Trước kia chỉ cần có tư chất là có thể được đại tu sĩ của tông môn cấp hai coi trọng, đều có thể tiến vào tông môn.
Lần này, trừ việc chỉ có đệ tử chính thức của tông môn cấp ba mới được tham gia thi nhập môn, ngoài ra còn có danh sách hạn định. Theo quy định chỉ có năm người đứng đầu trong số các đệ tử tham gia thi mới được gia nhập.
“Quy tắc đều đã nói rõ. Lần này những đệ tử có tư cách tham gia thi tổng cộng có năm mươi người. Tất cả sẽ tiến hành ba vòng tỉ thí. Vòng thứ nhất, mọi người sẽ bốc thăm, dựa vào số thăm bốc được mà ghép cặp, sau đó sẽ lên đài tỉ thí. Mỗi một nhóm đều có nơi cố định được khoanh tròn.3Trong thời gian một nén nhang, người đầu tiên ra khỏi vòng xem như thua, nhưng cũng không thể đánh chết đối phương. Nếu có người làm hại đến tính mạng người khác thì sẽ bị hủy tư cách. Nếu trong vòng một nén nhang, cả hai người đều chưa rời khỏi vòng thì sẽ đồng thời mất đi tư cách vào vòng tỉ thí thứ hai.” Tu sĩ Kim Đan của Thái Hoa Sơn kéo dài giọng, thông báo rõ các quy tắc.
Tu sĩ ở bên dưới hơi sững người. Lại không giống với trước kia. Thi nhập môn trước kia chỉ cần thắng là được, dù có đánh chết hay đánh tàn phế đối phương cũng không vấn đề gì.
Mà quy tắc bây giờ lại tăng thêm độ khó cho cuộc tỉ thí. Phải đánh thắng đối phương mà lại không thể0đánh chết người đó thì cần có trình độ rất cao, hạn chế một vài tu sĩ định dựa vào pháp bảo mà một đòn lấy mạng người khác.
Không thể dùng mánh khóe để giành phần thắng thì chỉ đành thành thật so đấu kĩ năng cơ bản với đối phương rồi. Nếu hai người thế lực ngang nhau, ai cũng không làm gì được người khác thì cả hai đều đánh mất tư cách tiến vào vòng thứ hai.
Phương pháp này quả thật có chút xảo quyệt.
Tư An và vài tu sĩ cấp cao của Thái Hoa Sơn ngồi trên khán đài, mỉm cười nhìn từng nhóm từng nhóm người trên đài đối diện, tâm tình tốt lên hẳn.
Vinh Tuệ Khanh chống cằm ngồi một bên bàn, đôi mắt đen láy xoay tròn, vắt óc xem rốt cuộc ba người La Xảo Tư,5Đại Ngưu và Bách Hủy có quan hệ thế nào. Vì sao La Xảo Tư lại đi sát cạnh Đại Ngưu như thế? Cô nhớ rõ ràng, trong tay La Xảo Tư cũng có đại cương. Nhưng sau này gặp được mình, nàng ta không còn hùng hổ với mình như trước kia nữa, càng không còn nhìn chăm chăm Khẳng Khẳng nữa mà là chủ động trốn tránh cô, ngay cả nhìn vào mắt cũng không dám.
Lúc La Xảo Tư nhìn Đại Ngưu cũng không còn khinh khi như trước kia nữa. Lúc nhìn Bách Hủy càng không hề thương hại như trước.
Sự thay đổi của La Xảo Tư thật là thú vị.
Vinh Tuệ Khanh vốn đã nhạy bén, hiện tại vì ấn tượng đầu đối với La Xảo Tư quá sâu sắc cho nên cô không hiểu nổi tại sao nàng ta4lại thay đổi đến vậy.
Đáng lý có đại cương hỗ trợ, La Xảo Tư phải tràn đầy khí phách, tinh thần hăng hái hơn mới đúng chứ. Vì sao nàng ta lại biến thành rụt rè sợ hãi, luôn nghe theo sai sử của Đại Ngưu như vậy?
Lẽ nào đại cương đã chỉ điểm nàng ta Đại Ngưu mới là mục tiêu để nàng ta nịnh bợ?
Như vậy xem ra, Đại Ngưu hẳn là có chỗ nào đó không tầm thường.
Vinh Tuệ Khanh buông khuỷu tay xuống, mơ hồ cảm thấy mình như đã đến gần với một chân tướng nào đó...
“Đang nghĩ gì vậy? Để hồn đi đâu rồi.” Giọng nói ôn hòa của Lục Kỳ Hoằng vang lên bên tai cô.
Miêu Viện Trúc chợt ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy nhường ghế cho Lục Kỳ Hoằng: “Sao tiểu sư thúc lại đến9đây?”
“Ta đến xem. Hôm nay, cả ba đỉnh núi đều có tỉ thí, ta sợ xảy ra chuyện rắc rối nên đi quanh xem sao.” Lục Kỳ Hoằng nói với Miêu Viện Trúc, ánh mắt lại không kiềm chế được mà lia một vòng qua Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đứng dậy theo, lùi sang một bên.
