Sau đó đám sương màu máu liền như bị hút hết về phía Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh tối sầm mắt lại, nhất thời mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Lúc cô tỉnh lại đã là đêm khuya.
Thánh tử nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi đối diện nệm ngồi của cô.
Đá xanh dưới chân vừa cứng lại vừa lạnh, Vinh Tuệ Khanh cảm thấy các khớp xương đều đau nhức.
“Tỉnh rồi?” Thánh tử mở mắt, tỉ mỉ quan sát cô.
Vinh Tuệ Khanh ngồi dậy, chớp chớp hai mắt, nhớ tới màu máu đầy trời trước khi ngất xỉu, cô chau mày nói: “Vừa rồi người đã làm gì ta?”
Thánh tử mỉm cười: “Một phép thuật nho nhỏ, ngụy trang cho dòng máu của ngươi mà thôi.”
Vinh3Tuệ Khanh hiểu ra. Chuyện này là để chuẩn bị cho đại điển thu nhận đệ tử của thần điện Quang Minh.
Có điều cô vẫn có chút không yên tâm: “Như vậy là được rồi sao?”
“Người có thể nhìn thấu phép thuật nhỏ này của ta chỉ có Thánh nữ và chưởng giáo. Đương nhiên Thánh nữ sẽ không nói, còn chưởng giáo… Ha ha, hắn ta không vào được nơi đại điển thu nhận đệ tử. Cho nên ngươi có thể yên tâm, cửa này nhất định có thể qua.” Thánh tử nói như đã định liệu từ trước.
Vinh Tuệ Khanh lại nghi ngờ, tròng mắt đảo một vòng: “Vì sao người và Thánh nữ nhất quyết để ta vào thần điện Quang Minh?”0Tốn nhiều tâm tư như vậy, hao nhiều sức lực như thế, hơn nữa còn hiềm nghi phản bội lại thần điện Quang Minh.
Bọn họ đầu tư vào cô nhiều như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu như ở tông môn khác, Vinh Tuệ Khanh còn yên tâm một chút. Bởi vì cô biết với hai tài năng là trận pháp và luyện đan của mình đương nhiên có thể bảo đảm cô được ăn ngon uống say ở tông môn bên ngoài.
Nhưng ở thần điện Quang Minh, Vinh Tuệ Khanh không cảm thấy mình có bất kỳ ưu thế nào.
Bản lĩnh của quan luyện đan không hề thua cô.
Vị trí quan trận pháp tạm thời để trống, có điều Thánh tử này nhìn5qua cũng là cao thủ trận pháp, không kém trình độ của Vinh Tuệ Khanh.
Còn về tu vi, một tu sĩ Kết Đan như cô ở thần điện Quang Minh cũng chỉ có thể bắt nạt được mỗi Ngụy Khanh Khanh mạo danh kia, những người khác thì tùy tiện kéo một đệ tử tới ít nhất cũng có tu vi Nguyên Anh.
Trong những tông môn khác, người có thể đảm nhận chức đại trưởng lão một phái thì vào trong thần điện Quang Minh có lẽ chỉ là một tên tạp dịch nho nhỏ.
Thánh nữ bỏ công vì Vinh Tuệ Khanh thì vẫn còn hiểu được, dù sao nàng cũng là dì của Vinh Tuệ Khanh.
Nhưng Thánh tử cũng bỏ sức ra giúp cô4thì Vinh Tuệ Khanh lại có chút khó hiểu.
Cô không giỏi che đậy suy nghĩ trong lòng, sự nghi hoặc của cô hiện rõ trên mặt.
Thánh tử hiểu nỗi nghi ngờ của cô, nhưng lại không biết bên phía Thánh nữ tính toán thế nào, không muốn mình lắm miệng lại phá hủy kế hoạch của Thánh nữ, hắn suy nghĩ rất lâu mới nói: “Nếu ngươi tin Thánh nữ thì cũng có thể tin ta.”
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một chút, nói thẳng: “Tu vi của ta thấp kém, tuy biết luyện đan nhưng không thể bằng quan luyện đan được. Biết trận pháp nhưng cũng không cao minh bằng Thánh tử người. Ta không hiểu tại sao người phải liều mình giúp đứa9trẻ mồ côi như ta.”
Thánh tử cười khổ: “Vinh huynh luôn chính trực, cứu người trong nguy nan, trận đại hồng thủy trước đây là một mình huynh ấy bỏ sức chống lại nước lũ, cứu sống vô số người, công đức kinh động trời đất, sao lại sinh ra đứa con gái như ngươi? Chẳng giống tính cách huynh ấy. Ngươi đấy, đa nghi quá sẽ giảm phúc giảm thọ.”
Vinh Tuệ Khanh có chút chột dạ, ngượng ngùng nói: “Ta ở bên ngoài bị người ta lừa gạt nhiều rồi, đương nhiên sẽ đa nghi hơn một chút.”
