Vinh Tuệ Khanh đi bên cạnh La Thần, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của người xung quanh. Có vẻ hạ nhân hôm qua cử đi ra ngoài dò đường tìm quán trọ, sau khi rời đi lần nữa thì chưa thấy trở về.
“Không phải bảo quán trọ ở ngay gần đây sao?”
“Nghe hắn3nói càn, xem ra đã cầm theo bạc của tam tiểu thư trốn mất rồi. Dọc đường chúng ta đi tới, chỉ có một con đường núi là có thể lên được. Hai bên toàn là núi rừng, ngươi thấy ở đâu có bóng dáng của quán trọ?”
“Cũng phải, cái tên đáng chết này, uổng1cho ta xem hắn là người tốt! Ta còn nói tốt giúp hắn trước mặt tam tiểu thư, ai ngờ hắn lại làm chuyện như vậy.”
Những lời của hạ nhân lục tục truyền vào tai Vinh Tuệ Khanh và La Thần.
Vinh Tuệ Khanh nhìn sang bên đường một chốc, khắp nơi đều là cây cao3tận trời. Dưới tán cây xanh rợp bóng, muôn vàn hoa dại mọc đầy.
Tiếng nói của Khẳng Khẳng lặng lẽ chui vào trong đầu Vinh Tuệ Khanh: “... Ở đây không có quán trọ. Hôm qua Khẳng Khẳng đã chạy tới chạy lui nơi này tìm nhân hạt thông ăn, không thấy một quán trọ3nào.”
Vinh Tuệ Khanh tin lời Khẳng Khẳng.
Nhưng nếu không có quán trọ, những người hôm qua đi trước bọn họ đến quán trọ ở, thật ra đã đi đâu rồi?
Dù sắc trời vẫn còn sáng, ánh nắng chiếu rọi, Vinh Tuệ Khanh vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên đến đỉnh đầu, vô9thức đi sát lại bên La Thần.
La Thần nhìn về phía trước, thân người thẳng như cây tùng, mắt không nhìn Vinh Tuệ Khanh. Một cánh tay y vẫn đưa ra nắm lấy tay phải của cô, vững vàng dắt cô thẳng bước.
Lòng bàn tay La Thần ấm áp, to lớn khiến tay của Vinh Tuệ Khanh càng nhỏ bé, lạnh lẽo thấy rõ.
Chỉ một động tác nhỏ, lần đầu khiến Vinh Tuệ Khanh sinh lòng ỷ lại đối với La Thần, xem y như một trưởng bối thật sự mà mình có thể dựa dẫm. Không còn là con người xa lạ hỉ nộ vô thường, không thể hiểu nổi trước kia.
Nhiếp Hoa Chi ngồi trong xe, nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
La Thần dắt tay Vinh Tuệ Khanh đi bên cạnh xe ngựa. Vóc người La Thần cao lớn, Vinh Tuệ Khanh xem như cao hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Thế nhưng, ở trước mặt La Thần cô cũng chỉ là một cô nhóc cao ngang ngực y mà thôi.
Nhiếp Hoa Chi mỉm cười. Một người đàn ông yêu thương trẻ nhỏ nhất định là một người tốt, mắt nhìn của mình không tồi.
Nhiếp Hoa Chi không có mong ước gì cao xa. Dù lần này cô ta đi theo, có thể được nhận làm đệ tử của tam đại môn phái, cô ta cũng sẽ không dành cả đời vào tu chân. Cô ta muốn mình giống như những cô gái bình thường, tìm được một tu sĩ song tu thích hợp, sau đó sinh con đẻ cái, mở rộng thế lực gia tộc.
La Thần, chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Nhưng cô ta đã thăm dò bao lâu nay, La Thần vẫn đối với cô ta như có như không. Xem ra, cô ta phải đặt mục tiêu lên nơi khác rồi. Đứa cháu gái Vinh Tuệ Khanh này có lẽ là đối tượng mà cô ta phải tranh thủ.
