Vinh Tuệ Khanh gật đầu, lạnh nhạt mỉm cười: “Thì ra như vậy, thụ giáo thụ giáo. Tuệ Khanh thấp cổ bé họng, chẳng qua là trước giờ dám làm dám chịu, chưa bao giờ lá mặt lá trái. Nàng ta đến động phủ của ta, gây sự với ta, đó là nàng ta tự làm tự chịu, đừng trách móc ai. Nếu là ta đến cửa khiêu khích, các người lại trách phạt ta cũng không muộn.”
Điều này đúng là sự thật. Cho dù Vinh Tuệ Khanh hơi quá quắt, thế nhưng Lỗ Oánh Oánh đi đến động phủ người ta, ra tay với linh sủng của người ta, có thế nào cũng là sai trước.
Tu sĩ vốn vô cùng để ý đến địa bàn của3mình, rất ít tu sĩ sẽ ra tay trong động phủ người khác, trừ phi là muốn trở mặt với đối phương.
Cho nên nhìn từ phương diện này mà nói, Lỗ Oánh Oánh càng có vấn đề hơn.
Vinh Tuệ Khanh cùng lắm là phòng vệ quá mức, còn động cơ của Lỗ Oánh Oánh lại rất đáng ngờ. Hơn nữa sau đó nàng ta lập tức đến chỗ Tông chủ, đòi đuổi Vinh Tuệ Khanh ra khỏi Thanh Vân Tông. Cuối cùng Tông chủ cho Vinh Tuệ Khanh xuống làm đệ tử nội môn bình thường làm trừng phạt, mới khiến Vinh Tuệ Khanh đến đây đòi lý lẽ như bây giờ.
Mấy vị đại trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau một chút rồi nói với0Vinh Tuệ Khanh: “Nếu đã đều có sai lầm, vậy thì ngươi cũng phải tự kiểm điểm một chút, sau này không được ỷ thế hiếp người nữa. Ngươi phải biết rằng, tuy minh bài này có vài hạn chế đối với bọn ta, nhưng Thanh Vân Tông bọn ta kẻ tài ba xuất hiện lớp lớp, nếu ngươi cứ mê muội không tỉnh, vi phạm lệnh cấm, bọn ta muốn trừng trị một tu sĩ Trúc Cơ như ngươi vẫn là dư sức.”
Vinh Tuệ Khanh nghe xong càng thấy buồn cười, chắp tay vái chào xung quanh: “Thụ giáo.”
Vinh Tuệ Khanh đi rồi, Tông chủ Thanh Vân Tông và mấy đại trưởng lão nhìn bóng lưng đằng xa của cô, không hẹn nhau mà cùng lắc5đầu, thở dài nói: “Là nữ tu mà còn có nhan sắc như vậy, làm việc lại có phần khí khái như nam nhi, thật không biết nàng ta trưởng thành như thế nào mà có bộ dạng này.”
Xích Báo, Lang Thất và cả Khẳng Khẳng trông mong chờ ở cửa động phủ, nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đi đến thì hoan hô chạy ra nghênh tiếp.
“Thế nào? Thế nào rồi? Bọn họ nói cái gì?” Khẳng Khẳng hỏi ra đầu tiên.
Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Không có chuyện gì.”
Dứt lời, cô lấy minh bài ra cho chúng nó xem: “Bây giờ ta là Trận Pháp Sư, đệ tử nội môn tinh anh, ngày mai đi lĩnh quần áo. Chờ khảo hạch nhập môn kết thúc, ta4cùng đệ tử mới nhập môn bái sư phụ là được. Năm năm này chúng ta cứ chuyên tâm ở đây mà tu luyện thôi.”
Xích Báo, Lang Thất và Khẳng Khẳng đều thở phào nhẹ nhõm. Thanh Vân Tông là một nơi tốt, núi Côn Ngô linh khí dồi dào, mặc dù Vinh Tuệ Khanh chỉ là ở động phủ của đệ tử hàng chữ Hoàng, thế nhưng linh khí dồi dào hơn lúc ở Long Hổ Môn không biết gấp bao nhiêu lần. Chúng nó cũng là người tu hành, từ khi theo Vinh Tuệ Khanh và La Thần, chúng nó vẫn không ngừng lưu lạc, trốn tránh và lánh nạn khắp nơi, trong lòng cũng muốn tìm một chỗ để ổn định lại.
