Tô nghi hoặc mở cửa cho Phó Vân Tỷ, anh ta cười hì hì: “Chị dâu, nghe nói chị và anh Vân Tiêu có một đứa con, ba muốn gặp một lát.”
“Hả?”
Bất ngờ như thế sao?
Trái tim của Bạch Tô như ngừng đập..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...