Rất nhiều đệ tử của thần điện Quang Minh thậm chí cho rằng y được sinh ra với cái mã còn đẹp hơn cả Thánh tử.
Đáng tiếc y là người lạnh lùng, không lộ vẻ mặt giả dối với bất kỳ người nào, ngay cả Thánh nữ ở trước mặt y, y cũng lạnh như băng, không giống như những nam tu khác, vừa nhìn thấy Thánh nữ đã lộ vẻ si mê.
Do mối quan hệ của Vinh Tuệ Khanh với La Thần nên Thánh nữ cũng coi y như hậu bối của mình, giữ thái độ ôn hoà và dễ gần.
Sau khi chuyện của Vinh Tuệ Khanh và La Thần kết thúc, cuối cùng Thánh nữ và Thánh tử quyết định đưa chuyện của Ngụy Khanh Khanh ra nói cho mọi người biết.
Trước lúc đó, bọn họ nhất định phải được sự đồng3ý của Vinh Tuệ Khanh.
Bởi vì chuyện này có liên quan đến Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh bị gọi vào động phủ của Thánh nữ, nhìn thấy Ngụy Khanh Khanh vẫn đang ngủ say.
Khuôn mặt Nguỵ Khanh Khanh giờ đây nhìn vô cùng dữ tợn, gương mặt hầu như bị huỷ hoại hoàn toàn bởi một kích từ Lôi Phá Phù do chính cô ta gây ra.
Đương nhiên, với năng lực của thần điện Quang Minh, đừng nói là khôi phục lại gương mặt, cho dù tạo ra một gương mặt khác cho cô ta cũng được.
Nhưng Thánh nữ không hề có ý định làm như thế.
“Cô ta sẽ khỏe lại sao?” Tâm tình Vinh Tuệ Khanh phức tạp nhìn Ngụy Khanh Khanh. Tốt xấu gì thì cô ta cũng đeo mặt của cô, thế nhưng lại bị phá hủy như vậy...
Thánh nữ lặng0lẽ đứng ở bên cạnh Vinh Tuệ Khanh: “Thức hải của cô ta đã bị Lôi Phá Phù phá hủy.”
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy kinh hãi: “Bùa chú này lợi hại như vậy sao?” Không ngờ nó không chỉ có thể hủy hoại gương mặt Ngụy Khanh Khanh, còn có thể phá hủy luôn cả thức hải của cô ta.
Có hai nơi quan trọng nhất với một tu sĩ, chính là thức hải và đan điền.
Theo một tầng ý nghĩa nào đó, thức hải quan trọng hơn đan điền.
Bởi vì thức hải giống như linh căn, là yếu tố quyết định có thể tu hành hay không.
Không có thức hải, Ngụy Khanh Khanh sẽ giống một kẻ ngu ngốc khờ khạo.
Mấy ngày hôm trước, cô ta còn nhe nanh múa vuốt, diễu võ dương oai, ngày hôm nay lại biến thành hình dạng xấu5xí, trí lực kém cỏi như kẻ ngu si thế này. Nếu như Ngụy Khanh Khanh còn linh thức, cô ta có khi nào đau khổ đến mức không muốn sống nữa không?
Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ nhìn Ngụy Khanh Khanh nằm ở trên giường, thả ra một tia thần thức dò xét trên người cô ta.
Khi sắp tới gần cơ thể của cô ta, Vinh Tuệ Khanh cảm giác mình gặp phải cản trở rất lớn.
Dường như có một cái lồng chụp lớn đang bao phủ lấy Ngụy Khanh Khanh, hoàn toàn ngăn cách cô ta với bên ngoài.
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc nhìn về phía Thánh nữ: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao trên người cô ta có một cái lồng chụp?”
Thánh nữ nhíu mày: “Sao con biết là có một lồng chụp?”
Vinh Tuệ Khanh giang hai tay ra: “Chuyện4này rất rõ ràng mà. Thần thức của con không có cách nào tiếp xúc đến cô ta.”
