Bổ Thiên Ký

Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên đều là người thông minh biết nhìn mặt đoán người.

Mặc dù Vinh Tuệ Khanh có nói Đại Ngưu là đồng hương của mình, bản thân Đại Ngưu trông cũng chất phác hiền hậu như thôn dân. Nhưng từng3cử chỉ và hành động của cô gái tên Bách Hủy bên cạnh Đại Ngưu lại khiến bọn họ khó lòng buông lỏng cảnh giác.

Tuổi tác của Bách Hủy không kém Lâm Phiêu Tuyết là bao, nhưng từng điệu bộ giơ tay nhấc chân của1cô nàng làm họ bất giác nhớ tới một người: Đóa Linh phu nhân. Không thể giải thích nổi vì sao lại có cảm giác ấy. Ban nãy khi La Thần lạnh nhạt nói rằng bọn họ đều là người không có linh căn nên3bị sơn trang Đóa Linh đuổi đi, cả Vị Thể Nguyên lẫn Lâm Phiêu Tuyết đều đồng tình với cách nói này dù chẳng ai bàn trước lời nào. Sau đó họ còn bao che cho thân phận “biểu thức” tự nhận của La Thần3nữa.

Dù sao trải qua chuyện sơn trang Đóa Linh muốn đoạt linh căn, bọn họ đều hiểu rõ cái gọi là “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”. Vào thời điểm bản thân yếu ớt không có chút năng lực, bất cứ biểu hiện9hay từ chất nghịch thiên nào cũng chỉ tổ biến mình thành miếng thịt béo bở trong mắt người khác, mặc họ thẳng tay làm thịt không chút khoan nhượng mà thôi.

Vinh Tuệ Khanh hiểu ý của Lâm Phiêu Tuyết, ánh mắt không khỏi buồn bã vài phần. Cô ôm Tiểu Hoa trong lòng, bàn tay vô thức vuốt ve bộ lông bóng mượt của nó, sau đó mới gật đầu thật khẽ coi như đã đáp ứng Lâm Phiêu Tuyết.

Lâm Phiêu Tuyết nhoẻn miệng cười vô cùng tự nhiên, ngồi xuống bên cạnh Vi Thể Nguyên, nhanh chóng ăn cơm rồi đứng lên nói: “Cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của hai vị! Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, đợi ngày mai bọn ta an táng người thân xong xuôi sẽ quay lại báo đáp tấm thịnh tình của hai vị!”

Đại Ngưu liên tục huơ tay: “Không cần, không cần... Không cần cảm ơn chúng tôi đâu! Hai người cũng không dễ dàng gì...”

Ánh mắt Bách Hủy lóe lên, cô ta mỉm cười đáp lại: “Không cần vội vã như vậy. Hai người cứ ở lại trước đi, sau đó từ từ tìm nơi chuyến đi sau. Viện chúng tôi cũng rộng rãi, mọi người muốn ở bao lâu cũng được!” Khóe mắt Vinh Tuệ Khanh giật giật. Lời này của Bách Hủy ý tứ vô cùng rõ ràng, chính là nhắc nhở bọn họ rằng nơi này không phải nhà của họ, ở nhờ thì có thể nhưng đừng mơ đến chuyện ở đây cả đời.


Lâm Phiêu Tuyết liếc sang Vinh Tuệ Khanh một chút, trông thấy ánh mắt đượm buồn của cô bé đành mỉm cười cảm ơn: “Đa tạ hai vị. Bọn ta vốn là người gốc ở phủ thành, dù người nhà không còn nhưng họ hàng gần xa vẫn ở nơi này. Đợi bọn ta thu xếp ổn thỏa sẽ đưa Tuệ Khanh muội muội đến nhà bọn ta dưỡng thương. Hai vị không cần lo lắng!”

Đại Ngưu hơi sửng sốt, vội vàng đáp lại: “Thật sự không cần vậy đâu. Mọi người cứ ở lại đây, tất cả đều là người một nhà mà, cần gì phải khách sáo như thế? Thôi đừng nói mấy lời xa cách nữa, Tuệ Khanh nghe thấy sẽ không vui. Phải không, Tuệ Khanh?”

