Vinh Tuệ Khanh tự hỏi cho kỹ.
Trước đây cô không biết tất cả những chuyện này chỉ là một vở kịch lớn được trù tính kỹ càng, nên không thể làm gì khác ngoài việc bị động theo sát nội dung vở kịch này, hoàn toàn chẳng biết những chuyện này sẽ đẩy cô về đâu.
Bây giờ cô rốt cuộc cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cũng giống như vận mệnh thôi, bạn biết vận mệnh đẩy bạn về phía vực sâu mà bạn cũng nghe theo à?!
Vinh Tuệ Khanh chỉ có một đáp án: Không theo!
Dù cho kết quả cô có phải cùng số mệnh đấu mưu đi nữa thì cô cũng sẽ không lùi nửa bước.
Người thông minh có can đảm, quyết tâm và năng lực thay đổi vận mệnh. Cô không muốn phải nghe có người lại nói với cô rằng: Đây3là còn đường của cô, cô chỉ có thể đi theo nó.
Không, đây là con đường của cô, cô muốn đi như thế nào thì cũng là do bản thân cô tự định đoạt.
Trên đời xưa nay không phải chỉ có một lối đi. Có lúc bạn cảm thấy đây là đường cùng, thật ra chỉ đang xuất hiện điểm mù trong mắt mà thôi. Lui về sau một bước hoặc tiến lên thêm bước nữa, cũng có thể bước ngoặt sang bên, bạn sẽ vui sướng phát hiện có “đường sống trong chỗ chết”.
“... Vương nữ Đồ Sơn cũng từng làm một cuộc truy nã, chuyên truy bắt những yêu tu làm xằng làm bậy kia rồi đưa bọn họ ra xét xử theo pháp luật.” Mão Tam Lang nói.
Vinh Tuệ Khanh giật mình: “Yêu tu cũng có pháp luật à?”
“Tất nhiên là có rồi.”0Mão Tam Lang cười bảo: “Yêu tu đã rời khỏi nơi tụ cư từ thời thượng cổ, sau đó lại đến ẩn cư tu hành trong tu sĩ Nhân giới, không có pháp luật thì làm sao mà quản chế được? Muội phải biết, yêu tu từ khi sinh ra là đã có hình người, may mắn hơn so với yêu thú nhiều. Thêm vào đó lại có thân thể cường hãn như yêu thú, nếu không có pháp luật ràng buộc, yêu tu… thì yêu tu có ưu thế tuyệt đối hơn hẳn tu sĩ Nhân giới.”
Mão Tam Lang nói rất hàm xúc, nhưng Vinh Tuệ Khanh nghe hiểu được ý của cậu.
Có thể thấy được năm đó tu sĩ nhân giới ký hiệp nghị với yêu tu cũng bao hàm luôn ràng buộc thực lực yêu tu. Thế vừa có thể cân bằng trạng5thái, vừa có thể khiến cho yêu tu chỉ duy trì được một thực lực nhất định, lại tiến hành trói buộc thực lực để họ không phải muốn gì là làm được.
Vinh Tuệ Khanh trầm ngâm nói: “Tại sao yêu tu lại rời khỏi nơi tụ cư từ thời thượng cổ rồi lại đến Nhân giới tu hành chứ?”
Mão Tam Lang ngạc nhiên. Cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Chuyện này thì không biết.”
Vinh Tuệ Khanh cười cười: “Vấn đề này sau rồi hẵng nói. Ta muốn đưa thư cho Vương nữ Đồ Sơn một lần, huynh có cách nào để tìm nàng ấy không?”
Mão Tam Lang kiêu ngạo trả lời: “Giao cho ta. Ta nghĩ cách cho muội.”
Vinh Tuệ Khanh biết yêu tu có đường dây liên lạc đặc thù của riêng mình, vì thế lập tức lấy giấy bút từ trong túi4càn khôn ra viết một phong thư hỏi thăm tình hình gần đây của Vương nữ Đồ Sơn, còn có hướng phát triển của vấn đề liên quan đến việc yêu thú tác oai tác quái.
Mão Tam Lang nhận thư trong tay Vinh Tuệ Khanh, có hơi do dự: “Có điều mấy năm gần đây Vương nữ Đồ Sơn bỗng nhiên vô âm bặt tín, không biết nàng ấy đã đi nơi nào nữa.”
Vinh Tuệ Khanh nhướn mày lên: “Không thấy Vương nữ Đồ Sơn à, hay là nàng ấy đã bế quan tu hành?”
Mão Tam Lang cẩn thận từng chút cất thư vào trong túi càn khôn của mình: “Vương nữ Đồ Sơn là tộc Cửu Vĩ Hồ, bọn họ đều thần thông quảng đại cả. Cứ vài trăm năm là bọn họ sẽ biến mất một lần, sau đó lại xuất hiện, không phải9việc gì đáng lo cả.”
Vinh Tuệ Khanh thở phào nhẹ nhõm. Không bất ngờ mất tích là được rồi.
Cô phải liên lạc với Vương nữ Đồ Sơn thì mới có thể xác định được cách giúp yêu tu trong phố Hồ Lô được.
