Ông lão vẫn chưa trở về động phủ mà đứng trên bãi cỏ suốt một đêm, mắt vọng về bầu trời đêm đến ngây người, đồng thời để cho sổ căn* phiêu tán quanh thân mình, không ngừng tính toán tỉ mỉ.
* Sổ căn: một phương pháp tính thuật số.
Mão Tam Lang và A Quý không nhìn ra ông lão kia đang làm cái gì nhưng Vinh Tuệ Khanh thấy rất rõ ràng. Bản thân cô là cao thủ tính thuật số, thậm chí còn cao tay hơn ông lão này vài phần.
Cô nhìn ra được, ông lão kia đang tính toán hướng đi của mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao, hẳn là đang tính toán một chuyện liên quan đến dự đoán tương lai.
Đáng tiếc, đối với dự đoán tương lai, cho dù là thời đại có siêu máy tính mà3Vinh Tuệ Khanh đã từng sống cũng không làm được.
Vinh Tuệ Khanh khẽ than một tiếng, khoanh chân ngồi xuống giữa cánh đồng bát ngát, đả tọa luyện khí.
Mão Tam Lang và A Quý cũng ngồi xuống theo, cùng cô tu luyện.
Mão Tam Lang nhanh chóng tiến nhập trạng thái.
A Quý lại không quen. Hắn chỉ tu luyện dưới đáy biển, khí tức trên lục địa khiến hắn cảm thấy rất xa lạ.
Ngồi trong chốc lát, hắn đứng lên đi lại chung quanh, luôn cảm thấy vùng đồng nội này có chút gì đó khiến hắn tâm thần không yên, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, trở về đáy biển.
Nhưng vừa quay đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh, không biết tại sao, hắn lại không muốn đi nữa.
Hắn chưa từng có loại cảm giác này, suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, trong0lòng liền loạn lên, không dám nghĩ sâu xa hơn.
Mình là thiếu chủ tộc Hải Xà quyền cao chức trọng, tuyệt đối sẽ không động tâm với một con người.
A Quý tung một cước, đá một hòn sỏi nhỏ trên mặt đất văng ra thật xa.
Hòn sỏi nhỏ bay vào không trung, thật lâu cũng không thấy rơi xuống.
A Quý lập tức hớn hở xoa hai tay vào nhau, cảm thấy mình thật lợi hại.
...
Ngày thứ hai trời vừa sáng, từng đám mây đen dày đặc từ bốn phương tám hướng tụ hợp đến, phủ đầy bầu trời trên đỉnh cấp tông môn của Pháp gia.
“Tông môn Pháp gia, giấu giếm đào phạm của lục đạo luân hồi, mau giao ra đây cho ta! Nếu không, sẽ khiến các ngươi thân danh đều diệt!” Một tiếng nói như sấm vang lên trong không trung.
Đồng5thời một tia sét khóa lại vị trí hiện tại của Vinh Tuệ Khanh, lại một giọng nói kêu to: “Đã tìm được! Đã tìm được linh hồn chạy trốn từ lục đạo luân hồi rồi!”
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc mở mắt, nhìn về phía tia chớp trong không trung.
Cô không phải là linh thể sao?
Nơi đây không phải là ảo cảnh sao?
Những tia chớp và tiếng sấm này là sao vậy?
Thật sự là chĩa mũi nhọn vào cô sao? Hay là nhằm vào đỉnh cấp tông môn Pháp gia của mấy nghìn năm trước?
Như là để trả lời nghi vấn trong lòng Vinh Tuệ Khanh, một tia sét trực tiếp phóng đến chỗ Vinh Tuệ Khanh đang ngồi xếp bằng.
A Quý hét lớn một tiếng, phi thân nhào qua, ôm Vinh Tuệ Khanh lăn hai vòng trên mặt đất, né được tia sét4vừa đánh tới.
