Trong động phủ chỉ còn lại hai người Vinh Tuệ Khanh và Ngụy Khanh Khanh nhìn nhau.
Không còn người ngoài nữa, Ngụy Khanh Khanh liền thu lại nụ cười dịu dàng thân thiện kia, ngạo mạn quan sát Vinh Tuệ Khanh hai vòng, chỉ vào một gian nhà hẹp bên cạnh động phủ, nói: “Ở đó là nơi ta để những thứ linh tinh, ngươi ở đó đi.”
Vinh Tuệ Khanh khẽ cười, lắc đầu nói: “Xin thứ lỗi, ta ở đâu là do ta quyết định, không phải ngươi nói là được.”
Ngụy Khanh Khanh lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Thần điện Quang Minh kiêng kỵ nhất là đồng môn đấu đá lẫn nhau, lẽ nào ngươi muốn bị Thánh tử xử lý?”
Mặc dù bọn họ là đệ tử3đích thân truyền thụ của Thánh nữ Quản Khinh Sa, nhưng là đệ tử của thần điện Quang Minh thì không phải sợ nhất Thánh nữ mà là vị Thánh tử bình thường ôn hoà ít nói kia.
Bởi vì mọi người đều biết, nếu phạm sai lầm, rơi vào tay Thánh nữ, Thánh nữ còn có thể mềm lòng tha cho ngươi một con đường. Nhưng nếu rơi vào tay Thánh tử thì chỉ có thẳng tay xử lý, hoàn toàn tương phản với hình tượng của hai người bọn họ ở bên ngoài thần điện Quang Minh.
Những người hành tẩu ở Ngũ Châu Đại Lục ai mà không biết, Thánh nữ Quản Khinh Sa nắm giữ đêm tối, tính tình sát phạt quyết đoán, nói một không hai. Còn Thánh tử phán0quyết công bằng sáng suốt, mang lại sự ấm áp và ơn huệ.
Ở thần điện Quang Minh, hai người lại hoàn toàn trái ngược. Đệ tử của thần điện Quang Minh đều biết, nhưng Vinh Tuệ Khanh lại không biết. Cho nên khi nghe Ngụy Khanh Khanh nói sẽ bị Thánh tử xử lý, Vinh Tuệ Khanh bĩu môi cười nói: “Ngươi ở thần điện Quang Minh đến ngốc luôn rồi à? Cho dù là tông môn nào của Ngũ Châu Đại Lục cũng đều là kẻ mạnh làm vua, những người đứng đầu đều là người có tu vi cao, chứ không phải dựa vào việc nhập môn trước hay sau. Ta có tu vi Kết Đan, ngươi là tu vi Trúc Cơ, ngươi có tư cách gì mà sắp xếp ta5ở đâu?”
Giới tu hành chính là tàn khốc như vậy. Khi tu vi của Vinh Tuệ Khanh nông cạn thì bị người ta đuổi giết giống như chó nhà có tang, còn Ngụy Khanh Khanh này lại ở thần điện Quang Minh hưởng thụ sự đãi ngộ không thuộc về cô ta.
Đồ trộm về dùng quen tay rồi là biến thành của mình luôn hay sao?
Vinh Tuệ Khanh biết Ngụy Khanh Khanh không có kết cục tốt, nhưng cô cũng không dự định chiều lòng cô ta cho đến khắc cuối cùng mới để cô ta chịu phạt đúng tội. Vinh Tuệ Khanh dự định từ giờ trở đi sẽ từ từ khiến Ngụy Khanh Khanh phải trả cái giá xứng đáng.
Nếu không thể một dao giải quyết cô ta thì chỉ có4thể khiến cô ta chịu khổ dần dần.
Ngụy Khanh Khanh hạ độc giết mẹ cô, thù giết mẹ không đội trời chung.
Vinh Tuệ Khanh không thẳng tay chém Ngụy Khanh Khanh thành muôn mảnh đã là nể mặt Thánh nữ Quản Khinh Sa lắm rồi.