Tuệ Khanh mỉm cười gật đầu, nói với Lâm Phiêu Tuyết và Vị Thế Nguyên: “Dù muốn đi cũng không thể vội vàng vậy được. Hôm nay ai cũng mệt rồi, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt sau đó chúng ta sẽ bàn bạc thật kỹ chuyện sau này!”

Nụ cười tươi tắn trên gương mặt Bách Hủy chợt cứng ngắc. Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu đồng ý: “Nếu đã vậy, bọn ta sẽ nghe theo lời Tuệ Khanh muội muội!” Rồi lại hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Có cần ta dìu muội về phòng không?” Đi tới phòng cho khách mà La Thẩn đang ở.

Vinh Tuệ Khanh một tay vịn vào bàn đứng lên, tay còn lại ôm Tiểu Hoa, hỏi Đại Ngưu: “Đại Ngưu ca, có thể tìm giúp muội một cái gậy chống chân được không?”

Đại Ngưu lúc này mới để ý đến chân của Vinh Tuệ Khanh, hắn ngồi quỳ xuống nhìn qua một chút rồi hỏi: “Sao chân muội lại bị thương?”

Vinh Tuệ Khanh thở dài trả lời: “Sau khi ra khỏi sơn trang Đóa Linh, muội ham chơi quá, leo núi hái quả ăn nên bất cẩn ngã gãy chân...”

Tiểu Hoa ngước đôi mắt to tròn chớp chớp liên tục nhìn Vinh Tuệ Khanh.


Đến mức khi nhìn vào trong mắt trong veo không nhiễm bụi trần của nó, Vinh Tuệ Khanh có thể nhìn thấy rõ sự nghi hoặc bên trong, dường như ý muốn hỏi cô vì sao phải nói dối. Một chút ửng hồng chậm rãi lan khắp vành tai của Vinh Tuệ Khanh, sau đó từ vành tai trắng ngần dần dần lan ra đôi gò má xinh đẹp của cô. Đại Ngưu chẳng nghi ngờ chút nào, bởi vì hắn biết từ nhỏ Vinh Tuệ Khanh đã rất hiếu động, cô bé vô cùng thích chạy nhảy vui chơi trên núi Lạc Thần.

“Muội đó, trước kia Vinh lão gia từng nói sớm muộn gì cũng có ngày muội ngã gãy chân để sau này không chạy được nữa...” Đại Ngưu vừa lắc đầu, vừa đi tới: “Để ta đỡ muội!”

Bách Hủy nhanh chân bước lên, chắn trước mặt Đại Ngưu rồi cười híp mắt nói: “Cứ để ta làm cho. Ta và Vinh cô nương đều là nữ, nói chuyện cũng tiện hơn nhiều.” Dứt lời không thèm nói thêm gì nữa, đã dìu Vinh Tuệ Khanh đi ra ngoài.

Bách Hủy lúc này đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ nên sức lực không hề yếu ớt chút nào. Mặc dù Vinh Tuệ Khanh cao hơn Bách Hủy nửa cái đầu, nhưng khi Bách Hủy đỡ lấy tay Vinh Tuệ Khanh lại có vẻ nhẹ tựa lông hồng. Mọi người đều thấy được cô nàng chẳng tốn chút lực nào.

Đại Ngưu không lăn tăn gì nữa, hắn quay lại nói dăm ba câu tầm phào với Vị Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết, sau đó tự mình dẫn họ về phòng nghỉ ngơi.

Phòng của họ và phòng của La Thần, Vinh Tuệ Khanh ở trong cùng một viện.

Khi Vinh Tuệ Khanh về phòng trông thấy La Thần đã ngủ trên giường, trong lòng bỗng do dự hồi lâu. Sau khi nha hoàn bưng nước nóng đến cho mình rửa mặt xong, Tuệ Khanh liền tắt đèn, không thay quần áo mà leo lên chiếc giường kê dưới cửa sổ phía Nam để ngủ.


Ở đó chăn đệm đã được chuẩn bị ổn thỏa, đến giường cũng được ủ ấm cẩn thận. Chăn gối mềm mại vô cùng, dường như còn thoang thoảng hương nắng mai ấm áp. Vinh Tuệ Khanh thất thần trong giây lát, cuốn chăn kín người, tựa vào thành giường, đôi mắt mở to ngủ không yên giấc.

