Lấy trời đất làm lồng giam, là lúc Tù Lung Trận phát huy ra tác dụng lớn nhất, đáng tiếc Tù Lung Trận trên bầu trời kinh thành nước Đại Sở vẫn chưa đạt đến hiệu quả ấy, chẳng qua với Ngụy Nam Tâm mà nói, như vậy là đủ rồi.
Vinh Tuệ Khanh nâng hai tay qua đầu, mặt hướng về phía mặt trời, động tác trên tay bắt đầu biến ảo.
Đại Nhật Như Lai Ấn, Liên Hoa Pháp Chùy Ấn, Bất Động Minh Vương Ấn, diễn luyện hết từng thủ ấn có trong Húc Nhật Quyết, hấp thu năng lượng trong ánh mặt trời ở mức độ cao nhất, trải qua sự tinh luyện chuyển hóa của bản thân, biến thành linh khí, lại rót vào trong Tù Lung Trận.
Ánh mặt trời là nguyên3khí chí cương chí dương trong trời đất, có ánh mặt trời bảo vệ, tác dụng của Tù Lung Trận càng tăng thêm một bậc.
Sắp đến chính ngọ, chính là lúc ánh nắng mạnh nhất, Vinh Tuệ Khanh đắm chìm dưới ánh nắng vàng ươm, đoan trang mà cẩn thận, cả người buông lỏng, tiếp nhận sự tẩy rửa của ánh mặt trời.
Húc Nhật Quyết vận chuyển tới cuối cùng, tầng thứ ba đã gần trong gang tấc nhưng đan điền của cô vẫn không có dấu hiệu Trúc Cơ.
Nếu như cô Trúc Cơ rồi, năng lượng trong Tù Lung Trận của cô sẽ tăng thêm cực lớn, thậm chí có thể dựa vào chính mình mà đơn thương độc mã giết chết Ngụy tặc!
Đáng tiếc...
Tâm trạng Vinh Tuệ Khanh dao động, thủ ấn chậm0một nhịp, một luồng linh lực dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời lặng lẽ đến bên cạnh cô, lượn quanh cô một vòng, như là đang điều tra lại như là đang hỏi đường.
“Là ai ở đó?” Vinh Tuệ Khanh khẽ hô một tiếng, mở mắt ra.
Một tràng tiếng ca tuyệt diệu truyền đến từ phía chân trời xa xôi, bỗng chốc đã vang đến bên tai Vinh Tuệ Khanh.
Một chiếc bộ liễn che lụa mỏng được kéo bằng chim thần Diệu Âm Điểu cứ như chui ra từ trong mây mù, dừng lại trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đứng lên trên phi toa, đôi môi hơi há ra, nhìn về phía chiếc bộ liễn quen thuộc này.
Bộ liễn của Thánh nữ thần điện Quang Minh!
Không ngờ sau ba năm, cô5lại gặp được bộ liễn này!
“Vị cô nương này, xin nhờ cô mở Tù Lung Trận của mình ra, để cho chúng ta hạ xuống đón một người, được chứ?” Một con Diệu Âm Điểu đến gần Vinh Tuệ Khanh, miệng nói tiếng người, lễ phép hỏi.
Diệu Âm Điểu đầu người thân chim, lông chim ngũ sắc lấp lánh dưới ánh mặt trời, phát ra hào quang như cầu vồng, từng vòng từng vòng bao phủ trên bộ liễn che lụa mỏng trắng như tuyết phía chúng nó, lại không át được màu trắng không nhiễm bụi trần của bộ liễn kia, vô cùng nhạt nhòa cũng vô cùng tươi đẹp.
Thánh nữ thần điện Quang Minh chấp chưởng bóng tối, trước nay đều xuất hành ban đêm. Hôm nay mới là giữa trưa, sao người4ấy lại đi ra?
Vinh Tuệ Khanh biết tận dụng thời cơ, vội vàng chắp tay hành lễ nói: “Tiểu nữ tử ra mắt Thánh nữ đại nhân! Tiểu nữ tử có oan khuất, muốn cầu xin Thánh nữ đại nhân...”