Thánh nữ đi tới trước giường của Ngụy Khanh Khanh, giơ tay làm vài động tác với cô ta, sau đó bảo Vinh Tuệ Khanh thăm dò lại.
Lần này, thần thức của Vinh Tuệ Khanh không gặp cản trở nào, nhưng khi vừa muốn tiếp xúc với cơ thể của Ngụy Khanh Khanh, một bóng người gần như trong suốt từ trên người Ngụy Khanh Khanh bay lên lơ lửng.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy kinh ngạc: “Đây là vật gì?”
Vẻ mặt Thánh nữ thản nhiên, vung tay lên một cái, một ánh sáng màu đỏ đánh vào trên bóng người gần như trong suốt kia.
Bóng người kia vặn vẹo co giật trong không trung, hình như còn phát ra tiếng kêu rẹt rẹt, nghe vào trong tai9Vinh Tuệ Khanh lại có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Chẳng bao lâu, bóng người gần như trong suốt kia đã bị ánh sáng màu đỏ hòa tan thành từng làn khói mỏng, bay vào trong không khí.
Vinh Tuệ Khanh có chút khó hiểu, hỏi: “Nếu như thức hải của cô ta đã bị Lôi Phá Phù phá hủy, vậy hồn phách của cô ta cũng không tồn tại nữa.... Nhưng hồn phách vừa rồi là sao?” Thức hải là nơi chứa ba hồn sáu phách. Bóng người gần như trong suốt vừa bị ánh sáng màu đỏ của Thánh nữ phá hủy cũng là một hồn người sống hoàn chỉnh.
Thánh Nữ thở dài, nói: “Nói đến chuyện này thì rất dài.” Nàng cúi đầu nhìn Ngụy Khanh Khanh, bày kết giới một lần nữa.
Nàng dẫn theo Vinh Tuệ Khanh tới một gian phòng khác. Thánh nữ ngồi khoanh chân ở trên giường nhỏ, bảo Vinh Tuệ Khanh ngồi đối diện mình. Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh thẳm của cô một lúc lâu, nàng mới chuyển ánh mắt, nhìn về phía xa, truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh nói: “Ánh mắt con càng ngày càng giống mẹ con.”
Không biết bọn họ có thể giữ được bí mật này trong bao lâu.
Cuối cùng Vinh Tuệ Khanh vẫn trở lại thần điện Quang Minh.
Mà Thánh Giáo Tông và chưởng giáo trên bọn họ đều là đối tượng mà bọn họ không thể lừa gạt được.
Bây giờ có thể tạm thời giấu giếm là do bọn họ lợi dụng được sơ hở mà thôi.
Bọn họ không thể không sớm ra tay, thực hiện kế hoạch này.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy không tự nhiên, khẽ nhúc nhích người ở trên bồ đoàn, cười hỏi: “Vì sao trên người Ngụy Khanh Khanh vừa rồi còn có một hồn sống không bị phá hủy vậy?”
Ánh mắt của Thánh nữ nhìn đại sảnh trống trải của động phủ trước mặt, trầm ngâm một lát và giơ một cánh tay lên, vẽ ra một khung hình vuông trong không trung.
Nàng giơ tay búng một cái, cái khung vuông này bay về phía mảnh đất trống trải trên không trung của đại sảnh.
Từng bóng người hiện ra ở giữa khung vuông kia.
Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên.
Thánh nữ đang cho cô nhìn thấy những gì mà Ngụy Khanh Khanh đã trải qua từ nhỏ đến lớn.
Hóa ra... trên người cô ta có hai hồn sống hoàn chỉnh!
Một cái là ý thức ban đầu của cơ thể này, một cái khác là từ bên ngoài tới!
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh căng thẳng. Lẽ nào Ngụy Khanh Khanh này cũng có lai lịch giống như mình à?
Nhưng nhìn kĩ mảnh hồn sống còn lại, cô không nhìn ra manh mối, chỉ biết được rằng cô nương này bị Nguỵ Nam Tâm chọn trúng làm thế thân của cô thì chắc chắn là vì còn có nguyên nhân khác.
