Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Lúc tới trường mẫu giáo Bạch Tô đã không thể nén nổi cơn giận nữa.
Lúc nói chuyện bị cơn giận lấn áp nên cô cũng không rõ mình phải nói những gì!
Bạch Tô xuống xe trước.
Phó Vân Tiêu chưa kịp xuống xe thì lại nhận được một cuộc điện thoại bắt buộc phải nghe máy vì thế hắn liền ngồi ở vị trí ghế lái, vừa nghe điện thoại vừa nhìn theo Bạch Tô.
Bạch Tô trừng mắt tức giận nhìn hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Cuộc điện thoại trên đường đã khiến cô hiểu ra phần nào tại sao hiệu trưởng lại để Tiểu Bạch đi.
Bởi vì người tới đón Tiểu Bạch là Từ Trường Thư!
Hiệu trưởng và Từ Trường Thư đều được xem như những người có địa vị cao ở trong thành phố này.
Một người có địa vị cao và có danh tiếng như thế sao có thể bắt cóc một đứa bé được.
Vì thế lúc đó hiệu trưởng cũng không hoài nghi xem Từ Trường Thư có thật sự là bà nội của Bạch Tiểu Bạch hay không, cộng thêm chuyện tình giữa Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài bị đồn ầm lên khiến ai cũng biết thế nên chuyện Từ Trường Thư là bà nội của Bạch Tiểu Bạch cũng khá hợp lý.
Hai người đứng tranh cãi.
Lúc này hiệu trưởng cũng cảm thấy rất áy náy thế nhưng hai người bọn họ lại không khống chế được cảm xúc mà quên đi mất chuyện quan trọng nhất bây giờ là gì rồi sao?!
Phó Vân Tiêu nghe điện thoại xong.
Hắn thấy Bạch Tô lo lắng đứng ở đó nên đã mở cửa xuống xe sau đó hỏi hiệu trưởng một câu: “Chiếc xe tới đón Tiểu Bạch có biển số bao nhiêu, là loại xe gì?!”
“Mercedes dòng S, biển số là 88988.”
Hiệu trưởng vội vàng trả lời câu hỏi của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhíu mày, hắn kéo tay Bạch Tô sau đó ấn cô vào trong xe.
Vừa mới lên xe, hắn đã gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Đạt, bình tĩnh nói: “Giúp tôi điều ra một chiếc xe.
Mercedes dòng S, biển số 88988.
Khi tìm thấy thì lập tức bao vây cho tôi!”
Sau khi phân phó xong, Phó Vân Tiêu liền nhanh chóng lái xe đi về một hướng khác.
Trên đường tới đây không hề nhìn thấy Từ Trường Thư.
Vì thế chỉ có khả năng bà ta đã đi về hướng ngược lại.
Phó Vân Tiêu lái xe chưa lâu thì đã nhìn thấy chiếc xe của Từ Trường Thư đã bị người của hắn chặn lại từ phía xa xa.
Lúc Bạch Tô nhìn thấy xe của Từ Trường Thư, cô cũng không kịp nói lời nào với Phó Vân Tiêu mà đã nhảy xuống xe sau đó sang xe bà ta đưa Bạch Tiểu Bạch xuống.
Bạch Tiểu Bạch đang ăn đồ ăn vặt trên xe của Từ Trường Thư.
Con bé còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thế nên khi nhìn thấy Bạch Tô tới, đôi mắt to tròn nhìn Bạch Tô, tò mò hỏi: “Mama, không phải mama kêu bà nội tới đón con sao? Sao bây giờ mama lại tới rồi.”
Từ Trường Thư bị Phó Vân Tiêu cho người chặn xe lại thì gương mặt của bà ta trông vô cùng khó coi.
Bạch Tô bước tới, gương mặt vô cùng tức giận.
“Bà muốn làm gì?”
Bạch Tô để Bạch Tiểu Bạch đứng ở phía sau lưng mình trước sau đó mới tức giận nhìn Từ Trường Thư, chất vẫn bà ta.
Cô nắm chặt tay, giống như cảm xúc của cô có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Mà lúc này Từ Trường Thư lại cảm thấy bà ta không làm gì sao cả, lên tiếng nói chuyện ra vẻ rất hợp tình hợp lý.
“Tôi đồng ý với yêu cầu hôm qua của cô.
Tôi đã kêu trợ lý soạn văn bản làm sáng tỏ chuyện đó rồi, tôi đồng ý làm sáng tỏ chuyện nghiên cứu học thuật của cô.
Với cả tôi lo hôm nay cô bận làm việc nên không có thời gian tới làm thủ tục thôi học cho con gái vì thế tôi qua đây giúp cô.”
Mặt khác, Từ Trường Thư lại đang giúp cô sao?
Bạch Tô nhìn Từ Trường Thư.
Trên gương mặt của bà ta ngoại trừ nụ cười tự mãn ra thì tràn ngập vẻ tự tin!