Chẳng trách những9đệ tử ở tông môn cấp ba bên dưới đều muốn tiếp tục trèo lên đến tông môn cấp hai làm đệ tử. Cho dù chỉ làm đệ tử ngoại môn cũng tốt hơn là đệ tử tinh anh của tông môn cấp ba bên dưới.
Vinh Tuệ Khanh cười đi vào trong cùng chúng nó. Cô xem thử tình hình của La Thần, sau đó quyết định làm một Tụ Linh Trận bao quanh La Thần ở giữa, vừa có thể ngưng tụ linh khí giúp y, vừa có tác dụng bảo vệ. Cho dù là cô, Xích Báo, Lang Thất và Khẳng Khẳng đều vắng mặt trong động phủ thì cũng khỏi phải sợ có người sẽ thương tổn đến cơ thể của y.
Cô đã là Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông, trong động phủ của cô cũng là trận pháp trùng trùng.
Xích Báo và Lang Thất đều phải cẩn thận, Khẳng Khẳng lại bình chân như vại.
Ngày hôm sau, chính là ngày khảo hạch nhập môn tông môn cấp hai.
Vinh Tuệ Khanh dậy từ sáng sớm, là do có một đệ tử thuộc hàng chữ Hoàng đến đây hẹn cô, nói rằng: “Vinh sư muội, tiểu sư thúc để cho chúng ta cùng đi đến đỉnh Vọng Nguyệt, hôm nay khảo hạch nhập môn trên Thái Hoa Sơn sẽ tiến hành ở bên đó.”
Khảo hạch nhập môn tông môn cấp hai năm nay đều được tiến hành ở núi Côn Ngô của Thanh Vân Tông.
Với tư cách là nơi chủ trì, Thanh Vân Tông đương nhiên phái ra lượng lớn nhân viên, trợ giúp hai tông môn khác là Hoa Nghiêm Tự và Thái Hoa Sơn.
Chuyện vặt vãnh như quét tước sân bãi, dựng lôi đài đương nhiên có đệ tử ngoại môn phụ trách, nhưng mà Thanh Vân Tông cũng sẽ phái ra vài đệ tử nội môn tinh anh chia nhau đi đến hai ngọn núi Hoa Nghiêm Tự và Thái Hoa Sơn ở lại. Vừa là để cho bọn họ đứng ngoài quan sát, nâng cao kiến thức, cũng là đề phòng có chuyện xảy ra, đệ tử nội môn đưa tin sẽ nhanh hơn đệ tử ngoại môn một chút.
Chuyện công vụ béo bở này luôn luôn làm cho đệ tử nội môn tranh giành nhau vỡ đầu lại rơi xuống Vinh Tuệ Khanh mới vừa nhập môn.
Nhiều đệ tử có hơi không phục, thế nhưng chuyện này là một tay tiểu sư thúc Lục Kỳ Hoằng lo liệu. Lục Kỳ Hoằng luôn luôn trứ danh là công chính nghiêm minh, không ai ở Thanh Vân Tông dám nói hắn thiên vị. Những người đó cũng đành cất giấu bất mãn trong lòng, lắm ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn không biết mình đã bị gác lên lửa mà nướng.
Đương nhiên, cho dù biết cô cũng không quan tâm. Kể cả không bị gác lên lửa, cô cũng sẽ bị nướng thôi. Khác biệt chỉ là nướng ở trên chỗ cao hay là bị người lén lút quay nướng trong bóng tối.
Vả lại, suy nghĩ cặn kẽ một chút, sự sắp đặt này cũng đã cân nhắc vì Vinh Tuệ Khanh. Vinh Tuệ Khanh từng có đụng chạm với hòa thượng Hoa Nghiêm Tự, Lục Kỳ Hoằng cũng không phái cô đi đỉnh Quan Nhật nơi Hoa Nghiêm Tự cử hành khảo hạch nhập môn, mà là phái cô và một đồng môn khác đi đỉnh Vọng Nguyệt của Thái Hoa Sơn.
