Mộ Vãn Vãn tức giận mở ngăn kéo lấy chiếc kéo ra, tức giận cắt chiếc váy cưới trên người thành từng mảnh từng mảnh.
Khi những mảnh vụn váy cưới bay lả tả xuống đất cô ta mới cởi váy cưới ra.
Dường như cô ta không hề do dự chút nào mà cầm điện thoại lên.
Lúc điện thoại được kết nối, cô ta nói với đầu dây bên kia: “Đồ chó chết! Anh đang ở đâu thế hà?! Chuyện tôi kêu anh làm anh đã làm xong chưa?!”
Cô ta tức giận nắm chặt chiếc kéo trong tay.
Lúc nói ra những lời này tay vẫn liên tục dùng sức nắm chặt chiếc kéo.
Những giọt máu đỏ tươi rỏ tong tong xuống đất, rỏ xuống những mảnh vụ váy cưới trên sàn.
Từng giọt từng giọt nở rộ ra như những đóa hoa trông rất ghê người.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhã của người đàn ông, ngoài ra còn mang theo ngữ khí trêu đùa: “Ai da, cô Mộ đừng có bất lịch sự như vậy chứ.
Nói thế nào thì trong giới điện ảnh tôi vẫn là tiền bối của cô mà, cô vẫn phải nể mặt chứ.
Không gọi là tiền bối thì cũng đừng gọi là đồ chó chết chứ!”
“Đừng có nhiều lời nữa!”
Mộ Vãn Vãn không thể kìm nén cơn giận, cô ta hét lên trong điện thoại: “Chuyện tôi kêu anh làm đâu! Anh làm được gì cho tôi rồi?!”
“Tôi không làm được gì Bạch Tô đâu.”
Người đàn ông đầu dây bên kia thẳng thắn nói: “Độ cảnh giác của cô ấy quá cao, hơn nữa nhân vật mà cô đưa kịch bản cho tôi chẳng có chút không gian phát huy nào cả nên không thể phát triền ra câu chuyện tình yêu được.
Mà người đàn ông bên cạnh cô ấy lại quá thông minh!”
Trương Bách Yến loạng choạng cầm ly rượu trên tay, nhìn thế giới đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ.
“Người đàn ông bên cạnh cô ta?!”
Mộ Vãn Vãn không biết anh ta đang nói đến người đàn ông nào.
Lúc này Trương Bách Yến đem ly rượu uống cạn sau đó mới ngồi xuống chiếc giường lớn trong khách sạn.
Hắn cầm con xúc xắc trên chốc tủ xuống, vừa đổ xúc xắc vừa nói: “Tên là Phó Cảnh Hoài gì đó.”
“Thế sau đấy anh đã làm gì? Được, nếu như anh đã thất bại trong nhiệm vụ này vậy thì anh cũng không còn có cơ hội có tiền để trả nợ cho sòng bạc Vạn Hối đâu.
Tôi sẽ cứ để cho bọn họ ném anh xuống biền cho cá mập ăn đấy!”
“Đừng đừng đừng!”
Trương Bách Yến sốt ruột, anh ta vội vàng nói: “Cô Mộ, cứ từ nói, cứ từ từ nói nào.
Tôi có thể trả được.
Bởi vì… trong tay tôi còn có một người, ngày mai tôi sẽ kêu Bạch Tô tới chuộc con tin.
Tôi đã điều tra qua rồi, Phó Cảnh Hoài chính là cháu của Phó Vân Tiêu chồng cô, hắn ta cũng là người của nhà họ Phó vì thế chắc chắn sẽ giúp tôi trả tám nghìn vạn tiền thua bạc!”
Lúc Trương Bách Yến nói những lời này anh ta còn có chút đắc ý.
Mộ Vãn Vãn hơi kinh ngạc: “Người nào?”
“Tôi bắt cóc con gái của Bạch Tô.”
Trương Bách Yến nói rất đắc ý, mà con xúc xắc trong tay hắn lúc này lại đổ ra được số điểm lớn nhất.