“Mão Tam ca, huynh cũng gửi cho cha huynh cùng Ô Lão Tam một bức thư đi, để họ biết mà cẩn thận thêm nhiều mặt nữa, đừng bỏ lơ mấy tên yêu tu khả nghi đi vào phố Hồ Lô. Trận pháp kia ta đã sửa lại giúp rồi, đánh từ bên ngoài thì không đánh vào được. Các huynh chỉ cần bảo vệ cho tốt ở bên trong thì không cần phải lo lắng vấn đề an toàn nữa đâu.” Vinh Tuệ Khanh dặn dò.
Mão Tam Lang nghe thế thì thấy kì lạ, cau mày lại hỏi: “Chẳng lẽ có người sẽ gây bất lợi cho phố Hồ Lô chúng ta?”
“Chỉ là phòng tai nạn xảy ra mà thôi. Hành động săn yêu vẫn khiến ta có chút bất an, không biết người giật dây sau trận này có ý đồ gì nữa.” Vinh Tuệ Khanh trước đây cho rằng Phó Môn chủ Thịnh Dĩ Ninh của Long Hổ Môn là kẻ đứng sau thao túng lần hành động săn yêu này, mục đích là muốn mượn sức mạnh của yêu thú để giết lão Môn chủ trước đây của Long Hổ Môn, thế thì gã ta mới thượng vị dễ dàng được.
Nhưng sau khi Thịnh Dĩ Ninh chết thì hành động săn yêu này không những không ngừng chiến mà ngược lại càng kịch liệt hơn trước, đến bây giờ vẫn rầm rộ như cũ.
Những tình huống này kết hợp với nội dung mà Vinh Tuệ Khanh xem được trong đại cương thì cô càng tin rằng, đối phương đang chơi một chiêu “Hạng Trang múa kiếm, ý ở bái công*”.
* Hạng Trang múa kiếm, ý ở bái công: ý chỉ dù hành động như thế nhưng ý đồ thực sự lại ở chỗ khác.
Bây giờ lần hành động săn yêu kia nhìn thì như nhằm vào yêu thú, nhưng thật ra mục đích cuối cùng là nhắm vào yêu tu!
Nghĩ rõ được điểm này rồi thì Vinh Tuệ Khanh lập tức bắt đầu tư duy ngược trở lại. Muốn nhằm vào yêu tu thì một là một người hoặc một nhóm tu sĩ Nhân giới nào đó, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Phá bỏ hiệp nghị thỏa thuận vạn năm trước của Nhân giới và yêu tu?
“Mão Tam ca, huynh có biết hành động săn yêu đã mở rộng đến chỗ nào rồi không?” Vinh Tuệ Khanh cẩn thận hỏi.
“Theo ta được biết thì chỉ ở nước Đại Sở mà thôi.” Mão Tam Lang rất chắc chắn mà nói, sau đó cũng không muốn nói tiếp vấn đề này nữa: “Tuệ Khanh, chúng ta lâu như thế không gặp mà muội chỉ biết hỏi mấy chuyện này thôi sao, sao không nói một chút về muội đi?”
“Ta ư? Ta có gì đâu mà nói?” Tâm tư của Vinh Tuệ Khanh đều tập trung lên câu nói mà Mão Tam Lang vừa nói, thầm nghĩ nếu hành động săn yêu mới chỉ hạn chế ở trong nước Đại Sở thì không liên quan đến việc phá bỏ thỏa thuận của tu sĩ Nhân giới với yêu tu cho lắm. Dù sao thế gian này có đến Ngũ Châu Đại Lục, nước Đại Sở chỉ là một đất nước ở Đông Đại Lục trong Ngũ Châu Đại Lục mà thôi, còn cách tu sĩ Nhân giới một khoảng vô cùng xa.
Nghĩ đến thế thì kẻ thao túng phía sau trận này phải là người trong nước Đại Sở, mục đích cũng chỉ là phố Hồ Lô mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh liếc Mão Tam Lang một chút, chân tướng không còn xa nữa rồi.
Mão Tam Lang nhích đến bên cạnh ngồi gần Vinh Tuệ Khanh hơn một chút rồi cười hỏi: “Muội nói ta nghe thử, sao cao đến thế vậy?”
Mão Tam Lang rất cao to, mà Vinh Tuệ Khanh lại có thể đứng ngang vai cậu thì trong nữ tu đã là rất cao rồi.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, dùng lời ít ý nhiều mà nói về chuyện mình đi vào ảo cảnh năm đó nói qua một lần, sau đó chuyện mình hôn mê hai năm cũng nói ra luôn.
Nụ cười trên mặt Mão Tam Lang dần nhạt đi, cậu duỗi tay ra nắm chặt lấy tay của Vinh Tuệ Khanh rồi thấp giọng nói: “Tuệ Khanh, khổ cho muội rồi. Nếu năm đó ta kiên trì hơn nữa đem muội về lại phố Hồ Lô thì muội đã không phải quá khổ cực như bây giờ.”