Đồng môn hàng chữ Hoàng cùng đi với Vinh Tuệ Khanh là một cô gái mặt tròn mắt phượng, trông không biết bao nhiêu tuổi. Nàng có nước da hơi nâu, thích cười to đến mức lộ ra hàng răng trắng tuyết. Nàng để cho Vinh Tuệ Khanh gọi mình là “Miêu sư tỷ”. Nàng họ Miêu, khuê danh là Viện Trúc.
Vinh Tuệ Khanh biết đây là đồng môn trung lập, trong nguyên tác không qua lại với với nữ chính cũng không bắt nạt, ngược lại là có thể kết giao.
Hai người cười cười nói nói đi đến đỉnh Vọng Nguyệt.
Lang Thất chạy tung tăng ở phía trước, vô cùng hưng phấn.
Miêu Viện Trúc tò mò nhìn Lang Thất, lại nhìn Vinh Tuệ Khanh một chút, không kìm được mà tiến đến hỏi khẽ bên tai cô: “... Sư muội là vì con sói này mà rạch mặt Lỗ Oánh Oánh sao?”
Vinh Tuệ Khanh không lạ gì khi Miêu Viện Trúc biết chuyện này. Với tính tình của Lỗ Oánh Oánh, ngày trước được lợi còn muốn giả vờ đáng thương trước mặt mọi người, bây giờ thật sự bị cô ức hiếp không tuyên dương ra khắp thế giới mới là lạ.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười: “Kẻ hèn hạ thường hay làm ra vẻ. Có liên quan gì đến linh sủng của muội đâu? Bất kể là tỷ tin hay không, dù sao muội cũng là không tin.”
Miêu Viện Trúc gật đầu đồng ý: “Bọn ta cũng có nhiều người không tin. Nào lại có chuyện như vậy chứ? Nàng ta nói cũng có hơi quá một chút. Ta thấy Vinh sư muội chẳng phải là người không nói lý lẽ như vậy, ngược lại là Lỗ sư muội, ngày thường cứ coi mọi người là kẻ ngu, chuyện nàng ta làm cũng rất quá quắt. Nếu chẳng phải vì trưởng bối trong nhà của nàng ta là đại tu sĩ của Thanh Vân Tông thì ai mà muốn tâng bốc nàng ta chứ? Chẳng qua là giả vờ hồ đồ mà thôi.”
Vinh Tuệ Khanh thầm cười lăn lộn trong lòng, thế nhưng cũng không thừa nhận hay phủ nhận, thẳng tay gậy ông đập lưng ông, để cho Lỗ Oánh Oánh cũng nếm thử mùi vị bị người ta đâm một dao sau lưng thế nào!
Lang Thất dù đi ở phía trước thế nhưng vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe hai người phía sau nói chuyện. Khi nghe thấy Vinh Tuệ Khanh hời hợt nói một câu đã lấp liếm chuyện này, trong lòng nó càng vui hơn, nhìn quanh quẩn xung quanh, hận không thể kiếm một tên để gây chuyện, để cho những người này nhìn thấy sự lợi hại của ông Lang Thất đây... Nhất là để cho con Tuyết Lang Nữ có mắt không tròng kia nhìn thử xem...
Đến đỉnh Vọng Nguyệt, Vinh Tuệ Khanh trông thấy trên đỉnh núi bằng phẳng có dựng lên một sàn đấu vuông vức, bao bọc xung quanh sàn đấu là khán đài, giống như khán đài hình tổ chim của sân vận động ngoài trời ở kiếp trước, từ gần đến xa, từ thấp đến cao, có thể ngồi quan sát ở phía trên.
Gần bên vị trí tốt nhất đang có mấy người đàn ông mặc đạo bào ngồi đó, chính giữa là một người cực kỳ tuấn tú và phóng khoáng, thần thái sáng láng nhìn xung quanh, chính là đại tu sĩ Hóa Thần Tư An đại nhân được đỉnh cấp tông môn Đạo môn phái đến.