“Bây giờ anh đang ở đâu? Lập tức qua gặp tôi!”
Mộ Vãn Vãn thật sự bị Trương Bách Yến làm cho tức điên.
Cô ta nghiến răng nói với Trương Bách Yến: “Đứa bé đó không phải là con gái của Bạch Tô.
Anh bị ngu à! Tôi đã xem ghi chép của bệnh viện rồi, Bạch Tô chưa từng sinh con.
Đứa bé đó là con gái của Vương Tiểu Đồng, bạn thân của Bạch Tô!”
“Tuyệt đối không phải!”
Bị Mộ Vãn Vãn chỉ trích, Trương Bách Yến cũng nôn nóng theo.
Anh ta nói với Mộ Vãn Vãn: “Hôm qua tôi cầm một bộ đồ chơi lego mang qua đó thăm dò, hơn nữa lúc nói đến chuyện sinh đứa bé thì cô ấy cũng không có phản ứng gì.
Hơn nữa thông qua lời nói và ngôn ngữ cơ thể thì chắc chắn đó là con ruột của cô ấy.”
“Chắn chắn là thông tin chỗ cô Mộ có gì đó sai sót.”
Trương Bách Yến giải thích một câu.
“Tin tôi đi, trước kia làm diễn viên tôi đã học tâm lý học hành vi.”
“Mẹ nó, anh nhanh nhanh tới gặp tôi đi.
Đừng có nhiều lời nữa!”
Mộ Vãn Vãn tức giận ném chiếc kéo đi.
Lúc này cô ta mới phát hiện trên chiếc kéo đã nhuốm đầy máu của mình.
Cô ta cúp điện thoại của Trương Bách Yến.
Sau khi tắt máy cô ta mới phát hiện có 5 cuộc gọi nhỡ.
Đều là của Thẩm Mạc Bá gọi tới.
Mộ Vãn Vãn đang định gọi lại cho Thẩm Mạc Bá thì chuông cửa đột nhiên kêu lên.
Dì giúp việc đã ra mở cửa cho Thẩm Mạc Bá đi vào.
Thẩm Mạc Bá vừa vào đã nhìn thấy cánh tay của Mộ Vãn Vãn bị thương.
…
Lúc Phó Vân Tiêu tới cục cảnh sát thì nhìn thấy Bạch Tô đang ngồi bó gối trên ghế, cô gục đầu khóc nức nở.
Trái tim Phó Vân Tiêu lần nữa bị bóp nghẹt.
Trước kia khi người phụ nữ này còn ở bên cạnh hắn, trừ dáng vẻ tươi cười ra hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng yếu đuối như thế này của cô.
Thế nhưng sau khi cô rời khỏi hắn, ít nhất hắn đã nhìn thấy hai lần cô bất lực như thế này!
Phó Vân Tiêu vô thức đi tới bên cạnh Bạch Tô, đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên gương mặt cô.
“Chồng ơi, Tiểu Bạch đi mất rồi, là lỗi của em, em sai rồi.
Tại em không trông nom con bé cho tốt.
Rõ ràng biết là người đàn ông đó có vấn đề nhưng tại sao em lại để con bé rời khỏi tầm mắt của mình được cơ chứ? Bởi vì lo lắng nên em mới dẫn con bé theo thế nhưng tới bệnh viện lại chỉ chăm chăm nghiên cứu phương án chữa trị cho mẹ mà không để ý tới con bé.”
“Mẹ xin lỗi con Tiểu Bạch, từ nhỏ tới lớn con đã không nhận được sự quan tâm và chăm sóc đầy đủ của mẹ.
Thế mà bây giờ… mẹ lại làm mất con rồi.”
Bởi vì lo lắng nên Bạch Tô đã nói năng không thể kiểm soát.
Phó Vân Tiêu lau khô nước mắt của Bạch Tô sau đó mới nói với cô một câu: “Em đừng sợ, có tôi ở đây rồi.
Tôi sẽ giúp em tìm Tiểu Bạch.”