Vinh Tuệ Khanh còn chưa dứt lời thì bên trong bộ liễn đã vang lên một giọng nói dịu dàng, âm lượng không lớn, ngữ điệu không cao, êm ái như là chiếc lông chim mềm mại nhất, khẽ lướt qua lướt lại trong lòng người, cảm giác ấy dẫn truyền từ trong lòng đến đến bên tai.
“Ân tình của thần điện Quang Minh, cô nương không trả nổi đâu. Vẫn là mời cô nương mở Tù Lung Trận ra, để cho ta đi đón một người.” Còn chẳng nghe đến “án oan” của cô thì9đã trực tiếp từ chối thỉnh cầu.
Kết quả này dường như cũng hợp lý. Vinh Tuệ Khanh không nói rõ được mình thất vọng bao nhiêu, vốn là cô cũng chỉ tâm lý may mắn mà thử một lần. Cẩn thận nghĩ lại, là cô đường đột rồi.
“Thật xin lỗi.” Vinh Tuệ Khanh lại mở trận pháp ngay mà hỏi tiếp: “Xin hỏi các vị muốn đón ai?”
“Con gái của vương phi, Ngụy Khanh Khanh.”
Thánh nữ bên trong bộ liễn không nói gì thêm, mà là một con Diệu Âm Điểu thay mặt Thánh nữ đáp lời.
Vinh Tuệ Khanh cười khẩy một tiếng, nguyên khí của Tù Lung trận lập tức xao động vài phần. “Nếu như ta không cho thì sao?”
Diệu Âm Điểu cũng cười một tiếng: “Thần điện Quang Minh nói chữ ‘mời’ là có ý khách sáo. Ta nghĩ cô nương hẳn là hiểu.”
Quả đúng là nói thật lòng.
Một nữ tu Luyện Khí hậu kỳ lại có thể cò kè mặc cả trước bộ liễn của Thánh nữ thần điện Quang Minh, nói ra quả thực kiến người ta cười rớt răng.
Vinh Tuệ Khanh đỏ mặt, lấy hết dũng khí ra mà nói: “Các người là đưa Ngụy Khanh Khanh đi thần điện Quang Minh nhận trừng phạt sao?”
Mấy con Diệu Âm Điểu nhìn nhau, bật cười trong trẻo: “Ngụy Khanh Khanh là khách quý của thần điện Quang Minh bọn ta, làm sao lại bị trừng phạt chứ? Tiểu nữ tu nhà ngươi, còn không cảm thấy lỗ mũi mình quá dài, cứ hay xen vào chuyện của người khác?”
Vinh Tuệ Khanh lớn tiếng nói: “Ngụy Khanh Khanh hạ độc chết vương phi, các ngươi lại còn tôn nó như khách quý! Thần điện Quang Minh chó má gì, ta khinh!”
Cô ra sức mà phỉ nhổ về phía bộ liễn.
Từ trong bộ liễn chợt bắn ra một dải lụa trắng, tốc độ nhanh như chớp, quấn lại trên người Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, trước mặt Thánh nữ thần điện Quang Minh sâu không lường được này, cô vốn có vẻ như là trẻ con, không có chút năng lực phản kháng nào. Thế nhưng bây giờ cô đang chủ trì trận pháp Tù Lung, mượn nhờ nguyên khí đất trời mà lung thiên tráo địa, trước mặt Húc Nhật Quyết chính dương nhất trong trời đất này, dải lụa trắng kia chạm đến cơ thể Vinh Tuệ Khanh lại như là cái bóng mờ ảo, trực tiếp xuyên qua người người Vinh Tuệ Khanh. Nhất thời khó có thể phân biệt rốt cuộc Vinh Tuệ Khanh là hư ảo hay là dải lụa trắng kia là hư vô.