Điều này càng khiến Bạch Tô khó chịu.
Bạch Tô cười lạnh một tiếng, cô nhìn Từ Trường Thư: “Vậy tôi phải cảm ơn bà đúng không?”
“Không cần, chỉ cần cô thực hiện lời hứa, rời xa con trai của tôi!”
Bạch Tô càng nghe Từ Trường Thư nói, cô càng cảm thấy nực cười.
Đúng là không thể chấp nhận được.
“Tôi nghĩ viện trưởng Từ đã hiểu nhầm rồi.
Hôm qua tôi không hề có ý định bà điều kiện với bà.
Tôi có rời xa Phó Cảnh Hoài hay không đó là tự do của tôi.
Còn về phần bà dẫn Tiểu Bạch đi như thế này, bà còn phải cảm ơn tôi vì tôi chưa đi báo cảnh sát đấy.”
Bạch Tô nhìn về phía Từ Trường Thư, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Điều này khiến Từ Trường Thư vô cùng khó chịu, bà ta tức giận nắm chặt tay.
Bà ta nở một nụ cười trào phúng: “Tôi có thể hiểu cô vẫn còn trẻ, muốn giữ lại cái gọi là tôn nghiêm.
Nhưng! Cô nên biết rằng muốn đi Mỹ chữa trị phải cần bao nhiêu tiền, sau đó phí để tiếp tục cũng cần không ít.
Cô không có công việc, bây giờ còn ở đay giả bộ tôn nghiêm nữa chứ, đúng là ngu xuẩn!”
Bạch Tô vẫn nhẫn nhịn.
“Chuyện tôi có bao nhiêu tiền không cần viện trưởng Tử phải quan tâm.”
Bạch Tô không muốn ở đây dây dưa với Từ Trường Thư thêm chút nào nữa.
Cô cảm thấy Từ Trường Thư lần này giống như một kẻ có vấn đề về tâm thần, làm ra những chuyện thật khác thường.
Vì thế cô kéo tay Tiểu Bạch, muốn đi vào trong xe Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng cô chưa bước được mấy bước thì Từ Trường Thư ở phía sau kéo giật tay cô lại.
“Đã không có tiền thì đừng có khoe mẽ.
Đây là một trăm vạn cho việc chữa trị của mẹ cô.
Đương nhiên là để cô rời xa con trai tôi.
Cô không hy vọng mẹ cô chữa trị được một nửa rồi thì không cứu nữa chứ? Vậy thì đi đời nhà ma đi!”
Từ Trường Thư cười lạnh nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô đã nhẫn nhịn tới cực điểm, thế nhưng cô không thể mắng người trước mặt Bạch Tiểu Bạch được, cô không muốn có ảnh hưởng xấu tới con bé.
Lúc này, Phó Vân Tiêu bước xuống xe sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Từ Trường Thư.
Khi nhìn thấy tấm thẻ trong tay Từ Trường Thư, hắn nở một nụ cười tràn ngập vẻ khinh thường.
“Chị dâu, sau khi được gả vào nhà họ Phó chúng tôi có phải vẫn chưa thích ứng được cuộc sống của nhà họ Phó không?”
Phó Vân Tiêu quan tâm hỏi thăm Từ Trường Thư một tiếng.
Bởi vì khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu xuống xe, nụ cười trên gương mặt của Từ Trường Thư dần tắt ngúm.
Thế nhưng bà ta chỉ liếc nhìn Phó Vân Tiêu, không hề đáp lại.
“Lúc trước nghe tin anh trai mỗi tháng đều cho người phụ nữ mà anh ấy yêu ba nghìn vạn tiền tiêu vặt.
Hôm nay nhìn thấy chị dâu ra tay như thế này bỗng dưng tôi lại nghi ngờ truyền thuyết trước kia mà mình nghe được đó.”
“Bạch Tô là vợ của tôi.
Cho dù chúng tôi đã ly hôn rồi thế nhưng ba nghìn vạn tiền tiêu vặt cô ấy cũng có.
Chị dâu cầm một trăm vạn tới đây có phải là đã quá khinh thường nhà họ Phó chúng tôi rồi hay không.”
Từ đầu tới cuối Phó Vân Tiêu không hề nói lời nào thô tục thế nhưng lại khiến cho Từ Trường Thư tức điên.
Bởi vì vốn dĩ để được bước chân vào nhà họ Phó, Từ Trương Thư đã phải tốn rất nhiều công sức!
Thế nhưng những lời mà Phó Vân Tiêu nói lại đang nhắc nhở Từ Trường Thư rằng bà ta chẳng là ai trong nhà họ Phó cả!
Bạch Tô chỉ cảm thấy bàn tay lạnh băng của mình bỗng dưng được một bàn tay to lớn mà ấn áp nắm lấy.
Đó là một loại cảm giác vô cùng an toàn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...