Bởi vì tu vi đệ tử tham gia khảo hạch nhập môn cũng không cao, các đại tu sĩ ngồi trên khán đài đều thu lại uy áp như người bình thường, châu đầu ghé tai với nhau mà khe khẽ trò chuyện.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười trong trẻo mà đi đến từ dưới chân núi. Cô mặc phục sức tiêu chuẩn của đệ tử hàng chữ Hoàng trong Thanh Vân Tông, mái tóc đen dài búi cao cao tùy ý cắm cây trâm bạch ngọc, bên ngoài lớp áo lót màu xanh lục lam khoác thêm một lớp áo vải sa mỏng màu vàng nhạt tay lửng, gương mặt không son phấn, cũng không giấu giếm dung mạo, trong tay cầm một trường tiên màu vàng sẫm.
Trên đỉnh Vọng Nguyệt nhất thời yên tĩnh lại.
Ánh mắt tất cả mọi người cầm lòng không đặng mà tập trung vào gương mặt của Vinh Tuệ Khanh.
Một cơn gió núi dịu dàng thổi qua, lá cây xào xạc vang lên.
Ánh mắt Vinh Tuệ Khanh tùy ý lướt nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Tư An đang ngồi trên đài, khẽ gật đầu ra hiệu.
Từ khi Vinh Tuệ Khanh vừa mới lộ diện, những người này như bị người ta bịt miệng, bất giác nín thở. Mãi đến khi Vinh Tuệ Khanh gật đầu ra hiệu với đại tu sĩ trên khán đài, những người này mới thở ra một hơi thật dài, nhận ra mình đã nín thở đến mặt mày đỏ bừng.
Vừa nãy dáng điệu tuyệt thế ấy chợt xuất hiện suýt nữa làm cho mọi người nghẹn hơi.
Vinh Tuệ Khanh đi đến phía dưới khán đài của Tư An, chắp tay nói với người ngồi phía trên: “Các vị tiền bối, vãn bối Vinh Tuệ Khanh, đại diện sư trưởng của Thanh Vân Tông đến vấn an các vị. Chúc khảo hạch nhập môn ở Thái Hoa Sơn hôm nay xuôi chèo mát mái, vạn sự như ý, đệ tử anh tài, lớn mạnh tông môn!”
Miêu Viện Trúc ngượng ngùng mỉm cười đứng ở bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, giống như cái phông nền trang trí.
Nàng trái lại cũng không ghen tị với Vinh Tuệ Khanh.
Có đôi khi, hai người kém nhau quá xa thì lại có thể kết làm bạn tốt mà không mang khúc mắc gì.
Đố kị thường đều nhằm vào người tương đương mình.
Nếu như đối phương mạnh hơn quá nhiều, hoặc kém hơn quá nhiều thì đều không dễ khiến người ta nổi lòng ghen tị.
Miêu Viện Trúc chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh quay đầu nói với Miêu Viện Trúc: “Sư tỷ, lời tỷ bảo ta nói ta cũng đã nói rồi. Sư tỷ còn có gì dặn dò nữa không?”
Miêu Viện Trúc có hơi giật mình, chút ít khó chịu vừa rồi đều tan thành mây khói, nàng thoải mái nói: “Muội nói rất hay.”
Sau đó nàng quay đầu nói với người trên khán đài: “Các vị tiền bối có thể quyết định khi nào bắt đầu, chúng tôi sẽ ngồi ở bên kia, có việc gì các ngài cứ dặn bảo.”
Nói xong nàng liền kéo tay Vinh Tuệ Khanh, đi đến hai chỗ ngồi bên cạnh. Đó là chuyên môn giữ lại cho đệ tử Thanh Vân Tông.
Vinh Tuệ Khanh và Miêu Viện Trúc ngồi vào trên khán đài, mỉm cười nhìn về phía các đệ tử tham gia khảo hạch nhập môn bên dưới, giống như là người đến xem cuộc vui bình thường.