Chỗ Vinh Tuệ Khanh vừa ngồi ban nãy bị sét đánh thủng thành một cái hố sâu không đáy.
A Quý mặc dù là động vật biển có tu vi Kết Đan, thế nhưng tia sét vừa rồi mạnh như vậy vẫn khiến đan điền của hắn bị chấn thương.
A Quý phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Vinh Tuệ Khanh cuống quít móc một viên đan dược thích hợp với yêu thú ra, nhét vào trong miệng A Quý: “Mau chóng luyện hóa viên đan dược này đi!”
A Quý một tay lau máu tươi bên khóe miệng, tay kia che chở siết chặt Vinh Tuệ Khanh vào lòng, ngửa mặt lên trời cười to nói: “Lôi tử chết tiệt, có gan thì tới đánh tiểu gia của ngươi này!”
Vừa dứt lời, một tiếng sét lại vang lên.
Chính ngay lúc này, một9hàng mấy chục thẻ tính bay đến nhanh như chớp, ngăn ở khoảng không trên đỉnh đầu A Quý và Vinh Tuệ Khanh, chặn tia sét trên trời lại.
Giọng nói của ông lão kia truyền tới: “Ta không biết ngươi từ đâu tới, thế nhưng thiên lôi kia muốn mạng của ngươi, mời ngươi nhanh chóng rời đi cho. Đỉnh cấp tông môn Pháp gia bọn ta đã sắp không chống đỡ nổi.”
Vinh Tuệ Khanh bị A Quý siết đến chặt cứng, tu vi của cô không cao như A Quý, giãy giụa cũng không được, chỉ có thể ló đầu ra từ trong lòng hắn, nhìn về phía bầu trời đầy sấm sét cùng những thanh thẻ tính không ngừng xoay tròn trên đầu bọn họ, nhíu mày trầm tư.
Đồng cỏ dưới sự đánh xuống của những tia sét dần dần run rẩy, một cái khe lớn nứt ra từ dưới mặt đất, nước biển bên dưới sôi trào mãnh liệt, tựa như áp lực cực lớn từ dưới đất phun thẳng lên.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh cả kinh. Nhìn thẻ tính trên đầu, lại nhìn cả vùng đất nứt ra khe hở và cả rãnh đại dương bên dưới lòng đất, lại nghĩ tới vừa rồi ông lão kia tính toán vị trí mặt trời, mặt trăng cùng các ngôi sao, cô lập tức nhớ đến một trận pháp thượng cổ lưu lạc mà năm đó Vinh lão gia tử từng nói cho cô: Đấu Chuyển Tinh Di* Trận!
* Đấu Chuyển Tinh Di: vật đổi sao dời.
Đấu Chuyển Tinh Di Trận, cần phải có thẻ tính thượng cổ lưu truyền xuống, có biển chảy ngang qua khe nứt dưới mặt đất, đồng thời nhờ mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao trên trời, cùng uy lực của sấm sét, có thể sinh ra sức mạnh có uy lực vô thượng, thậm chí có thể khiến giả mà như thật, thật mà như giả...
Trận pháp này sở dĩ thất truyền, ngoại trừ vì thẻ tính thời thượng cổ đã mất tích ra, càng là vì gần như chẳng còn mấy người biết đến lực lượng của “Thiên toán”.
Thiên toán giả cũng chính là vua của thuật toán.
Vinh lão gia tử từng cảm thán nói Thiên toán giả của Ngũ Châu Đại Lục đều đã tuyệt tích rất lâu rồi.
Điều kiện chủ quan và điều kiện khách quan đều không có, đương nhiên Đấu Chuyển Tinh Di Trận đành thất truyền.
Vinh Tuệ Khanh nhớ tới vừa rồi ông lão kia dùng thẻ tính thôi diễn tính toán thiên tượng, trong lòng bỗng chốc rõ ràng. Thiên toán! Đó chính là Thiên toán!
