Ngược lại dải lụa của Thánh nữ bị đứt ra thành từng khúc, lụa mỏng trắng như tuyết tung bay như những cánh bướm bay lượn.
Thế nhưng ở đây không có một người nào cảm thấy đây là một cảnh tượng đẹp, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
Vinh Tuệ Khanh biết đây là pháp bảo của Thánh nữ, thấy nó cũng không thể làm cho kết giới phía trước có chút mảy may lay động, Vinh Tuệ Khanh sắc bén liếc mắt một cái, truyền âm với Khẳng Khẳng đang tròn mắt ngây ngô trên vai mình: “Phá kết giới phía trước cho ta.”
Thân mình Khẳng Khẳng cứng đờ, nó nhăn nhó nửa ngày mới đáp lại: “… Không thể để cho người khác3nhìn thấy. Nếu bị bọn họ thấy ta nhất định phải chết.”
Trong thời gian đó, trên mặt Ngụy Khanh Khanh phía trong kết giới đã dần dần xuất hiện một tầng khí đen, sắp che khuất khuôn mặt của cô ta.
“Hồn thức của chưởng giáo càng lúc càng yếu rồi.” Thánh tử bình tĩnh nói: “Không thể đợi được nữa, mọi người cùng tấn công!”
Trong tay Thánh tử hiện ra một thứ hình khối dài có răng cưa nhanh chóng chuyển động, bay lên giữa không trung.
Soạt!
Một luồng ánh sáng ngũ sắc từ trên phiến răng cưa chiếu rọi ra ngoài, bắn về phía kết giới.
Không khí phía trước giống như vẩy cá đông lạnh vậy, chỉ lay động hai cái rồi đứng yên.
Thánh nữ0vung tay lên, lại một dải lụa dài màu trắng xuất hiện trong tay.
“Đi!” Nàng khẽ quát một tiếng, buông dải lụa ra, sau đó kề lưng lại với Thánh tử, cùng nhau đọc thần niệm của thần điện Quang Minh.
La Thần không nói câu nào, cũng gọi ra trường đao, truyền linh lực vào bên trong rồi tấn công kết giới.
Tiếng Thánh tử cùng Thánh nữ niệm chú, cùng với tiếng động do trường đao của La Thần công kích, từng tiếng từng tiếng vang lên, Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy kết giới phía trước hình như có chút lơi lỏng.
“Cái này cho ngươi! Ngươi đeo lên đi, sẽ không ai thấy ngươi được!” Vinh Tuệ Khanh nhanh trí lấy ra cỏ ẩn thân,5đưa cho Khẳng Khẳng đeo lên.
Thân ảnh của Khẳng Khẳng ở trên vai Vinh Tuệ Khanh biến mất.
Vinh Tuệ Khanh thở dài nhẹ nhõm.
Giờ cô có thể đi vào rồi.
Bên trong kết giới, kiếp vân trên đỉnh đầu Ngụy Khanh Khanh càng ngày càng đậm, cô ta thật sự sắp Kết Anh!
Còn thân xác của Thánh Giáo Tông lại bay tới đỉnh đầu Ngụy Khanh Khanh, dùng thân thể bán thần giúp đỡ cô ta chống đỡ lôi kiếp!
Hóa ra gọi thân thể Thánh Giáo Tông tới là có tác dụng này.
Vinh Tuệ Khanh vừa tức vừa giận, nhưng vẫn kiềm chế tâm tình, âm thầm chờ đợi Khẳng Khẳng gặm ra một cái lỗ trên kết giới.
Không lâu sau, tiếng của Khẳng Khẳng truyền4đến trong đầu Vinh Tuệ Khanh: “Bên này, bên này có lỗ rồi.”
Vinh Tuệ Khanh theo hướng tiếng gọi kia đi tìm, cảm giác được có khe hở ở kết giới, cô lập tức chui vào.
Thánh nữ cùng Thánh tử mở to mắt: “Tuệ Khanh đi vào rồi!”
Hai người bọn họ tay nắm tay, cũng xông vào theo hướng sau lưng Vinh Tuệ Khanh.
La Thần thu lại trường đao trong tay, đi theo sau Thánh nữ và Thánh tử vào trong.