La Xảo Tư không có mấy hứng thú với tình cảm nam nữ. Chí hướng, nguyện vọng và mục tiêu của nàng ta đều đặt trên việc trở thành tu sĩ đứng nhất nhì. Tất cả những gì nàng ta làm đều là hướng đến con đường này. Ở phương diện khác, nàng ta không hề đặt trong lòng.
Minh Nguyệt đã nghỉ ngơi một đêm, lên tinh thần rất nhiều. Vừa khoanh chân ngồi thiền, lấy linh thạch hấp thu linh khí, vừa dưỡng thương cho con gái Sở Sở, tu dưỡng hồn phách bị ăn mòn của nó.
La Xảo Tư nhìn linh thạch trong tay Minh Nguyệt, mắt chợt lóe sáng.
Minh Nguyệt chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, Minh Nguyệt Quán cũng chẳng qua là dã quán không tên tuổi, nhưng trong tay Minh Nguyệt lại đang cầm một linh thạch trung phẩm để hấp thu linh khí.
Trong giới tu chân, linh thạch phân ra bốn cấp, bình thường nhất cũng nhiều nhất chính là linh thạch hạ phẩm. Nếu không có môn phái hay gia tộc cung dưỡng, đối với tán tu mà nói thì linh thạch hạ phẩm cũng cực kì hiếm có.
Nhỉnh hơn linh thạch hạ phẩm một chút là linh thạch trung phẩm. Một linh thạch trung phẩm có thể đổi một vạn linh thạch hạ phẩm. Bình thường những người có linh thạch trung phẩm không phải là tu sĩ kỳ Kim Đan thì cũng là đệ tử tinh anh của đại môn phái.
Tốt hơn linh thạch trung phẩm là linh thạch thượng phẩm. Một khối linh thạch thượng phẩm có thể đổi mười vạn linh thạch trung phẩm, giá trị cao hơn rất nhiều.
Cao cấp nhất là linh thạch cực phẩm. Trên Ngũ Châu Đại Lục hiện nay, nghe nói linh thạch cực phẩm cung không đủ cầu, dù là tông môn đỉnh cấp cũng không có được bao nhiêu. Trên chợ cũng không đem nó ra làm vật lưu thông.
Một tu sĩ Trúc Cơ như Minh Nguyệt xuất thân từ dã quán không tên tuổi, trên tay sở hữu linh thạch trung phẩm chỉ có một nguyên nhân: chính là do Tư An Tư đại nhân, cái vị vừa mới Hóa Thần kia tặng cho cô ta.
Nhớ đến vụ án oanh động tu chân giới năm đó, La Xảo Tư nhếch môi cười cười, sâu xa đánh giá Sở Sở đang ngồi thiền bên cạnh.
Nhìn cũng đáng yêu trong sáng như ngọc tuyết, tư chất cũng không kém, cũng giống như mình, là tam linh căn. Nhưng dù thế nào, vận may của Sở Sở đều lớn hơn mình.
La Xảo Tư nhắm mắt, bắt đầu hấp thu linh khí trong linh thạch hạ phẩm của mình.
Tu hành bàn đến cơ duyên. Cơ duyên của nàng ta cũng không nhỏ, mỗi người đều có nhân duyên của mình, không nên so bì. Nàng ta không được quá tham lam. Trừ khi có người tranh giành Tiểu Hoa với nàng ta, nếu không nàng ta sẽ không ra tay tàn nhẫn.
Vào buổi trưa, bọn họ cuối cùng cũng đến được cửa vào sơn trang Dư Nga.
Mọi người đều là lần đầu đến nơi này.
Từ chân núi đi vòng sang đây, đập vào mắt là bậc thang cao ngất dùng ngọc thạch xây nên, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy mây mờ lượn quanh, không nhìn thấy đỉnh. Lan can được khắc hình long phượng, vô cùng tinh xảo, khoáng đạt.
Hai bên thềm đá là ngọn núi xanh um cao chót vót, thác nước sáng ngời từ đỉnh núi cuồn cuộn chảy xuống, đổ vào đầm nước hai phía chân núi.