Phó Vân Tiêu vừa mới lên tiếng, Bạch Tô hơi sững người.
Cô ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn Phó Vân Tiêu sau đó tin tưởng hỏi một câu: “Thật chứ?”
Thực ra lúc Phó Vân Tiêu lên tiếng, Bạch Tô đã cảm nhận được cảm giác an toàn.
Tại sao nhiều năm như thế rồi đều là Phó Vân Tiêu mang lại cảm giác an toàn cho cô?
Dường như Phó Vân Tiêu luôn xuất hiện khi cô bước vào ngõ cụt?
“Người đàn ông mà em vừa nhắc tới là ai? Em quen anh ta à?”
Phó Vân Tiêu cũng không tiếp tục dỗ dành Bạch Tô nữa.
Hắn rất lý trí hắn biết diều quan trọng nhất bây giờ là gì.
Chậm trễ một phút đồng hồ thì sẽ khiến Bạch Tô lo lắng thêm một phút.
“Trương Bách Yến! Anh ta từng nói anh ta tên là Trương Bách Yến.”
Bạch Tô nhớ lại sau đó nói.
Bạch Tô miêu tả một chút tướng mạo của Trương Bách Yến.
Sau đó cô kể lại chuyện tình một đêm trước đây của mình.
Kể lại chuyện Trương Bách Yến tìm tới cửa nói anh ta là người có tình một đêm với cô.
Sau đó Phó Cảnh Hoài tới nhà, hắn ta cũng đã nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tô không giải thích chi tiết.
Thực ra lúc này Phó Vân Tiêu vẫn muốn hỏi thêm một số chi tiết cụ thể nữa thế nhưng những chi tiết đó rõ ràng không giúp được nhiều cho tình hình hiện tại mà đơn giản chỉ để hiểu Bạch Tô hơn mà thôi.
Vì thế hắn kiềm chế không hỏi tất cả những điều mà mình muốn hỏi, chỉ gọi điện thoại thông báo cho Lâm Đạt, kêu Lâm Đạt gọi điện cho mấy người anh em của hắn.
Rất nhanh sau đó, Lương Vân Trạm, Từ Sắt, Vương Nhất Luân đều đã có mặt tại cục cảnh sát.
Sau đó điều động toàn bộ thế lực của mình đi làm việc.
Lương Vân Trạm giỏi trong nghệ thuật, các mối quan hệ chủ yếu phát triển trong giới văn nghệ và một số diễn viên, nghệ sĩ lão làng có năng khiếu diễn xuất trong giới nghệ thuật biểu diễn.
Gia đình Phó Vân Tiên tham gia vào lĩnh vực đầu tư, thế nhưng hắn không quen biết nhiều những mối quan hệ tầng lớp thấp, nếu như cần vận dụng đến những mối quan hệ cấp cao thì hắn mới có thể làm được.
Vì thế nên lần này Phó Vân Tiêu mới phải thông báo cho anh em của mình.
Lão tam Từ Sắt là công tử nhà giàu, quanh năm sống ở hộp đêm.
Gia đình cũng làm trong giới giải trí, nói ngắn ngọn thì là toàn tiếp xúc với đủ mọi hạng người.
Gia đình Vương Nhất Luân hầu hết làm trong lĩnh vực học thuật, những bậc tiền bối trong giới học thuật đều là cô, dì, chú, bác của anh ấy.
Thế nhưng đối với chuyện này cũng không phát huy được nhiều tác dụng, hôm nay Vương Nhất Luân có thể không tới nhưng anh ấy vẫn có mặt ở đây để giúp đỡ.
Chỉ có Thẩm Mạc Bá không tới.
Gia đình Thẩm Mạc Bá làm sòng bạc ngầm, vì thế ít nhiều cũng có liên quan tới xã hội đen.
Thế nhưng gọi điện tho Thẩm Mạc Bá thì thư ký của hắn nghe máy, nói bây giờ Thẩm Mạc Bá đang ở nước ngoài, không thể về kịp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...