Thánh tử sửng sốt, nghiêm mặt nói: “Có người lừa ngươi? Nói cho ta biết là ai bắt nạt ngươi? Ta giúp ngươi đòi lại công bằng.”
Thánh tử đại diện cho thần Quang Minh, đương nhiên là tượng trưng cho chính nghĩa và công bằng.
Vinh Tuệ Khanh tỏ vẻ phức tạp nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Tông môn đỉnh cấp, tông môn đỉnh cấp của Ngũ Châu Đại Lục, Thánh tử đại nhân có thể làm chủ cho ta không?”
Vẻ mặt của Thánh tử giãn ra, cười nói: “Nếu là người phàm bắt nạt ngươi, ta thật sự không chắc có thể giúp ngươi chủ trì công bằng. Nhưng tu sĩ thì dễ xử lý hơn nhiều.”
Chịu sự hạn chế của thiên đạo pháp tắc, người tu hành không thể giết người phàm. Để tránh vô ý sát thương, người tu hành bình thường đều không qua lại với người phàm.
Vinh Tuệ Khanh nghĩ đến thực ra đại tu sĩ của tông môn đỉnh cấp đã bị La Thần và Long Thần dọn dẹp sạch sẽ, vội cười nói: “Ta đùa đấy. Thực ra người của tông môn đỉnh cấp không liên quan gì đến ta, người bắt nạt ta, ta đã tự mình báo thù rồi, không phiền Thánh tử bận tâm.”
Thánh tử cười nhưng không nói gì, nhìn khiến Vinh Tuệ Khanh nổi cả da gà.
Vinh Tuệ Khanh bần thần từ dưới đất đứng dậy, hỏi: “Ta có thể về rồi chứ?”
Thánh tử gật đầu, cũng đứng dậy theo: “Ta đưa ngươi ra ngoài.”
Vinh Tuệ Khanh biết trận pháp nơi này vô cùng huyền diệu, nhất thời không nhịn được mà hỏi: “Thánh tử đại nhân, trận pháp chỗ người là tự người bố trí sao?”
Thánh tử chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: “Không phải. Trận pháp ở đây là năm đó cha ngươi bố trí.”
Mặt Vinh Tuệ Khanh xịu xuống. Cha ơi cha, người thật sự là giấu tài tốt quá. Uổng công năm đó con còn muốn dạy người trò gà thỏ chung lồng, nhất định là người đã thầm chê cười con…
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Vinh Tuệ Khanh, Thánh tử biết chắc là Vinh Tuệ Khanh thật sự không biết gì về thân phận của cha mẹ mình.
“Ngươi đừng kinh ngạc như vậy chứ, dù sao thân phận bây giờ của ngươi chỉ là Luyện Đan Sư thất phẩm từ tông môn bên dưới tới, không ai nghi ngờ ngươi là con cháu của Thánh tử và Thánh nữ đời trước.” Thánh tử nhẹ giọng căn dặn cô.
Vinh Tuệ Khanh lắc lắc đầu, không muốn phân tán vì chuyện này, ỉu xìu nói: “Vậy vì sao ai cũng biết thân phận của Ngụy Khanh Khanh?”
Người của thần điện Quang Minh đều biết cô ta là con gái của Quản Phượng Nữ, cũng chính là con gái của Thánh nữ đời trước, hơn nữa cũng đều biết cha cô ta là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm của nước Đại Sở ở Đông Đại Lục.
Vậy thì sẽ ra vấn đề thôi.
Rõ ràng mọi người đều biết Thánh nữ gả cho Thánh tử đời trước, còn sinh con, vì sao không ai cho rằng Ngụy Khanh Khanh chính là đứa trẻ đó? Lẽ nào bọn họ đều cho rằng Thánh nữ đời trước đã tái hôn rồi?
Cho dù Thánh nữ đời trước đã tái hôn, vậy thì đứa bé do người và Thánh tử đời trước sinh đã đi đâu rồi?
Vì sao Vinh Tuệ Khanh đến thần điện Quang Minh, ngoài hai người biết chuyện năm đó là Thánh nữ và Thánh tử ra, không ai nghi ngờ về thân phận của Vinh Tuệ Khanh. Cho dù cô họ Vinh thì cũng không có ai liên hệ cô với Thánh tử đời trước và vị quan luyện khí đã rời khỏi thần điện Quang Minh lúc trước.
Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy càng lúc càng băn khoăn.
Đi trên con đường nhỏ bên ngoài động phủ của Thánh tử, Vinh Tuệ Khanh lại có chút thần hồn nát thần tính, luôn cảm thấy có vô số ánh mắt sau lưng đang nhìn chằm chằm cô, khiến cô có cảm giác không rét mà run.
Thánh tử thở dài một tiếng, bắt lấy cánh tay Vinh Tuệ Khanh: “Nhắm mắt.”
Vinh Tuệ Khanh vừa mới nhắm mắt liền bay lên trời, cảm thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Khi hai chân cô đáp đất, cô đã về tới ngọn núi mà Thánh nữ ở.