Ở những nơi bình thường khác, hai thác nước hùng vĩ, tráng lệ như thế, lúc rơi xuống đầm nước khẳng định vang tiếng như sấm. Nhưng ở nơi này lại im ắng vô cùng, thác trên cao đổ xuống ba ngàn thước chỉ sủi lên bọt nước, bên trên mặt đầm hơi nước mịt mờ, còn có chim đầm lầy bay lượn xung quanh.
Vinh Tuệ Khanh nhìn lóa cả mắt.
Tam đại môn phái quả nhiên làm gì cũng không tầm thường.
Cô nhìn ra được bên dưới đầm nước có một trận pháp, cân bằng với xung lực của thác nước, vừa vặn triệt tiêu tiếng vang cực lớn khi thác nước đổ xuống đầm.
Người của La gia cũng nhìn không hết cảnh đẹp, tấm tắc ra tiếng.
Minh Nguyệt ôm chặt vai Sở Sở, mắt nhìn nơi bậc thềm cao, im lặng không cất lời.
Nhóm người họ không phải là nhóm người duy nhất.
Ở trước bọn họ, nơi khoảng sân trống trước thềm đã chật cả người.
Nhưng không có ai tự tiện bước lên bậc thang.
Vinh Tuệ Khanh có chút hiếu kì hỏi: “Đã đến đây rồi sao còn không lên trên?”
La Xảo Tư nghe vậy thì quay đầu cười cười, đáp: “Tự mình lên sẽ không lên được. Trước bậc thềm có kết giới, phải đợi người bên trong ra dẫn vào mới có thể đi qua.”
Vinh Tuệ Khanh nở nụ cười tươi gật đầu: “Vậy cũng hết cách rồi. Nếu có kết giới thì không ai có thể tiến vào cả.”
La Xảo Tư ừ một tiếng, nhìn bậc thềm, mong muốn tìm thấy Tiểu Hoa càng thêm bỏng cháy. Nếu có Tiểu Hoa trên tay, kết giới khắp thiên hạ đều không là gì trong mắt nàng ta.
Theo lời ghi chép trong cuốn sách kia, chỉ khi có được Tiểu Hoa, nàng ta mới có thể có được cơ duyên càng lớn hơn.
Lần trước đã có một nữ tu nhờ sự trợ giúp của Tiểu Hoa mà tu thành đại đạo.
Tiếc thay, trong cuốn sách chỉ nhắc đến danh tính của nữ tu một cách mơ hồ.
Nếu nàng ta biết được nữ tu đó là ai, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng rồi.
La Xảo Tư thở dài, âm thầm cảnh cáo mình không được nóng lòng.
Mọi người không cần đợi lâu, trên bậc thang cao cao, mây mờ đột nhiên dạt ra hai bên, hai nam hai nữ nhẹ nhàng đi ra, bước xuống dưới bậc thềm.
Mắt Vinh Tuệ Khanh lập tức trợn tròn, lại như không tin vào mắt mình, đưa tay dụi dụi mắt.
La Thần lạnh giọng nói: “Đừng dụi nữa. Nhóc không nhìn lầm.”
Phải, cô không nhìn lầm.
Một nam một nữ phía trước rõ ràng là Đại Ngưu và Bách Hủy!
Một nam một nữ theo sau, một người mặc đạo bào là Lâm Phiêu Tuyết, một người mặc tăng y là Vi Thế Nguyên!
“Đại lễ thu đồ đệ lần này tam đại môn phái có lệnh, trước tiên phải phân biệt linh căn. Những người tam linh căn trở lên mới có thể vào sơn trang Dư Nga. Những người khác xin hãy đợi ở ngoài sơn trang.” Đại Ngưu nho nhã lễ độ truyền lời, trong tay cầm một cây Băng Ngọc Quản đi kiểm tra linh căn.
Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh biến đổi kì dị.
Lâm Phiêu Tuyết hờ hững nhìn về phía đám đông, ánh mắt lưu lại trên người Vinh Tuệ Khanh một thoáng, lại giống như không có gì quét qua, nhìn sang nơi khác.