Lẽ nào Ngụy Nam Tâm cũng biết hồn phách của mình đến từ một thế giới khác sao?
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ đến nhíu cả mày lại.
“Con nhìn thấy chưa?... Trong người Ngụy Khanh Khanh này tồn tại hai hồn sống. Ngụy Nam Tâm đã thay đổi ký ức một hồn sống của cô ta, làm giả những gì cô ta đã trải qua từ khi còn bé. Nhưng mảnh hồn sống còn lại thì không nằm trong thức hải mà được giấu ở một nơi khác do vậy đã tránh được sự thay đổi ban đầu của Nguỵ Nam Tâm.” Những ký ức mà Thánh nữ cho Vinh Tuệ Khanh xem đều được lấy từ bóng người gần như trong suốt mới bị Thánh nữ huỷ diệt kia.
Đó là một hồn sống khác của Ngụy Khanh Khanh, nó ẩn nấp ở trong cơ thể của Ngụy Khanh Khanh và chứng kiến tất cả mọi chuyện.
“Khi con vừa ra đời, thần điện Quang Minh đã từng vui mừng khôn xiết. Thần dụ của thần Quang Minh nói rằng con gái của Quang Minh đã được sinh ra, nhiệm vụ của thần điện Quang Minh chúng ta nơi thế tục cuối cùng cũng đã hoàn thành. Sau khi hoàn thành, chúng ta có thể trở lại Thần giới... Đó mới là nơi ở ban đầu của chúng ta.” Thánh nữ nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh, trong ánh mắt vừa luyến tiếc, vừa kiên quyết, khiến Vinh Tuệ Khanh càng thấy lo lắng buồn phiền.
“Rốt cuộc con gái của Quang Minh sinh ra để làm gì?” Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ về điều này rất lâu, trước đây Thánh nữ cũng chưa từng cho cô đáp án.
Tuy nhiên lần này, Thánh nữ đã giải thích cho cô: “Chuyện này phải nói từ cuộc nổi loạn của các thần trăm vạn năm trước. Cuộc nổi loạn của các thần gây hại cho nhân gian, chẳng bao lâu nữa trời đất sẽ sập, vạn vật đều sẽ tịch diệt, khi đó Nữ Oa tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, quyết định lấy sức lực của bản thân, luyện đá vá trời, diệt trừ nguồn gốc của cuộc nổi loạn giữa các thần. Nhưng sau khi chuyện này thành công, bản thân ngài lại bị kẻ gian hãm hại, cơ thể bị phá hủy, chỉ để lại một luồng thần thức trốn vào trần gian.” Nữ Oa là thần đã tu luyện tới trình độ đại thần, hồn phách và cơ thể đã hoà làm một với nhau, tu luyện lên nữa chính là tu luyện ý thức, chứ không còn là tu luyện bằng cơ thể nữa.
Cơ thể của Nữ Oa bị phá hủy, nhưng chỉ cần thần ý còn, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể tái sinh, chuyển thế trở về thần vị, không cần phải tu luyện lại từ đầu và cũng không cần phải chịu thiên kiếp nữa. Đây là ưu thế của thần.
“Thần điện Quang Minh vốn chính là động phủ của Nữ Oa ở Thần giới. Nàng mất đi là nguyên nhân trực tiếp khiến cho Thần giới sụp đổ. Sau cuộc nổi loạn của các thần, Thần giới vốn đã suy yếu đến nỗi không thể chịu thêm đả kích nào nữa. Do vậy khi Nữ Oa vừa chết, Thần giới cũng trở nên suy thoái. Lúc Nữ Oa sắp chết, đã truyền lời căn dặn của thần xuống cho thần điện Quang Minh, nói khi con gái của Quang Minh được sinh ra, chính là lúc nàng trở về Thần giới.” Thánh nữ nói xong, ánh mắt nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh lộ vẻ khó dò.