Người đứng dưới đài có người của Vạn Càn quán.
Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư đều đang trong đám người chuẩn bị tham gia khảo hạch nhập môn.
Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đã mặc vào phục sức đệ tử nội môn tinh anh của Thanh Vân Tông, ngồi cùng chỗ với tu sĩ cao giai Thái Hoa Sơn, Đại Ngưu híp hai mắt lại, nói với vẻ chất phác: “Tuệ Khanh muội thật là lợi hại, đã là đệ tử nội môn rồi.”
Bách Hủy trầm mặc không nói, nhìn mấy tu sĩ cao giai trên khán đài, lặng lẽ phóng ra mị thuật, một luồng hương ngọt ngào âm thầm bay về phía khán đài.
Tư An tựa như vô ý liếc nhìn sang bên này, thuận miệng thổi một hơi.
Một luồng linh lực khổng lồ cuốn đến, lao thẳng về phía thức hải Bách Hủy.
Cơ thể Bách Hủy lung lay, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô ta cố nhịn xuống nhưng vẫn không kìm nổi mà phun ra một búng máu tươi.
Tu sĩ Hóa Thần thực sự là quá lợi hại, chỉ thổi một hơi, không chỉ thổi tan sạch sẽ mị thuật cô ta thả ra, hơn nữa còn nhân tiện giáo huấn cô ta. Vận chuyển linh lực chuẩn xác như vậy, người bên ngoài hoàn toàn không cảm giác được vừa nãy đã vô hình trúng một chiêu.
“Muội làm sao vậy?” Trước mặt người ngoài, trước giờ Đại Ngưu đều là cực kì quan tâm Bách Hủy.
Quầng thâm dưới mắt Bách Hủy hiện rõ. Mấy ngày nay Đại Ngưu yêu cầu vô độ với cô ta, thải bổ hàng đêm, đã sắp Trúc Cơ. Bách Hủy không còn cách nào, đành phải ban ngày đi tìm Thường sư thúc mà giao hợp, lấy đó bù đắp nguyên âm của mình bị Đại Ngưu hấp thụ. Thế nhưng tốc độ thải bổ của cô ta vẫn không nhanh bằng Đại Ngưu, gần đây Đại Ngưu giống như một động không đáy, không lúc nào lấp đầy.
La Xảo Tư không muốn nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh, thế nhưng cô ngồi ở trên đài cao, hào quang tỏa ra bốn phía, nàng ta không muốn nhìn thấy cũng không được.
“Hào quang nữ chính có gì mà hay? Chờ ta lấy đại cương về rồi, ngươi cứ chờ đó!” La Xảo Tư căm hận nghĩ, nhích lại gần bên cạnh Đại Ngưu.
Đại Ngưu lặng lẽ vỗ vỗ vai La Xảo Tư, khẽ nói: “Đừng sợ, có huynh đây.”
La Xảo Tư thở dài, quay đầu đi chỗ khác.
Trên đài cao, một tu sĩ cao giai Thái Hoa Sơn đứng lên, đang muốn tuyên bố quy tắc cuộc khảo hạch nhập môn ngày hôm nay thì một giọng nữ trong trẻo truyền đến từ dưới chân núi: “Đợi một chút! Xin đợi một chút! Ta có chuyện muốn nói với Tư An đại nhân!”
Trí nhớ của Vinh Tuệ Khanh vô cùng tốt, cô lập tức nghe ra đây là giọng nói của nữ tu Minh Nguyệt.
Chẳng phải cô ta đã đến đây từ lâu rồi sao? Mấy ngày nay lại không thấy cô ta xuất hiện lần nào.
“Minh Nguyệt đạo hữu, có việc xin mời nói sau khảo hạch nhập môn được chứ?” Tu sĩ cao giai Thái Hoa Sơn trên khán đài vô cùng khách sáo với Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt kéo tay Sở Sở, kích động đi đến bên dưới khán đài, chỉ vào Tư An đại nhân mà nói với Sở Sở: “Sở Sở, đó chính là cha con! Con mau đến gọi cha đi!”