Vinh Tuệ Khanh xông lên phía trước, gọi ra Nhật Nguyệt Song Câu, nhìn thấy Ngụy Khanh Khanh đang Kết Anh, cô nổi giận gầm lên một tiếng: “Ta muốn mạng của ngươi!”
Nhật Nguyệt Song Câu xuất ra khỏi tay, đâm về phía Ngụy Khanh9Khanh đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.
Ngụy Khanh Khanh đang ở thời điểm quan trọng nhất của Kết Anh.
Cô ta vốn là tu sĩ Trúc Cơ, tu vi thấp kém, vừa mới cắn nuốt được một nửa hồn thức của chưởng giao thì đã Kết Đan, hiện tại chỉ cần cắn nuốt nốt nửa còn lại là cô ta có thể Kết Anh rồi.
Trước khi Vinh Tuệ Khanh xông vào, cô ta đã cắn nuốt được phần lớn hồn thức rồi. Còn lại một phần nhỏ, cô ta vừa hấp thu, vừa mở to mắt, hướng về phía Vinh Tuệ Khanh mỉm cười: “Ngươi không đánh nổi ta.” Ngón tay cô ta bắn khẽ, một luồng linh lực tuôn trào, đánh trúng Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khang ở giữa không trung khiến nó phản ngược lại đâm về hướng cô.
Giống như Vinh Tuệ Khanh đã làm với Ngụy Khanh Khanh lúc trước, gậy ông đập lưng ông.
“Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi cứ luôn dồn ép ta?” Ngụy Khanh Khanh có ý đồ làm tan rã ý chí chiến đấu của Vinh Tuệ Khanh, muốn kéo dài thời gian cho mình.
Vinh Tuệ Khanh cười lạnh: “Thù giết mẹ không đội trời chung, ngươi còn nói không thù không oán?”
Ngụy Khanh Khanh trợn to hai mắt: “Ta giết mẹ của ngươi khi nào…” Tiếng nói của cô ta đột nhiên biến mất, đồng tử cô ta híp lại thành một khe hẹp, giống như con ngươi của rắn độc vậy, ác độc đến tột cùng.
“Hóa ra ngươi là con gái của mẹ ta? Không phải ngươi chết rồi hay sao?” Ngụy Khanh Khanh lẩm bẩm, bí mật sâu nhất trong lòng đột nhiên bị người khác biết được, cô ta theo bản năng luống cuống tay chân, muốn chứng minh là Vinh Tuệ Khanh đang nói dối, cô ta mới là con gái thật của Quản Phượng Nữ!
“Hừ! Ngươi đừng không biết xấu hổ! Ai là mẹ của ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là đứa con hoang của tên tiện nhân Ngụy Nam Tâm kia không biết nhặt từ nơi nào về mà cũng muốn giả mạo ta?! Ngươi cho là hút vài giọt máu vào trong thân thể là có thể thay đổi số mệnh của ngươi sao?... Cho dù ngươi có vài giọt máu của mẹ ta, nhưng máu của tên tiện nhân Ngụy Nam Tâm cũng đủ để hủy diệt tất cả rồi. Đó là thứ ô uế nhất trên đời, là huyết mạch dơ bẩn nhất! Ngươi có biết vì sao chưởng giáo không thể thanh lọc được không, là bởi vì trong thân thể ngươi có dòng máu của tên đàn ông đê tiện Ngụy Nam Tâm kia.”
Vinh Tuệ Khang đem hết những lời dồn nén trong lòng bao nhiêu năm qua thao thao bất tuyệt tuôn ra hết.
“Ngươi nói dối! Ta là con gái của cha ta cùng mẹ ta! Ngươi mới là con hoang! Ngươi mới là đồ đê tiện!” Sắc mặt Ngụy Khanh Khanh biến đổi, cô ta cảm giác được hồn thức của chưởng giáo ở trong thân thể bị cắn nuốt đang bắt đầu chống trả kịch liệt, ông ta muốn rời khỏi thân thể cô ta, nhào qua chỗ Vinh Tuệ Khanh trước mặt.
Vinh Tuệ Khanh lấy bùa chú cấp cao đã chuẩn bị sẵn dồn sức ném về phía Ngụy Khanh Khanh: “Ngươi còn mặt mũi gọi mẹ ta? Ngươi tự tay hạ độc giết bà, còn không biết xấu hổ muốn ở chỗ này hưởng thụ lợi ích từ bà?... Người như ngươi nếu như có thể thăng thiên thì Vinh Tuệ Khanh ta sẽ dù phải liều mạng hủy thiên diệt địa, cũng muốn lôi ngươi chết cùng!”