Vinh Tuệ Khanh không chút biến sắc mà rút tay mình ra, bùi ngùi nói: “Cũng còn tốt mà, nếu không trải qua bao phen trắc trở thì ta cũng không thể báo thù cho người nhà nhanh đến vậy được.”
Vinh Tuệ Khanh có nợ máu gia tộc, Mão Tam Lang cũng biết.
“Hả? Muội báo thù được rồi sao?” Mão Tam Lang hình như hơi thất vọng: “Ta còn định giúp muội...”
“Không cần đâu. Ý tốt của Mão Tam ca ta nhận. Thế nhưng mối thù này phải là do chính ta tự báo.” Vinh Tuệ Khanh đổi đề tài: “Mấy năm này Mão Tam ca làm gì thế?”
Mão Tam Lang nói qua một lần chuyện của mình trong ba năm lại đây. Thì ra sau khi cậu rời khỏi phố Hồ Lô thì đã bị Mão Quang đưa đến Thái Hoa Sơn, đi theo Chưởng môn Thái Hoa Sơn tu hành. Mão gia bọn họ có phương pháp tu hành riêng của mình, đến Thái Hoa Sơn chẳng qua là dùng thân phận làm khách, đi theo tu luyện một ít pháp môn đạo thuật, tu tâm dưỡng tính mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh nghe đến say sưa quên cả thời gian. Cô muốn vào Thanh Vân Tông, cũng giống như Thái Hoa Sơn vậy, đều là tông môn cấp hai cả, thế nên phong cách hành sự cũng không khác mấy.
“Á, ngươi là ai? Sao lại đứng ở ngoài này? Tới tìm Mão Tam ca sao?” Phía bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nữ lanh lảnh như chim hoàng anh vậy.
Vinh Tuệ Khanh cùng Mão Tam Lang đều im lặng.
Giọng nói của La Thần truyền vào: “Ta đang chờ người.”
Vinh Tuệ Khanh có chút lúng túng. Thì ra La Thần vẫn luôn chờ ở ngoài lều, cô còn tưởng y đi có việc rồi chứ.
Mão Tam Lang cũng lắp bắp nói: “Tiểu cô nương ở bên ngoài kia là cháu ngoại của Chưởng môn Thái Hoa Sơn, Hoàng Ly.”
“Đúng là giống như một chú hoàng anh nhỏ vậy.” Vinh Tuệ Khanh cười khen một tiếng, lấy khăn che mặt đeo lên lại.
Mão Tam Lang vội lấy hết dũng khí mà nói: “Tuệ Khanh, ta rất nhớ muội.”
Vinh Tuệ Khanh có hơi xấu hổ, may mà đã đeo khăn che mặt rồi nên che được mảng đỏ ửng trên mặt mình, cười bảo: “Mão Tam ca, ta cũng rất nhớ huynh, nhớ tất cả hàng xóm láng giềng ở phố Hồ Lô nữa.” Nói xong thì gọi với ra ngoài một tiếng: “Thần thúc, chúng ta có thể đi rồi.”
La Thần ở bên ngoài thu kết giới lại.
Vinh Tuệ Khanh bước từ trong lều ra, theo sau đó còn có một Mão Tam Lang đang hồn bay phách lạc nữa.
Thấy La Thần đang đứng cạnh một thiếu nữ xinh đẹp mặc một thân áo vàng, đầu cài lông chim xanh biếc, nhìn rất thoát tục, bỗng Mão Tam Lang mở miệng nói: “Hoàng Ly.”
“Á? Cô là ai? Sao lại ở trong lều Mão Tam ca của ta?” Cô nương kia lập tức khẩn trương mà chạy đến bên cạnh Mão Tam Lang, mang theo chút địch ý nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh cười cười phất tay với Mão Tam Lang một cái: “Mão Tam ca bảo trọng nhé.” Còn cố ý nháy mắt với cô nương kia một cái.
“Không cho cô gọi là Mão Tam ca! Chỉ có ta mới được gọi thế thôi!” Tiểu cô nương kia giận sôi lên.
Vinh Tuệ Khanh cười vang: “Lúc ta gọi hắn là Mão Tam ca thì không biết cô đang ở đâu nữa!” Nói xong thì kéo tay La Thần đi.
Mão Tam Lang nhìn bóng lưng rời đi của họ thì bỗng cảm thấy sức lực toàn thân mất hết, một mình ngơ ngác ngồi phịch xuống phía trước lều.
Hoàng Ly thấy dáng vẻ kia của Mão Tam Lang thì không dám làm phiền cậu nữa, chỉ đành phải lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần rời khỏi chỗ ở của Thái Hoa Sơn thì rẽ đến một khe núi, thừa dịp không ai để ý thì ném phi thoa ra, sau đó nhảy lên rồi bay đến phía Đông ngọn núi.
Bọn họ chưa cất cánh được bao lâu thì bỗng có một bóng người cao gầy đi ra từ trong làn sương mù giữa núi. Hắn nhìn bóng hai người Vinh Tuệ Khanh và La Thần bay khỏi mặt đất thì cười lạnh nói: “Muốn phá trận pháp của ta à? Đừng có mơ! Ta sẽ để các ngươi nếm mùi cái gọi là một đi không về.”