“Các ngươi cùng ngồi xuống đi.” Lục Kỳ Hoằng ngồi xuống vị trí của Vinh Tuệ Khanh.
“Miêu sư tỷ ngồi đi ạ. Ta đứng là được rồi.” Vinh Tuệ Khanh cười nói. Cô nhập môn sau, đúng lý nên kính trên.
Miêu Viện Trúc cười cười, mặt ửng hồng, ngồi xuống bên cạnh Lục Kỳ Hoằng.
Vinh Tuệ Khanh bồn chồn đứng phía sau Lục Kỳ Hoằng, ánh mắt không ngừng di chuyển giữa ba người Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư.
Không còn giống trước đây, Đại Ngưu bây giờ đem đến cho cô cảm giác thâm trầm hơn. Dù trước đây hắn cũng không phải người tốt gì, nhưng cũng chẳng đến mức toát ra cái mùi khiến cô thấy không thoải mái như vậy. Không rõ nó từ đâu đến, chỉ là khi mới thoáng ngửi thấy cô đã có cảm giác buồn nôn. Chỉ khi vận chuyển Húc Nhật Quyết mới có thể xua tan đi tất cả cái mùi từ Đại Ngưu truyền đến.
Đại Ngưu không nhìn về phía khán đài này, nhưng tâm thần hắn đã lẳng lặng bám sát trên người Vinh Tuệ Khanh.
Không thể ngờ bây giờ, người còn gái này lại có dung mạo rực rỡ tỏa sáng, khuynh quốc khuynh thành như vậy...
So với cô, Bách Hủy chỉ là cọng cỏ bên đường, ngay cả hoa dại cũng không bằng. Hơn nữa còn là một cọng cỏ mặc cho bất cứ ai cũng có thể hái.
Mà bản thân hắn mang cơ duyên, sau này xuất chúng hơn người, sẽ không còn lâu nữa. Nếu không phải con tiện nhân Bách Hủy gây trở ngại thì hắn sẽ là tu sĩ có Lôi linh căn duy nhất tính trong một vạn năm trở lại đây. Mà mỹ nữ tuyệt sắc như Vinh Tuệ Khanh cũng sẽ cảm mến hắn mới phải.
Nói đi nói lại cũng chỉ tại con tiện nhân Bách Hủy!
Khóe mắt của Đại Ngưu giật giật, nhìn sang đôi mắt chứa đầy tình ý của Bách Hủy ở bên cạnh, mỉm cười vươn tay vén sợi tóc mai của cô ta ra sau tai.
La Xảo Tư chú ý đến nụ cười của Đại Ngưu, không nhịn nổi mà rùng mình, trốn sang một bên.
Vinh Tuệ Khanh trên khán đài nhìn thấy rõ ràng, bao gồm cả ánh mắt Đại Ngưu nhìn Bách Hủy trước đó, cái ánh mắt lóe lên sự oán thù, tất cả không lọt khỏi mắt cô. Đương nhiên, Đại Ngưu vẫn âm thầm dõi theo Vinh Tuệ Khanh, Vinh Tuệ Khanh cũng cảm giác được. Cô chỉ thấy cả người mình không được thoải mái, khó chịu như bị con sên nhìn chòng chọc vậy.
Lúc quay đi tiến lên đài cao tỉ thí, Đại Ngưu còn ngoảnh lại nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy Lục Kỳ Hoằng đã đến ngồi tại vị trí của Vinh Tuệ Khanh khi trước.
Đại Ngưu biết Lục Kỳ Hoằng, lão đầu râu trắng ở trong tâm thức hắn đã giới thiệu qua cơ số tình hình của tông môn cấp hai. Trong đó bao gồm cả thiên tài mới thăng cấp của Thanh Vân Tông - Lục Kỳ Hoằng. Hắn còn biết rằng con người này vô cùng nhân nghĩa, thích áp dụng quy củ, pháp môn tu hành của hắn là “Chính khí môn”, thu thập chính khí cuồn cuộn giữa đất trời mà thành. Nhập đạo với chính khí, mới hơn ba mươi đã Kết Đan, lợi hại hơn cũng như có triển vọng hơn rất nhiều so với tu sĩ thiên tài Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm của nước Đại Sở trước kia.
Đại Ngưu chợt có một suy nghĩ. Có lẽ nơi hắn muốn chọn vào là Thanh Vân Tông chứ không phải Thái Hoa Sơn.
Linh lực của lão đầu râu trắng trong tiềm thức của Đại Ngưu bao phủ lấy ma quân lại đang rục rịch muốn nổi dậy.
Nín thở ngưng thần, luyện khí hóa tinh, lấy hữu hình luyện vô hình, lấy tiểu đạo nhìn đại đạo...
Đại Ngưu vội vàng lẩm nhẩm khẩu quyết luyện hóa mà lão đầu râu trắng truyền cho hắn, vội vàng luyện hóa ma quân trong biển tâm thức của mình.
Bách Hủy thấy Đại Ngưu đứng ngây tại chỗ, không động đậy liền đẩy đẩy hắn, thấp giọng bảo: “Đi mau lên, phải bốc thăm rồi.”