Uy lực của bùa chú cấp cao rất nhanh đã phát tác.
Lực nổ khiến Ngụy Khanh Khanh bị thương khắp người, quá trình cắn nuốt chưởng giáo cũng chậm lại. Vân kiếp trên đầu cô ta càng ngày càng dày, lôi kiếp kia lại đánh vào thân thể của Thánh Giáo Tông ở phía trên.
“Chịu chết đi!... Nếu hôm nay ngươi không chết, ta cũng sẽ không sống!” Vinh Tuệ Khanh tức giận đến mức đầu óc mê muội, cô đã bắt đầu nói linh tinh, tâm niệm thoáng động, cô chỉ huy Nhật Nguyệt Song Câu lần nữa bay về phía Ngụy Khanh Khanh.
Lúc này Thánh nữ và Thánh tử cũng theo vào kết giới, La Thần theo sát phía sau. Sau đó, ba người cùng nhau đưa Vinh Tuệ Khanh về phía sau họ, sử dụng phép thuật mạnh nhất của mình để tấn công Ngụy Khanh Khanh.
Ngụy Khanh Khanh có thể đối phó với Vinh Tuệ Khanh, nhưng lại không thể đối phó được với sự kết hợp tấn công của Thánh nữ, Thánh tử và La Thần.
Mà cô ta lại đang đến thời điểm quan trọng nhất của Kết Anh, vốn là thời điểm suy yếu nhất, hơn nữa trong cơ thể chưởng giáo còn sót lại một tia hồn thức kia đã sắp giãy ra khỏi sự trói buộc của cô ta.
Ngụy Khanh Khanh nhất thời sốt ruột, cường độ cắn nuốt tăng lên rõ ràng, cuối cùng cũng cắn nuốt sạch sẽ hồn thức còn sót lại của chưởng giáo, Nguyên Anh bên trong đan điền nhanh chóng thành hình… Cuối cùng cô ta đã Kết Anh xong, trở thành tu sĩ Nguyên Anh!
Ngụy Khanh Khanh vui mừng quá đỗi, từ trên bảo tọa đứng lên, thân thể Thánh Giáo Tông trên đỉnh đầu lại có kết nối với cô ta. Ngụy Khanh Khanh không còn lo lắng, mở hai tay ra, mượn linh lực của thân thể Thánh Giáo Tông, tấn công Thánh nữ, Thánh tử cùng La Thần ở đối diện.
Linh lực dời núi lấp biển cực lớn từ chỗ Ngụy Khanh Khanh đánh tới.
Thánh nữ, Thánh tử cùng La Thần đều hét lớn, họ bị cỗ linh lực kia đánh bay ngược ra kết giới.
Ngụy Khanh Khanh đã hoàn toàn cắn nuốt hồn thức của chưởng giáo nên cô ta có thể chế ngự được kết giới do ông ta để lại.
Cô ta dùng một chiêu sửa lại cái lỗ trên kết giới bị Khẳng Khẳng cắn ra lúc trước.
Thánh nữ, Thánh tử cùng La Thần nhanh chóng quay lại, nhưng phát hiện kết giới đã được khôi phục, bọn họ bị chặn ở bên ngoài!
“Tuệ Khanh…!” La Thần kinh sợ tột cùng, điên cuồng kêu lên, hiện nguyên hình là người đứng đầu Ma giới, mái tóc dài tung bay, huyết sắc trên người cùng áo choàng cũng ẩn hiện, tay y cầm trường đao, tấn công kết giới bên kia.
Y dồn hết uy lực của vị vua ma giới để tấn công, nhưng kết giới kia chỉ lay chuyển hai cái, rồi lại khôi phục lại như bình thường.
Bên trong kết giới, Vinh Tuệ Khanh từ mặt đất đứng lên, thấy Ngụy Khanh Khanh ngồi trên bảo tọa cười quái dị, cô lãnh đạm nói: “Sao ngươi không soi gương nhìn xem mình đã biến thành thứ gì rồi… Tu sĩ Nguyên Anh? Ngươi cũng xứng?”