“Ngươi về đi. Mai là đại điển thu nhận đồ đệ, Thánh nữ ắt sẽ có lời muốn nói với ngươi.” Thánh tử nói ngắn gọn, có vẻ như còn nháy mắt với Vinh Tuệ Khanh.
Cho tới bây giờ Vinh Tuệ Khanh vẫn chưa từng thấy Thánh tử như vậy, cũng không nhịn được mà cười theo.
Một con hạc tiên đột nhiên kêu to rồi xuất hiện trong đám mây, đáp xuống trước mặt Thánh tử, hóa thành một đứa bé, vội vã nói với Thánh tử: “Đại nhân, chưởng giáo truyền thư cho đại nhân, nói đã tìm được người thích hợp cho vị trí quan luyện khí, bảo Thánh tử đại nhân đến nghiệm chứng thân phận của hắn, để tiện cho việc thu nhận vào thần điện Quang Minh.”
Vinh Tuệ Khanh lập tức dựng lỗ tai lên, không hề che giấu hành vi nghe lén của mình.
Quan luyện khí của thần điện Quang Minh bị Thánh nữ đột nhiên phế bỏ ngay trong cuộc thi luyện đan, thần điện Quang Minh một lần nữa mở cửa tuyển quan luyện khí mới.
Những việc này Vinh Tuệ Khanh đều biết.
Hơn nữa La Thần cũng đã đi ghi danh, y muốn làm quan luyện khí của thần điện Quang Minh.
Mặc dù Vinh Tuệ Khanh rất tin tưởng vào năng lực của La Thần, nhưng từ hôm Thánh nữ nói “thà thiếu chứ không chọn bừa” xong, Vinh Tuệ Khanh cho rằng La Thần không có cơ hội nữa.
Kết quả bây giờ đứa trẻ kia nói đã tuyển được quan luyện khí.
“Người đó tên là gì, ngươi biết không?” Vinh Tuệ Khanh bất chấp vẻ mặt ghét bỏ của đứa trẻ, vội hỏi.
Đứa trẻ lén liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, sau đó lắc cái cổ, không nói lời nào.
Thánh tử thấy Vinh Tuệ Khanh muốn biết tên của quan luyện khí mới, cười rồi cũng hỏi một câu: “Tên là gì, ngươi biết không?”
Đứa trẻ giờ mới cúi đầu nói: “… La Thần, ta nghe người đưa tin nói, tên là La Thần. Nghe nói có chút kỳ quái, chưởng giáo muốn để Thánh tử đích thân quyết định.”
Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh nghiêm lại. Lẽ nào thân phận của La Thần bị phát hiện rồi ư? Vậy mình có cần bại lộ quan hệ với La Thần không?
Thánh tử như có điều suy nghĩ liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, hỏi: “Ngươi có quen La Thần không?”
Danh tiếng tu hành của Vinh Tuệ Khanh ở Ngũ Châu Đại Lục rất nổi, thế nhưng người biết quan hệ giữa cô và La Thần lại chỉ có vài người.
Có điều trong những người này, Vinh Tuệ Khanh không chắc có bao gồm Thánh tử hay không.
Thánh nữ thì chắc chắn là biết rồi.
Do dự một lát, Vinh Tuệ Khanh truyền âm nói với Thánh tử: “… La Thần là đạo lữ song tu của ta.”
Thánh tử vừa nghe liền ho mạnh vài tiếng rồi mới truyền âm trả lời: “… Những lời này sau này đừng nói với bất cứ ai. Ta sẽ nhắc nhở La Thần, đừng bại lộ quan hệ với ngươi.”
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc: “Vì sao? Lẽ nào thần điện Quang Minh không cho phép có đạo lữ song tu?”
Thánh tử lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu, khó xử một lúc lâu mới truyền âm dặn dò cô: “Tình huống của ngươi tương đối đặc biệt, tạm thời đừng để người khác biết chuyện này, nhớ chưa?”
Vinh Tuệ Khanh bĩu môi: “Thánh nữ biết từ lâu rồi.”
Thánh tử cười nói: “Ngươi đi hỏi thử Thánh nữ, xem nàng ấy có đồng ý cho ngươi công khai chuyện này hay không.” Nói rồi đứa trẻ kia lại hóa thành hạc tiên, Thánh tử bật người lên cưỡi trên lưng hạc tiên, biến mất ở chân trời phía xa.
Vinh Tuệ Khanh xoay người chạy về phía động phủ của Thánh nữ.
Đi tới cửa, nữ tu giữ cửa thấy là Vinh Tuệ Khanh thì cười híp mắt đón cô vào.
Thánh nữ cũng vừa nhận được tin chưởng giáo đưa tới, muốn cùng đi nghiệm chứng quan luyện khí mới thu nhận, thấy Vinh Tuệ Khanh tiến đến, vội vàng nói: “Con đợi trước đã, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Vinh Tuệ Khanh gọi nàng lại, thấp giọng nói: “Nghe nói quan luyện khí mới thu nhận là La Thần, Thần thúc của con.”