Một nguồn sức mạnh phát ra từ trên người Đại Ngưu, như có ý thức đánh vào Bách Hủy.
Bách Hủy bị đánh ngã xuống đất kêu đau một tiếng.
Đại Ngưu bừng tỉnh, vội vàng thu lại công pháp, đi sang ân cần dìu Bách Hủy đứng dậy, vẻ lo lắng hỏi: “Muội không sao chứ?”
Bách Hủy cười khổ lắc đầu, níu lấy cánh tay Đại Ngưu mà đứng dậy.
Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư đều có tên trong năm mươi người có tư cách tham gia thi nhập môn. Vạn Càn Quán có sáu tu sĩ tham gia thi, còn lại bốn mươi bốn tu sĩ đến từ các nước khác hoặc là đệ tử của tông môn cấp ba trên đại lục.
La Xảo Tư hiếu kì quan sát một người phụ nữ tóc đỏ phía đối diện, trong lòng cảm thấy có chút buồn rầu.
Bốc thăm hoàn tất, tu sĩ Thái Hoa Sơn phụ trách giám sát đi qua, lần lượt kiểm chứng số hiệu trong tay các đệ tử dự thi. Kiểm chứng xong xuôi liền cho họ theo từng cặp tiến vào đứng trong vòng đã được đánh số trước.
Chẳng khéo là Đại Ngưu và Bách Hủy lại bốc trúng cùng một con số, biến thành đối thủ cạnh tranh.
La Xảo Tư mỉm cười, nhìn nhìn Đại Ngưu lại nhìn sang Bách Hủy, ý tứ sâu xa gật đầu với Bách Hủy một cái, sau đó đi sang cái vòng có đánh số của mình. Đứng trước mặt nàng ta chính là người con gái tóc đỏ mà nàng ta đã nhìn thấy trước đó.
Vinh Tuệ Khanh ngồi trên khán đài nhìn thấy tất cả, cũng có chút hứng thú nở nụ cười. Cặp đôi cộng sự hoàng kim Đại Ngưu và Bách Hủy cuối cùng cũng bị chia rẽ rồi sao?
Bàn tay vận mệnh quả là không thể đoán trước được.
Đại Ngưu nhìn Bách Hủy, trên mặt lộ ra vẻ không nhẫn tâm. Hắn cúi đầu, thấp giọng nói: “Muội đánh ta đi, ta sẽ không đánh trả đâu. Đây là cơ hội khó có được, ta dành nó cho muội.”
Bách Hủy sửng sốt, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ta tuyệt đối không muốn chia xa Đại Ngưu, nhưng cô ta cũng biết vào tông môn cấp hai là một cơ hội hiếm có đến thế nào, Đại Ngưu lại chủ động nhường cho cô ta...
“Đại Ngưu ca, chúng ta đều không vào nữa có được không? Chúng ta cứ ở lại Vạn Càn Quán thôi.” Bách Hủy nóng lòng, truyền âm nói với Đại Ngưu.
Chỉ cần hai người họ trong thời gian một nén nhang đều không ra khỏi vòng thì sẽ cùng mất đi tư cách vào tông môn cấp hai.
Đại Ngưu có hơi do dự.
“Hai người các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt đầu đi! Nếu không muốn tham gia thi nhập môn thì mau rời đi cho sớm.” Một tu sĩ Thái Hoa Sơn giám sát trường thi đi qua, nhíu mày nói với Đại Ngưu và Bách Hủy.
Đại Ngưu và Bách Hủy liền vội vàng thủ thế.
Bách Hủy nhìn Đại Ngưu, vẻ mặt không đành, thi triển Đằng Triền Thuật lên chân hắn. Một nhánh dây leo xanh lục nhanh chóng vươn dài ra từ trên mặt võ đài, khóa chặt lấy hai chân của Đại Ngưu.
Đại Ngưu nhìn Bách Hủy, cười cưng chiều, giở tay thi triển Ngưng Hỏa Thuật thiêu rụi sợi dây leo.
Hai người ở trên đài ngươi tới ta lui, bắt đầu tranh đấu trong không khí ngập tràn tình ý.
La Xảo Tư đứng trong cái vòng ở ngay bên cạnh bọn họ, nhưng không được may mắn như thế. Người con gái tóc đỏ đối diện đã quyết tâm phải vào tông môn cấp hai cho bằng được, tung toàn những chiêu số tàn nhẫn thương tổn gân cốt, dốc toàn lực ném những loại bùa chú công kích hướng đến La Xảo Tư.
May sao tu vi của La Xảo Tư cao hơn cô ta hai tầng, tuy có giật gấu vá vai né tránh đến vất vả, nhưng vẫn có thể ứng phó được.
Vèo!
Người con gái tóc đỏ ném một lá bùa có chứa lôi lực ra khỏi vòng của bọn họ, hướng về phía Đại Ngưu và Bách Hủy.
Bách Hủy đứng quay lưng với nhóm La Xảo Tư bên này, tâm tư đều đặt trên phi kiếm thoắt ẩn thoắt hiện trong tay Đại Ngưu. Lá bùa ấy nhanh như chớp bay đến sau lưng Bách Hủy!