Bởi vì Thánh nữ ám chỉ với cô, thần điện Quang Minh sẽ dùng Ngụy Khanh Khanh vào chỗ khác, cô không thể phá hỏng chuyện của thần điện Quang Minh.
Đương nhiên Ngụy Khanh Khanh không biết manh mối. Cô ta ở thần điện Quang Minh một vài năm như vậy, tuy tu vi tiến triển không nhanh, nhưng vì cô ta là đệ tử duy nhất được Thánh nữ trực tiếp truyền dạy, nên những người ở thần điện Quang Minh đều nể mặt cô ta vài phần,9khiến cô ta có vẻ không biết trời cao đất dày.
Cho nên khi Vinh Tuệ Khanh nói ra mấy câu nói như vậy, Ngụy Khanh Khanh thật sự có chút choáng váng.
“Ngươi… Ngươi… Làm gì có cái lý ấy! Ta là đại đệ tử mà Thánh nữ trực tiếp dạy bảo, ngươi là cái thá gì? Ngay cả thi nhập môn ngươi còn chưa qua đã muốn trèo lên đầu ta?” Ngụy Khanh Khanh vừa nói vừa lật bàn tay một cái, một thanh Băng Nhận Phù Đao vòng qua phía sau Vinh Tuệ Khanh không chút động tĩnh gì, đâm xuống tim cô từ phía sau!
Vinh Tuệ Khanh đã là tu vi Kết Đan, hoàn toàn là một trời một vực với tu vi Trúc Cơ.
Ngụy Khanh Khanh xoay cổ tay một cái, Vinh Tuệ Khanh đã biết cô ta phóng Phù Đao.
Có điều cô không có ý định nhắc nhở cô ta, mãi đến khi Phù Đao sắp lao tới sau lưng Vinh Tuệ Khanh, thân hình Vinh Tuệ Khanh thoắt một cái, đột nhiên biến mất trước mặt Ngụy Khanh Khanh.
Phù Đao mất đi màn chắn là thân hình của Vinh Tuệ Khanh, đâm về phía Ngụy Khanh Khanh ở đối diện nhanh như điện.
Ngụy Khanh Khanh kinh hãi, mở mắt trừng trừng nhìn thanh Băng Nhận Phù Đao này xé gió lao tới, cô ta chỉ kịp nhích sang bên cạnh một bước, né được chỗ hiểm, nhưng vẫn bị thanh Băng Nhận Phù Đao này cắm trên cánh tay phải, đau đến mức toàn thân co quắp, ngã xuống mặt đất.
Thân hình của Vinh Tuệ Khanh hiện ra, đứng bên cạnh Ngụy Khanh Khanh, khinh thường nói: “Ta còn chưa ra tay mà ngươi đã ra tay trước. Ngươi ác độc như vậy, nếu ta không hành hạ ngươi một cách tử tế thì thật khó mà tiêu tan nỗi tức giận trong lòng.” Vinh Tuệ Khanh nói rồi thả thần thức ra, cầm thanh Băng Nhận Phù Đao này lên, đâm mạnh xuống xuyên qua cánh tay phải của Ngụy Khanh Khanh. Sau đó lại dùng lực ép Băng Nhận Phù Đao, đâm xuyên qua cánh tay trái, đao cuối cùng là đâm lên đùi cô ta.
“Ba đao sáu vết thương, xem như là dạy cho ngươi một bài học, sau này đừng chọc vào người mình không chọc nổi.” Vinh Tuệ Khanh nói lạnh băng, không hề có ý ra tay cứu giúp.
Ngụy Khanh Khanh đau đến mức không ngừng quằn quại trên đất, thấy Vinh Tuệ Khanh khoanh tay đứng nhìn, Ngụy Khanh Khanh nghiến răng một cái, run rẩy sờ tay vào ngực, bóp nát bùa đệ tử của thần điện Quang Minh, mời Thánh tử đến phán quyết rắc rối.