Một lát sau, trong căn phòng yên tĩnh vang lên giọng nói của La Thần: “Nhóc mau ngủ đi. Một ngày hoạt động như vậy không tốt cho vết thương của nhóc. Ngày mai đi tìm đại phu đến nhìn qua một chút, bằng không đến lúc thành tật, có muốn khóc thì cũng không khóc được!”

Vinh Tuệ Khanh nhếch môi, đưa tay xoa xoa cái chân đau rồi chậm rãi ru mình vào giấc ngủ. Đèn bên phòng của Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết cũng đã tắt.

Cả viện chìm trong bóng đêm đen huyền. Chỉ có bên trong chính phòng của Đại Ngưu và Bách Hủy vẫn còn hiu hắt ánh nến. Chẳng qua cửa sổ bên trong được che kín bằng tấm rèm đen dày nên một tia sáng cũng không lọt được ra ngoài.

Đại Ngưu và Bách Hủy chia nhau một người ngồi chân giường đệm, một người ngồi trên giường lò cùng khoanh chân thiền định, nhắm mắt tiến hành thổ nạp - điều chỉnh hô hấp trong ngoài và bắt đầu tu luyện. Hôm nay Bách Hủy không thể tĩnh tâm tu luyện được vì trong đầu cơ man suy nghĩ quẩn quanh rối như tơ vò.

Ngước mắt nhìn Đại Ngưu một chút, trông thấy nét mặt hắn vô cùng bình ổn, trong lòng không suy nghĩ bất kỳ điều gì, đã tiến vào trạng thái thiền định.

Linh khí trong phòng từ từ chảy về phía Đại Ngưu rồi bị hắn hấp thụ vào trong cơ thể. Luồng linh khí liên tục lưu chuyển bên trong không ngừng mở rộng kinh mạch của hắn, rồi cuối cùng lắng đọng xuống dưới đan điền. Trước kia linh khí tích tụ chỉ lớn bằng một quả trứng gà, bấy giờ bên trong tiềm thức mênh mông sương mờ bao phủ đã ẩn hiện một tia sáng lấp lánh. Đại Ngưu tu luyện chưa đến một tháng mà đã có dấu hiệu đột phá Luyện Khí tầng thứ nhất. Quả nhiên là thiên tài!

Bách Hủy vừa mừng rỡ, lại vừa thất vọng. Đại Ngưu không hề có Lôi linh căn giống kiếp trước, đã vậy hắn chỉ có tam linh căn. Dựa vào tư chất tu chân này mà nói thì hắn chẳng khác gì người thường. Thế nhưng đầu óc hắn suy nghĩ đơn thuần, lúc tu luyện nhập định rất nhanh, so với những kẻ thông minh khác thì khả năng tập trung tinh thần còn cao hơn. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra trên người hắn đã có sẵn những tố chất cơ bản chỉ những thiên tài tu chân mới có.

Đại Ngưu thế này có thể trở thành kỳ tài tu chân mới trong những tu sĩ cùng thế hệ khác ở Đại Sở giống như kiếp trước hay không?


Rốt cuộc không rõ lựa chọn của mình là đúng hay sai?

Bách Hủy suy đi tính lại hồi lâu, cuối cùng lại nhớ tới Lâm Phiêu Tuyết.

Kiếp này mình đã chiếm mất công pháp của nàng ta, không biết vận khí của nàng ta có bị mình đoạt mất không?

Nếu quả thật như vậy thì không phải mình có thể đến sự môn của Lâm Phiêu Tuyết kiếp trước thử vận may một lần hay sao?

Thế nhưng năm đó Lâm Phiêu Tuyết là thiên tài song linh căn, mình thật sự không bắt kịp nàng ta.

Chẳng qua ban đầu mình chỉ có tứ linh căn, từ chất kém cỏi. Vậy mà sau khi gặp phải đại biến ở núi Lạc Thần, mình lại có thể trở thành tâm linh căn!

Có phải những cơ duyên, phúc phận này cũng sẽ thay đổi không? Bất kể chuyện gì xảy ra, nhất định không thể giữ Lâm Phiêu Tuyết lại.

Bách Hủy hạ quyết tâm, bắt đầu âm thầm tính kế.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui