Gió từ miệng vết nứt không gian thổi ra vô cùng mạnh mẽ, nếu bị thổi trúng trực diện vào người thì có thể khiến cho người ta tan xương nát thịt.
Vinh Tuệ Khanh đuổi theo La Thần vào trong vết nứt không gian thì lại phát hiện ra bên trong toàn là những cạm bẫy trùng điệp, chỉ cần đi vào trễ một giây thôi thì khung cảnh bên trong cũng đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng cô lập tức cảm thấy sợ hãi. Việc bị mất liên lạc với La Thần giữa chừng như này thật giống như tình cảnh lúc trước khi La Thần trở về Ma giới vậy.
Vinh Tuệ Khanh bỗng cảm thấy nóng nảy.
Bên trong vết nứt không gian có bố trí vô3số cạm bẫy, những vùng thiên thạch lớn nhỏ khác nhau xuất hiện ở khắp mọi nơi, trước mặt còn có vô số những ngọn núi với hình thù kỳ quái lơ lửng trên không trung, ngước lên không thấy trời, cúi đầu không thấy đất. Cô cũng không biết mình có thể sống sót rời khỏi vết nứt không gian này hay không.
Mắt thấy một luồng gió mạnh đang quét thẳng về phía này, Vinh Tuệ Khanh cảm thấy kinh hoảng, vội vàng né tránh. Chính lúc này thì khe nứt không gian mà cô vừa mới đi vào cũng nhanh chóng bị thu nhỏ lại.
Suy nghĩ của Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng biến đổi, thân thể cô bay lên rồi nhanh chóng hướng về phía khe cửa0đang chuẩn bị khép lại kia để chạy trốn.
Thế nhưng một cơn gió mạnh khác lại được thổi đến từ phía khe nứt, cô đành phải tránh đi, nhưng điều này khiến cô càng ngày càng cách xa khe nứt hơn.
Chẳng lẽ cô sẽ không ra khỏi đây được sao?
Vinh Tuệ Khanh bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Quay đầu lại nhìn lướt qua vết nứt không gian này, cô chợt có cảm giác bi thương giống như “Trước chẳng thấy người xưa, sau chẳng thấy ai đến, nghĩ trời đất mênh mông, chỉ một mình bi thương mà rơi nước mắt”.
Cô thật sự không muốn bị nhốt ở chỗ này, ở lại cái nơi mà bị cả thời gian lẫn không gian lãng quên.
La Thần đã không ở nơi5này rồi, Vinh Tuệ Khanh biết rất rõ ràng điều này. Nếu như y còn ở đây thì cô nhất định có thể cảm nhận được, nhưng mà bây giờ thì một chút cảm giác thôi mà cô cũng không có.
“Khục...” Một giọng cười kỳ quái như cú đêm vang lên bên tai Vinh Tuệ Khanh, trong lòng cô liền cảm thấy kinh hãi, lại nhanh chóng lui về phía sau.
Thân ảnh màu đen của Kế Đô xuất hiện ở ngay tại chỗ mà Vinh Tuệ Khanh vừa mới đứng: “Ồ, vậy mà ngươi lại có thể tránh được thuật Quỷ Sát của ta nha, quả thật cũng có một chút bản lĩnh.”
Đôi lông mi dài của Vinh Tuệ Khanh khẽ lay động, cô không nói một lời, hai4tay đặt bên sườn khẽ nâng lên tạo thành hình một ngọn lửa ở trước ngực, một luồng linh lực mạnh mẽ như dời núi lấp biển phun trào ra từ lòng bàn tay kèm theo một ngọn lửa linh lực vô cùng mạnh mẽ của Húc Nhật Quyết nhắm thẳng về phía của Kế Đô.
Từ sau khi Vinh Tuệ Khanh Hóa Thần, Húc Nhật Quyết của cô đã trực tiếp thăng cấp tới cấp bậc cao nhất, cấp thứ chín. Hơn nữa, khi nó cùng phối hợp với linh sủng của cô là Tiểu Ô thì còn khiến cô hiểu ra được một sát chiêu mới chính là Cửu Thiên Liệt Diễm.
Khi được sử dụng đến cực điểm, nó có thể khiến Tiểu Ô phun ra Yêu Hỏa,9trực tiếp nghe lệnh cô công kích đối phương.
Với tu vi chân chính của Kế Đô, nàng ta căn bản không thèm để ý tới cái tu vi Hóa Thần kia của Vinh Tuệ Khanh, cho dù là Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh được với nàng ta.
Nhưng mà uy lực của Húc Nhật Quyết kết hợp với Yêu Hỏa của Tiểu Ô - hậu duệ Hỏa Thần Nha không hề nhỏ chút nào, Kế Đô cũng không dám trực tiếp đối đầu chính diện, eo nhỏ khẽ động, lập tức tránh qua một bên.
Bắt lấy sơ hở này, Vinh Tuệ Khanh lại nhanh chóng bay về phía cái khe cửa sắp đóng lại của vết nứt không gian.
Kế Đô ở phía sau cũng vội xông đến, lưỡi hái trong tay vung lên mạnh mẽ như đang múa, phóng thẳng về phía sau lưng của Vinh Tuệ Khanh!
Vinh Tuệ Khanh phóng xuất Nhật Nguyệt Song Câu ra để bảo vệ phía sau của mình, đồng thời cũng đánh ra một chiêu Cửu Thiên Liệt Diễm về phía sau để Tiểu Ô nhả ra Yêu Hỏa cường độ cao nhất, mới có thể ngăn chặn được tốc độ truy kích của Kế Đô.
“Ngươi cho rằng mình còn có thể chạy được nữa ư? Ta có thể tạo ra ngươi thì cũng có thể hủy được ngươi. Ngươi đã được định sẵn phải chết trong tay của ta rồi.” Âm thanh rét lạnh của Kế Đô truyền đến từ phía sau.
Vinh Tuệ Khanh làm như không nghe được.
Sắp tới rồi, khe nứt phía trước tuy rằng chỉ còn lại một vệt dài mảnh, thế nhưng đối với Vinh Tuệ Khanh mà nói thì chỉ cần như vậy là đủ để ra ngoài rồi.
Trước mắt đã xuất hiện bầu trời xanh lam của thế giới bên ngoài, Vinh Tuệ Khanh hét lớn một tiếng, sử dụng toàn bộ linh lực để nhanh chóng lao ra ngoài.
Kế Đô cũng đã tới nơi kéo lấy mái tóc đang tung bay của Vinh Tuệ Khanh.
Nhật Nguyệt Song Câu trong tay Vinh Tuệ Khanh lóe lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo cắt đứt mái tóc đang tung bay của mình, đồng thời cánh tay trái đột nhiên bị siết chặt, giống như có ai đó ở bên ngoài đang cố gắng kéo cô vậy.
Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng lao ra ngoài như một tia chớp, vượt qua được phân nửa thì bị linh lực của Kế Đô khóa chặt lại, muốn kéo cô trở lại bên trong.
Thánh tử đứng ở bên ngoài khe hở, một tay gắt gao bắt lấy cánh tay trái của cô.
Toàn bộ cơ thể của cô vừa vặn nằm ngang chính giữa khe hở, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái vết nứt không gian kia như hai cánh cổng đang khép lại, nhanh chóng ép về phía Vinh Tuệ Khanh bị kẹt ở giữa.
Vinh Tuệ Khanh bị hai luồng sức mạnh lôi kéo, không thể động đậy, khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, từ bỏ giãy giụa, sao trời lấp lánh như đêm mùa thu quang đãng trôi nổi trong thức hải phút chốc cũng trở nên ảm đạm đi.
Lúc này, sợi dây lụa mỏng màu trắng của Thánh nữ cũng vừa vặn bay tới, cuốn chặt bên hông Thánh tử.
Có sức mạnh của Thánh nữ kéo vào cuối cùng cũng phá vỡ được thế giằng co của hai luồng sức mạnh, Vinh Tuệ Khanh được kéo ra khỏi khe hở của vết nứt không gian.
Một tiếng nổ mạnh vang lên!
Vết nứt không gian kia đã hoàn toàn biến mất, căn bản Kế Đô cũng chưa kịp chạy ra.
Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại, nhìn thấy trên bầu trời ngay cả một dấu vết cũng không còn thì có chút buồn bực khó hiểu.
Từ việc Kế Đô xuất hiện, đến việc La Thần truy kích, Vinh Tuệ Khanh đuổi theo, cuối cùng thì đến vết nứt không gian xuất hiện rồi lại biến mất, toàn bộ quá trình đều không quá thời gian mười giây.
Các tu sĩ ở dưới chân tháp Thông Thiên nhìn tới mức suy nghĩ đứt quãng, nghẹn họng trân trối, cũng càng thêm bội phục tu vi con gái của Quang Minh đến cực điểm.
Vinh Tuệ Khanh và Thánh tử cùng nhau trở lại tháp Thông Thiên, vừa lúc còn kịp hoàn thành toàn bộ nghi thức.
“Vinh tu sĩ là con gái của Thánh nữ và Thánh tử trước đây của thần điện Quang Minh ta, nhà nàng học thức uyên bác và có mối quan hệ khá mật thiết với thần điện Quang Minh. Từ nay về sau, Vinh tu sĩ chính là chủ thượng đại nhân của thần điện Quang Minh chúng ta, toàn bộ đệ tử của thần điện Quang Minh chúng ta nguyện ý nghe mọi mệnh lệnh, dù là nước sôi lửa bỏng cũng quyết không chối từ!” Thánh tử dẫn đầu, giơ tay phải đặt lên trên ngực trái, quỳ một chân xuống tỏ ý thần phục Vinh Tuệ Khanh.
Thánh nữ lập tức cũng quỳ xuống theo.
Tất cả các đệ tử của thần điện Quang Minh dưới chân tháp Thông Thiên, chấp sự và các vị nắm chức vụ quan trọng cũng đồng loạt quỳ xuống, thừa nhận địa vị chủ thượng của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại mù tịt, ôn hòa nói: “Các vị mời đứng lên. Hôm nay, Vinh Tuệ Khanh ta được chư vị giúp đỡ thì nhất định sẽ không phụ sự mong đợi, ta nhất định sẽ dẫn dắt thần điện Quang Minh, hoàn thành thần dụ mà thần Quang Minh đã dạy bảo.”
Sau nghi thức, mọi người từ các tông môn khác đều rời đi, chỉ duy nhất người ngồi ở hàng ghế đầu của tông môn đỉnh cấp Tư An vẫn còn ở lại, muốn cầu kiến chủ thượng của thần điện Quang Minh - Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh thấy là người quen cũ liền cho phép hắn đi vào động phủ của mình.
Cô vẫn ở tại động phủ của La Thần.
La Thần lại biến mất một lần nữa, cô cảm thấy rất không quen.
Sau khi đi vào, câu đầu tiên Tư An nói là: “La Thần đại nhân đi đâu rồi? Tại sao không đi ra từ vết nứt không gian?”
Vinh Tuệ Khanh có chút kinh ngạc, vội vàng bố trí kết giới rồi mới yên tâm hỏi: “Ngươi hỏi Thần thúc làm gì?”
Tư An lấy lại bình tĩnh, mỉm cười liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, thầm nghĩ quan hệ của cô với La Thần cũng không phải xa lạ, chắc chắn sẽ không để ý chuyện phân biệt giữa người và ma bèn cố ý phóng thích uy áp linh lực của bản thân.
Vinh Tuệ Khanh khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Ngươi... thì ra đã nhập ma rồi sao?”
Tư An gật đầu, cảm thấy có chút khó chịu, lại có chút cảm khái, nhìn Vinh Tuệ Khanh nói: “Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nhỏ nhoi còn ta khi đó thì vừa mới Hóa Thần. Thế mà mới qua vài năm, ngươi cũng đã Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn rồi còn ta thì vẫn chỉ là Hóa Thần sơ kỳ. Ngươi nói xem ông trời có phải rất không công bằng hay không? Có một vài người tu luyện nhanh hơn người khác rất nhiều... Có một vài người thì khiến người ta cả đời này cũng không thể nào quên được...”
Vinh Tuệ Khanh không biết câu nói sau cùng của Tư An có ý gì, nhưng cô chắc chắn rằng hắn không phải đang nói cô, bèn tò mò hỏi một câu: “Tư An đại nhân nhập ma... lẽ nào lại có liên quan tới một người khác?”
Tư An nhập ma rất rõ ràng chính là do tâm ma khó dứt nên mới lựa chọn đồng hóa với tâm ma, nếu không hắn cũng không thể nào thăng cấp Hóa Thần được.
Tư An cũng không nghĩ lừa dối Vinh Tuệ Khanh: “Đúng, có liên quan tới một người. Chính là Thánh nữ Quản Khinh Sa. Nàng ấy không đẹp như ngươi nhưng lại có sức hấp dẫn mạnh hơn ngươi rất nhiều. Chỉ cần nàng đứng ở đó thì trong mắt của các nam tu sĩ sẽ không còn để ý tới người khác nữa. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, ta lại một lần nữa được nhìn thấy nàng ấy, tâm tình rõ ràng vẫn giống hệt như lần đầu mới gặp gỡ, một chút cũng không hơn không kém.”
Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên thật lâu, không biết nói cái gì, một lát sau mới lắp bắp nói: “À, hay là ta thay ngươi hẹn Thánh nữ ra gặp mặt một lần nha?”
Tư An bật cười, lắc đầu nói: “Không, ta không muốn một mình gặp nàng ấy. Ta chỉ muốn nàng ấy ở tại chỗ này của ta là đủ rồi. Đời này, trong lòng của ta sẽ không có người nào khác.” Tư An chỉ vào vị trí trái tim của chính mình.
Vinh Tuệ Khanh im lặng, cả đời của Tư An có lẽ sẽ là rất lâu, rất lâu.
“Có một loại người, trời sinh đã có sẵn mị lực. Cho dù ngươi không biết tên của nàng, không biết thân phận của nàng nhưng chỉ cần nàng liếc nhìn ngươi một cái thì ngươi liền nguyện ý vì nàng lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không chối từ. Hôm nay, sau nghi thức của con gái của Quang Minh, giới tu hành của Ngũ Châu Đại Lục sẽ lại có thêm rất nhiều nam tu không muốn kết đạo lữ song tu rồi.” Tư An cười mỉm nói, hắn dường như đã đặt tình cảm với Thánh nữ lên một cảnh giới cực cao nào đó.
Vinh Tuệ Khanh giật giật khóe miệng, cân nhắc đến việc đợi lát nữa đi gặp dì Thánh nữ sẽ thuận tiện chúc mừng nàng bắt được trái tim của khá nhiều mỹ nam. Đáng tiếc, có vẻ như dì Thánh nữ khá là chậm tiêu trên phương diện tình cảm, đến nay vẫn không thấy nàng mập mờ với bất kỳ nam tu sĩ nào.
“Được rồi, không nói tới những chuyện này nữa, rốt cuộc thì La Thần đại nhân đã đi đâu vậy?” Tư An quay lại chủ đề: “Ta muốn cùng ngài ấy tới Ma giới, nhưng mà đã muộn mất một bước rồi.”
Vinh Tuệ Khanh càng thêm không biết phải nói gì: “Ngươi đi Ma giới? Vậy tông môn đỉnh cấp kia phải làm sao bây giờ?”
Tư An cười nói: “Ta đi sẽ nhanh chóng quay lại, không có gì đáng ngại cả.”
Vinh Tuệ Khanh thở dài lấy mai rùa ra rồi bói một quẻ.
Quẻ xuất hiện là quẻ thứ năm mươi tư, trên Chấn dưới Đoài, quẻ Quy Muội. Xếp thứ chín tư, ngày Quy Muội, có khi chậm trễ.
Nếu như hỏi về nhân duyên thì đây là một quẻ vô cùng tốt đẹp, nam nữ đều trong lòng có nhau, có thể tiến tới hôn nhân, gả con gái đi.
Nếu như hỏi hành tung, thì trong quẻ nói, người đi trở về nhà muộn, khó nói trước ngày gặp lại.
“Thật tốt quá, y quay về Ma giới rồi.” Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi, cất mai rùa đi.
Tư An cũng thả lỏng tâm trạng, hắn lo La Thần bị vết nứt không gian nuốt mất, bây giờ xem ra vẫn còn ổn lắm, chỉ cần y còn sống thì lúc nào cũng có thể trở lại Nhân giới.
Tiễn Tư An đi, Vinh Tuệ Khanh trực tiếp đi tìm Thánh nữ và Thánh tử, nói với bọn họ nói: “Ta muốn trở lại quá khứ, có thể nói cho ta biết ta phải làm gì không?”
Đây chính là động lực đầu tiên khiến cô phải trở thành tu sĩ Hóa Thần, chính là hy vọng có thể đảo ngược được thời gian, cô có thể trở lại quá khứ, trước khi có cô gái áo xanh đó xuất hiện, cướp lấy Hỗn Độn Thanh Liên!