Tay cô lần nữa cầm lên Nhật Nguyệt Song Câu, đưa Húc Nhật Quyết vào bên trong, lại tấn công về phía Ngụy Khanh Khanh ngồi trên bảo tọa trước mặt.
Vừa rồi Ngụy Khanh Khanh xuất một chưởng cực mạnh đã dùng hết tất cả linh lực của thân thể Thánh Giáo Tông.
Cô ta muốn tiếp tục sai khiến thân thể đó nhưng không thể được nữa rồi.
Cô ta vừa mới Kết Anh, là thời điểm thân thể yếu ớt nhất. Trong lòng hoảng hốt, cô ta vội vàng đem thân thể Thánh Giáo Tông ra trước người mình, ngăn chặn công kích của Vinh Tuệ Khanh.
Đáng tiếc, Vinh Tuệ Khanh lại không phải lôi kiếp mà không có suy nghĩ như vậy, cô sẽ không chỉ biết tấn công liên tiếp vào thân thể Thánh Giáo Tông.
Cô là người, cô biết suy nghĩ, cô biết ứng biến mà.
Vinh Tuệ Khang nhảy lên, Nhật Nguyệt Song Câu trong tay bay ra, vòng qua thân thể Thánh Giáo Tông lơ lửng trước mặt, bay thẳng đến Ngụy Khanh Khanh đang trốn phía sau nó.
“Không…! Ngươi không thể giết ta! Ta mới là con gái của Thánh nữ! Ta nhất định sẽ là Thánh nữ nhiệm kỳ tiếp theo!” Ngụy Khanh Khanh kêu to, chỉ cảm thấy ngực đau nhói, hai thanh Nhật Nguyệt Song Câu cắm ở giữa ngực cô ta.
Một Nguyên Anh màu xanh đen ôm một thanh kiếm nhỏ từ đỉnh đầu Ngụy Khanh Khanh bay ra, nhào về phía thân thể Thánh Giáo Tông.
“Muốn đoạt xác?” Vinh Tuệ Khanh cười lạnh, liều mạng thả thần thức của chính mình ra, cũng chui vào thân thể Thánh Giáo Tông ở phía trước.
Nguyên Anh của Ngụy Khanh Khanh vừa tiến vào thân thể Thánh Giáo Tông, đã vội vàng bước vào đan điền của ông ta. Cô ta cần ở đây để củng cố tu vi của mình, sau đó mới có thể tiến thêm một bước nắm giữ thân thể này.
Nhưng tu vi của cô ta so với Thánh Giáo Tông thấp hơn quá nhiều, cô ta ở trong cơ thể Thánh Giáo Tông không được bao lâu thì lập tức phát hiện thân thể Nguyên Anh nho nhỏ kia của mình càng ngày càng trong suốt, bản thân cũng càng ngày càng suy yếu, tu vi giảm đi nhanh chóng, giống như bị thứ gì đó hấp thu vậy.
Ngụy Khanh Khanh vừa mới cắn nuốt hồn thức của chưởng giáo, đột nhiên tỉnh ra, thân thể Thánh Giáo Tông đang hấp thu hồn thức và Nguyên Anh của chính mình.
Ngụy Khanh Khanh ôm thanh kiếm nhỏ chui ra khỏi đan điền của Thánh Giáo Tông, liều mạng chạy ra bên ngoài.
Nhưng ở khí môn của thân thể Thánh Giáo Tông lại có thần thức của Vinh Tuệ Khanh canh giữ ở đó.
“Muốn chạy? Phải qua được cửa của ta trước đã!” Thần thức của Vinh Tuệ Khanh nhận thấy Nguyên Anh của Ngụy Khanh Khanh ở bên trong thân thể của Thánh Giáo Tông không có lợi ích gì cả, nhất thời lại không muốn cho cô ta ra ngoài.
Nguyên Anh của Ngụy Khanh Khanh cười lạnh: “Vài sợi thần thức cũng muốn giam giữ ta, Vinh Tuệ Khanh, ngươi quá coi thường ta rồi đó!”
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy Nguyên Anh của Ngụy Khanh Khanh sắp chạy thoát, dứt khoát một là không làm, đã làm thì không ngừng, cô khoanh chân ngồi xuống, sử dụng chú dời hồn, để cho hồn dời khỏi xác, cũng chui vào trong thân thể Thánh Giáo Tông!