Vi Thế Nguyên tựa như cảm nhận được, cũng nhìn sang phía Vinh Tuệ Khanh, khẽ gật đầu với cô.
Vinh Tuệ Khanh cắn môi dưới, cố gắng đè nén mối nghi hoặc trong lòng, cúi đầu thật thấp tránh cho người khác phát hiện cô có gì bất bình thường.
Người muốn vào sơn trang Dư Nga rất nhanh phân thành hai đội nam trái nữ phải.
Đại Ngưu phụ trách kiểm tra linh căn của đội nam, Bách Hủy phụ trách kiểm tra linh căn đội nữ.
Vi Thế Nguyên đi theo sau Đại Ngưu quan sát. Lâm Phiêu Tuyết đi theo sau Bách Hủy.
La gia chỉ có La Xảo Tư và Nhiếp Chi Hoa là muốn vào tam đại phái. Những người khác đều là hạ nhân, không có linh căn, lui sang một bên chờ đợi.
La Thần muốn cùng Vinh Tuệ Khanh vào trong bèn đi sang bên đội nam.
Đại Ngưu cầm Băng Ngọc Bổng một đường kiểm tra, khi nhìn thấy La Thần không hề nhận ra y.
“Địa linh căn.” Cũng chính là song linh căn. Đại Ngưu biến sắc. Nam nhân này lại có song linh căn. Nhìn y có vẻ lớn hơn mình một giáp, nhưng mà tu vi của y dường như không thấp, còn có linh căn xuất chúng, vẻ ngoài lại càng siêu phàm. Người này, tốt nhất đừng nên vào môn phái của hắn...
La Thần lạnh lùng nhìn Đại Ngưu một cái.
Vi Thế Nguyên cảm thấy La Thần có chút quen mắt, lại không nghĩ ra đã gặp qua y ở đâu, chỉ đành gật đầu ra hiệu cho y rồi đi theo sau Đại Ngưu tiếp tục kiểm tra.
Vinh Tuệ Khanh đứng bên đội nữ, rất nhanh đã thấy Bách Hủy cùng Lâm Phiêu Tuyết tiến về phía cô.
Bách Hủy nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh cũng đứng trong hàng, trong lòng dâng lên nỗi sung sướng vô cùng. Nếu không phải Lâm Phiêu Tuyết theo sau, cô ta thật muốn làm bẽ mặt Vinh Tuệ Khanh một phen. Muốn vào tam đại môn phái? Nằm mơ đi!
Đáng tiếc, có Lâm Phiêu Tuyết kẻ thù không đội trời chung đi theo phía sau, lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.
Bách Hủy đưa Băng Ngọc Quản đến tay Vinh Tuệ Khanh, chỉ tay ra hiệu cho Vinh Tuệ Khanh nắm chặt.
Vinh Tuệ Khanh chậm chạp nắm lấy Băng Ngọc Quản.
Cùng lúc đó, vài đường thần thức từ trên chỗ cao của sơn trang Dư Nga lao xuống vòng một vòng quanh Vinh Tuệ Khanh, sau đó lại hồi hộp nhìn Băng Ngọc Quản trong tay cô.
Những người có mặt ở đây không có cảm nhận mạnh mẽ như vậy, nhưng không hẹn mà cùng cảm thấy không thở nổi, giống như áp lực của đại tu sĩ đang ở ngay trước mắt.
Vinh Tuệ Khanh nhạy bén cảm giác được có người đang theo dõi mình, vội vàng vận chuyển Húc Nhật Quyết bảo vệ tâm mạch, sau đó nắm thật chặt Băng Ngọc Quản.
Bên trong Băng Ngọc Quản, chất lỏng không màu bắt đầu sôi lên, đổi sắc.
“Nghe nói cô ta chính là cô nhóc có Lôi linh căn?” Trong đại sảnh sơn trang Dư Nga, vài trưởng lão từ tông môn cấp hai đang phóng thần thức ra, xem xét bên ngoài sơn trang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...