Vinh Tuệ Khanh chìm đắm trong những lời kể của Thánh nữ, thấy Thánh Nữ đột nhiên không nói nữa, cô vội vàng hỏi: “Lẽ nào con gái của Quang Minh chính là Nữ Oa chuyển thế?” Vậy chẳng phải là Ngụy Khanh Khanh sao? Lẽ nào hồn phách vừa bị Thánh nữ đánh chết kia là Nữ Oa chuyển thế à?
Không thể nào? Chuyện đùa này quá khó tin!
Thánh nữ nghe được Vinh Tuệ Khanh oán giận, có cảm giác không biết nên khóc hay cười: “Con thật giỏi tưởng tượng. Ngụy Khanh Khanh làm sao có thể là con gái của Quang Minh chuyển thế được... Nói con là con gái của Quang Minh chuyển thế, ta còn tin được. Về phần Ngụy Khanh Khanh, cô ta có thể làm con gái của Quang Minh, bởi vì chúng ta cần phải có cô ta để ứng phó với chưởng giáo.”
Đuôi lông mày Vinh Tuệ Khanh khẽ giật: “Dì còn chưa nói con gái của Quang Minh phải làm gì.”
Thánh nữ lật tay phải, một bình linh ngọc bóng mịn phát ra ánh sáng rực rỡ chói lòa xuất hiện trong tay nàng.
“Con nhìn thấy bình linh ngọc trong tay ta không?” Thánh nữ vừa nói với Vinh Tuệ Khanh, vừa mở nắp bình ra.
Nguyên khí đất trời trong động phủ nhanh chóng lao về phía bên trong bình linh ngọc này, chẳng bao lâu đã lấp đầy cả bình.
Thánh nữ đóng nắp bình lại, đặt vào trong tay Vinh Tuệ Khanh: “... Con gái của Quang Minh cũng giống như cái bình này. Cô ta không phải là Nữ Oa chuyển thế, mà là cái bình cần thiết để Nữ Oa chuyển thế.”
Vinh Tuệ Khanh nghe xong lại thấy không hiểu nổi. Vì sao Nữ Oa chuyển thế lại cần tới cái bình?
Thánh nữ lấy bình linh ngọc về, tiện tay ném qua bàn thờ bên cạnh.
“Thần ý của Nữ Oa rải rác khắp nơi trong Nhân giới, chúng ta muốn nàng quay lại, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là thu thập thần ý của nàng. Thần ý lại hư vô mờ mịt, không dễ cất giữ, cho nên cần phải có một cái bình để chứa thần ý Nữ Oa rải rác ở trong Nhân giới. Nó cũng giống như cái bình này, chờ cái bình này được chứa đầy, lấy cái bình này làm vật trung gian để trở lại Thần giới.”
Cuối cùng Vinh Tuệ Khanh cũng nghe rõ, sắc mặt tối xuống: “Lẽ nào trước đây con cũng chỉ là một cái bình chứa thần ý của Nữ Oa thôi sao?” Vừa nghĩ tới bản thân mình lúc trước có khả năng chính là bình chứa, vai của Vinh Tuệ Khanh trùng xuống.
Nếu như số phận sắp xếp cho ngươi làm một bia đỡ đạn, một vai phụ phối hợp diễn xuất, Vinh Tuệ Khanh thật sự không biết cô sẽ phải chống chọi lại thế nào. Bất chợt cô cảm thấy mất hết ý chí, mệt mỏi ngồi ủ rũ trên bồ đoàn.
Thánh Nữ thở dài: “Trước khi con sinh ra, tất cả mọi người đều cho rằng con chính là con gái của Quang Minh. Nhưng mà cũng chỉ có quản lý cấp cao của thần điện Quang Minh, cũng chính là ta, Thánh Tử và chưởng giáo, Thánh Giáo Tông biết ý nghĩa thật sự về sự tồn tại của con gái Quang Minh. Bởi vì cha mẹ con từng là Thánh tử và Thánh nữ đời trước nên cũng biết chuyện này. Ban đầu, bọn họ rất thành kính và vui mừng, ai ngờ họ lại ngầm sắp xếp rời khỏi thần điện Quang Minh, không muốn con trở thành chiếc bình chứa thần ý của Nữ Oa.”