Trong đầu nhớ lại một lần, Vinh Tuệ Khanh đã có thể ghi tạc lại trình tự Thiên toán, thông hiểu toàn bộ.
Mắt thấy mặt đất ngày càng rung lên dữ dội, đệ tử bên trong đỉnh cấp tông môn khóc than, chạy trốn tán loạn, có vài người rơi vào khe nứt sâu thẳm, có người không cam lòng bị tiêu diệt, lấy pháp khí của mình ra, cùng lực lượng vô hình phía sau tầng mây trên không đối kháng.
Vinh Tuệ Khanh lấy ra vô tận dũng khí, bình tĩnh nói với A Quý đang ôm cô gắt gao: “Buông ta ra. Ta có biện pháp, có thể giúp bọn họ thoát khỏi khốn cảnh nơi này.”
A Quý nhịn đau đớn trên lưng do sấm sét đánh trúng, trầm giọng nói: “Cô chỉ là tu vi Trúc Cơ, làm sao có thể chống lại những tu sĩ trên tầng mây kia? Sức mạnh của bọn hắn, đến ta cũng sắp không chống cự nổi.”
Trong lúc nói chuyện, một tia sét lại giáng xuống, nặng nề đánh lên lưng A Quý.
Xoẹt xoẹt!
Vinh Tuệ Khanh ngửi được mùi da thịt bị đốt cháy.
“Buông ta ra, ta thật sự có cách! Nếu như hết biện pháp, chúng ta cũng chỉ có thể cùng nhau chết ở chỗ này, ngươi vẫn chưa rõ sao?” Vinh Tuệ Khanh lớn tiếng nói, hai tay đẩy A Quý ra.
Mão Tam Lang quay người sang, nói với A Quý: “Để cho muội ấy thử một lần. Chúng ta vẫn có thể che chở cho muội ấy.”
A Quý vẫn còn đang do dự.
Vinh Tuệ Khanh cả giận nói: “Ngươi sao mà dông dài quá vậy? Ngươi có phải là đàn ông hay không hả?!”
A Quý cả giận, đẩy Vinh Tuệ Khanh ra: “Ta dĩ nhiên không phải đàn ông! Làm sao ta lại là cái thứ con người hư tình giả ý kia!”
Vinh Tuệ Khanh không thèm tranh cãi với hắn, trực tiếp nhảy lên, nắm lấy các thẻ tính đang lượn vòng trên đỉnh đầu.
Như là kỳ tích, những thẻ tính vốn là hư ảo đối với Vinh Tuệ Khanh, giờ lại được cô cầm chặt trong tay, tựa như xuyên thấu được ranh giới hư thực, trở thành thực thể.
“Càn ba, Khôn bốn, Khảm năm, Ly sáu, Đỉnh trên, Chấn dưới, Cấn trước, Tỉnh sau...*”
* Càn, Khôn, Khảm, Ly, Đỉnh, Chấn, Cấn, Tỉnh: các quẻ trong Bát Quái.
Đợi sau khi một thẻ tính cuối cùng được sắp đặt xong, ở giữa thẻ tính đột nhiên mọc lên một vòng xoáy không khí ở giữa không trung, đâm thẳng lên trời, phá tan lớp mây đen dày đặc trên đầu đỉnh cấp tông môn Pháp gia, thậm chí còn phóng tới bầu trời màu xanh ẩn tàng đằng sau tầng mây.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền từ cửu thiên đến.
Toàn bộ sấm sét trên đám mây đen đều bị vòng xoáy không khí này hấp thụ không còn một mảnh.
“Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao có người biết trận pháp này? Trận pháp này không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao?” Phía sau tầng mây truyền đến tiếng kêu hoảng sợ.
“... Không phải thất truyền, là không ai có thể thôi động trận pháp này mà thôi! Kẻ nào? Là kẻ nào đang thôi động trận pháp này?!” Một giọng nói khác phẫn nộ quát, chấn động như thần công Sư Tử Hống của Phật tông.