Vinh Tuệ Khanh vẫn chưa chính thức vào thần điện Quang Minh, đương nhiên không biết trên người mỗi đệ tử thần điện Quang Minh đều có bùa đệ tử. Chỉ cần trong phạm vi thần điện Quang Minh, bóp nát bùa đệ tử thì Thánh tử sẽ tới ngay lập tức.
Có điều hằng năm mỗi đệ tử chỉ có thể sử dụng một bùa đệ tử, nói cách khác, hằng năm mỗi đệ tử chỉ có thể mời Thánh tử đến một lần.
Nếu không phải vào khoảnh khắc sống còn, đệ tử của thần điện Quang Minh cũng sẽ không bóp nát bùa đệ tử.
Ngụy Khanh Khanh cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc phải làm vậy.
Vốn dĩ Băng Nhận Phù Đao của Ngụy Khanh Khanh không phải là bùa chú đặc biệt cao thâm, bởi vì bản thân cô ta chỉ là tu vi Trúc Cơ, cô ta không thể điều khiển được bùa chú quá cao thâm. Chỉ là cô ta làm người quá mức thâm độc, tự cho mình thông minh, thêm một chút kịch độc lên thanh Băng Nhận Phù Đao này để khiến người ta đau đớn đến không muốn sống, kết quả lại bị gậy ông đập lưng ông.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bóng dáng của Thánh tử đột nhiên xuất hiện trong động phủ của Ngụy Khanh Khanh.
Vinh Tuệ Khanh giật mình, không biết vì sao Thánh tử lại đột nhiên xuất hiện.
“… Thánh tử đại nhân, cô ta muốn giết ta…” Ngụy Khanh Khanh thấy Thánh tử xuất hiện, trong lòng thả lỏng, nói một câu ngắt quãng liền hôn mê bất tỉnh.
Vinh Tuệ Khanh nghẹn họng nhìn trân trối.
Chuyện này, chuyện này… Có phải là dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan được hay không? Ở đây có sông Hoàng Hà không?
“Thánh tử đại nhân, cô ta không phải do ta giết!” Vinh Tuệ Khanh vô thức phản bác. Cô thật sự không giết cô ta. Băng Nhận Phù Đao là của Ngụy Khanh Khanh, chứ không phải là của cô. Tuy sau đó cô thuận tay đâm cô ta hai đao, thế nhưng đều đâm vào cánh tay và đùi, đối với nhân sĩ tu hành thì đó chỉ là nỗi đau da thịt mà thôi, sao có thể dẫn tới mưu sát nghiêm trọng như vậy được?
Cô biết tầm quan trọng của Ngụy Khanh Khanh đối với thần điện Quang Minh, làm sao có thể để cô ta chết lúc này? Cô vẫn chưa hành hạ cô ta đủ mà…
Nhưng cô cũng không cách nào nói những lời này với Thánh tử, chỉ là nôn nóng đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ thiếu điều xoay mòng mòng tại chỗ.
Thánh tử liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, nửa ngồi xổm xuống, dùng thần thức dò xét một chút vết thương trên người Ngụy Khanh Khanh.
“Là vết thương của Băng Nhận Phù Đao.” Thánh tử khẽ vẫy tay, Băng Nhận Phù Đao đã bị rút ra khỏi bắp đùi của Ngụy Khanh Khanh.
Bàn tay Thánh tử nhẹ nhàng lướt qua Băng Nhận Phù Đao, đột nhiên kinh ngạc. Dấu vết thần thức trên Băng Nhận Phù Đao lại là bản thân Ngụy Khanh Khanh!
Đây rõ ràng là Băng Nhận Phù Đao của Ngụy Khanh Khanh, còn cả kịch độc trên đao nữa, là cây có mủ, loài thực vật đặc thù trên núi xung quanh thần điện Quang Minh tạo thành, bên ngoài thần điện Quang Minh căn bản không có thứ này.
Cho dù Băng Nhận Phù Đao này là của Vinh Tuệ Khanh nhưng còn kịch độc kia thì giải thích thế nào? Cô mới tới thần điện Quang Minh chưa đến một canh giờ, sao có thể có thời gian lên núi hái thảo dược?