Thân hình Vinh Tuệ Khanh lay động, phun ra một ngụm máu tươi.
Thần công Sư Tử Hống của Phật tông không phải lần đầu cô gặp được, nhưng Sư Tử Hống từ tầng mây truyền xuống so với tu sĩ Phật tông tông môn cấp ba và tông môn cấp hai mà cô từng gặp thi triển ra, thật sự là cường đại hơn rất nhiều.
A Quý thấy Vinh Tuệ Khanh phun ra một ngụm máu tươi, không nói hai lời liền phóng người qua, ôm chặt Vinh Tuệ Khanh từ đằng sau, không chút do dự truyền linh lực của mình vào người cô.
Mão Tam Lang cũng hóa thành một con gà trống to lớn, đứng giữa đất trời, hướng về tầng mây gáy một tiếng thật dài.
Gà trống gáy, trời liền sáng.
Đám mây đen dày đặc dần dần tản ra, uy lực sấm sét cũng dần mất đi.
Áp lực trên người Vinh Tuệ Khanh lập tức được giảm bớt rất nhiều. Hai tay cô lập tức vung lên liên tục, trong nháy mắt đánh hơn mười chưởng ra, nhắm vào vòng xoáy bên trong trận pháp.
Vòng xoáy giữa thẻ tính “ầm” một tiếng, tựa như khẩu pháo bị đè nén thật lâu, bỗng nhiên bộc phát.
Uy lực Đấu Chuyển Tinh Di Trận toàn bộ bộc phát ra, lập tức xông lên vùng trời trên đỉnh đầu, hoàn toàn xua tan tầng mây đen kia.
Đồng thời toàn bộ đỉnh cấp tông môn Pháp gia đều bị bứng lên, cứ như một ngọn núi có thể bay, tất cả đình đài lầu các, thương tùng thúy bách, núi cao động phủ, đều cùng nhau hướng lên không trung, trên mặt đất chỉ còn lưu lại một cái hố sâu nhìn không thấy đáy.
Sau đó ở giữa không trung, ngọn núi bay này gặp phải lưới ánh sáng vàng do các thẻ tính tạo thành, lập tức bị bắn ngược trở lại, rớt từ trên không trung xuống, rơi thẳng vào rãnh đại dương* bên dưới hố sâu trên mặt đất.
* Rãnh đại dương: hay còn gọi là “Máng nước sâu”, là một dạng địa hình lõm kéo dài và hẹp với kích thước cỡ nửa bán cầu nằm trên đáy đại dương. Chúng cũng là các phần sâu nhất của đáy đại dương.
Một tiếng nổ vang thật lớn!
Rãnh đại dương sâu không thấy đáy kia lập tức bị san bằng.
Trên mặt đất, một lần nữa lộ ra bờ cát cùng con đường nhỏ vắt quanh bờ cát.
Âm thanh của gió biển lại truyền đến tai họ, mấy con hải âu từ trên đầu bọn họ bay qua, tựa hồ cảm thấy tư thế A Quý và Vinh Tuệ Khanh có phần kỳ quái, lại bay trở lại, lượn quanh thân thể hai người họ vài vòng, rồi giương cánh bay xa.
A Quý vẫn duy trì tư thế ôm chặt lấy Vinh Tuệ Khanh từ sau lưng, cả người dán sau lưng cô, nỗ lực giúp cô ngăn cản tia sét tập kích.
Mão Tam Lang thu hồi nguyên thân gà trống, cả người ngã trên bờ cát, bất tỉnh nhân sự.
Vinh Tuệ Khanh nhìn quanh bốn phía, hiểu rõ Đấu Chuyển Tinh Di Trận đã có tác dụng. Đỉnh cấp tông môn Pháp gia biến thành hư ảnh, bọn họ lại trở về hiện thực.