Thánh tử nhíu mày lại, trên tay lại nhả ra, bắn một viên thuốc vào miệng Ngụy Khanh Khanh.
Đây là một viên đan giải độc, đương nhiên là không thể giải được kịch độc quá lợi hại, có điều vẫn thừa sức để đối phó với loại độc được điều chế từ phương pháp dễ hiểu của Ngụy Khanh Khanh trên thanh Băng Nhận Phù Đao này.
Viên đan giải độc vừa xuống bụng Ngụy Khanh Khanh, khí sắc cô ta lập tức trở nên tốt hơn, không bao lâu cô ta đã từ dưới đất ngồi dậy, ôm cổ ho khan vài tiếng, rồi chỉ vào ba vết đâm trên cánh tay và đùi mình, nói với Thánh tử: “Xin Thánh tử đại nhân làm chủ cho ta!”
Cơn giận Vinh Tuệ Khanh không có chỗ phát tiết, cười lạnh nói: “Thật nực cười, Phù Đao của chính ngươi làm ngươi bị thương mà lại nói ta đả thương ngươi. Nếu ta đả thương ngươi còn cần dùng món đồ chơi dở hơi như Phù Đao này sao?”
Uy lực của tu sĩ Kết Đan phóng ra ngoài, sức ép có thể đè chết cô ta.
Ngụy Khanh Khanh co rúm người lui sang bên cạnh, lộ ra bộ dạng sợ hãi.
Thánh tử lại không hề đổi sắc mặt, gật đầu nói: “Ngụy Khanh Khanh, đây là Phù Đao của ngươi, độc trên đó là do ngươi tự chế, vì sao ngươi phải nói là Vinh tu sĩ muốn giết ngươi?”
Ngụy Khanh Khanh lập tức ngây ra, cô ta không ngờ rằng Thánh tử lại có thể nhìn ra dấu vết trên Phù Đao chỉ bằng một ánh nhìn.
“Đừng có ý đồ nói dối trước mặt ta. Không ai có thể qua mắt thần Quang Minh được.” Nhìn bóng lưng Thánh tử đứng trong động phủ, biểu cảm trên mặt đã thay đổi.
Ngụy Khanh Khanh òa khóc: “Quả thật là cô ta thao túng Phù Đao của ta, đâm ba vết thương trên người ta. Nếu ta gạt người, thiên lôi sẽ giáng xuống chết không yên thân!”
Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi, Thánh tử này thật đúng là danh bất hư truyền, vậy mà lại có thể nhìn thấu được vấn đề trong đó ngay lập tức. Cô không cần lo lắng vừa mới vào thần điện đã bị người ta cho đổ vỏ.
Nào ngờ Thánh tử lại liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, hỏi: “Vì sao ngươi phải đâm nàng ta hai đao?”
Vinh Tuệ Khanh quýnh lên. Làm sao Thánh tử biết đao đầu tiên là Ngụy Khanh Khanh tự chuốc lấy? Cho nên không nói là ba đao mà lại nói cô đâm hai đao…
“… Cô ta muốn giết ta, ta là tự bảo vệ mình mà thôi.” Vinh Tuệ Khanh nói mặt không đổi sắc: “Lúc đó ta vẫn chưa biết Phù Đao của cô ta có độc. Ta chỉ là lo đao đầu tiên không tạo thành tổn thương nhất định đối với cô ta, cô ta vẫn có thể sẽ giết ta. Người biết đấy, ta vừa tới thần điện Quang Minh, chưa biết gì cả, không muốn chôn thân ở đây một cách không rõ ràng.”
Thánh tử nhìn cô chăm chú rồi đưa ra phán quyết: “Ngụy Khanh Khanh ý đồ giết hại người vô tội, cấm túc nửa năm. Vinh Tuệ Khanh, ngươi đi theo ta, ta có việc muốn hỏi ngươi.”