“Ồ?” Bên trong bộ liễn lại truyền ra giọng nói của Thánh nữ: “Ngươi mang họ gì?” Người đó hỏi có phần bức thiết.
Vinh Tuệ Khanh cảnh giác, nhớ đến lần cuối cùng gặp được hồn phách của mẹ trong thức hải. Nghe theo lời của mẹ, Vinh Tuệ Khanh lạnh lùng nói: “Hạng người vô danh, không đáng nói đến, không nhọc lòng Thánh nữ phải hỏi.”
Diệu Âm Điểu kéo bộ liễn bên ngoài có hơi bực mình, bèn thúc giục: “Thánh nữ đại nhân, vô danh tiểu tốt thế này ngài còn nói nhiều lời vô ích với nàng ta làm gì?”
Thánh nữ bên trong bộ liễn thở dài một tiếng, lụa trắng khẽ rung, vậy mà đột nhiên trở nên dài ra, vô cùng dài, kéo liền một mạch từ bộ liễn ở giữa không trung đến khoảng không phía trên vương phủ.
Mọi người trong kinh thành rốt cuộc nhìn thấy cảnh tượng lạ kì này, vội vàng chen nhau lên trước mà quỳ lạy, dập đầu cho vị thần tiên nào đó mà mình cũng không biết.
Dải lụa trắng đi sâu vào trong vương phủ Ngụy Nam Tâm, sau đó khẽ rung lên, xoay tròn một vòng trên không trung, đầu dải lụa đánh nát một gian phòng, sau đó lại quay ra khỏi đó, bấy giờ bên trên đã mang theo một cô bé.
Bộ liễn khẽ rung rung, dải lụa trắng rũ xuống kia nhanh chóng cuộn lên trên.
“A, phủ Ngụy vương gia có người thăng tiên!”
“Chẳng lẽ là Ngụy vương gia?”
“Không phải! Ta nhìn thấy không phải, đó là đứa con gái do vị vương phi vừa mới qua đời sinh ra, là tiểu Quận chúa!”
Càng thêm nhiều người kinh thành quỳ xuống, liên lục dập đầu bái lạy về phía không trung.
Vinh Tuệ Khanh trơ mắt nhìn dải lụa trắng kia tìm ra một kẽ hở cuối cùng của Tù Lung Trận, từ đó mà kéo Ngụy Khanh Khanh ra.
Ngụy Khanh Khanh có Ngụy Nam Tâm huyết mạch, nếu như thần điện Quang Minh không ra tay, cho dù Tù Lung Trận của Vinh Tuệ Khanh vẫn chưa hoàn toàn khép lại thì nó cũng không thể trốn thoát được.
“Chính là đứa bé này sao?” Thánh nữ bên trong bộ liễn lại nói thêm một câu, dường như có hơi thất vọng.
Từ trước đến nay Vinh Tuệ Khanh chưa từng nhìn thấy Ngụy Khanh Khanh. Đối với cô mà nói, cái đêm dò xét vương phủ vào hai năm trước ấy tựa như mới hôm qua. Chính là ở đêm đó, cô nghe được từ chỗ Quản Phượng Nữ có một đứa trẻ mang dáng vẻ giống hệt mình khi còn bé.
Khi đó, đứa trẻ đó hẳn là chín tuổi, bây giờ cũng đã mười một tuổi rồi.
Vinh Tuệ Khanh thì đã mười sáu tuổi. Dường như cuộc sống của cô luôn luôn quá nhanh so với người khác.
Ngụy Khanh Khanh bị bỏ đói trong vương phủ mấy ngày, đã thoi thóp sắp chết.
Nghe có người nói chuyện, vừa đưa mắt nhìn thì thấy mấy con quái vật đầu người thân chim đang liếc mình, bỗng chốc trời đất quay cuồng, Ngụy Khanh Khanh lập tức lại hôn mê bất tỉnh.
“Ôi chao...” Một tiếng thở dài vang lên: “Đi thôi...”
Dải lụa trắng kia khẽ rung lên, cột Ngụy Khanh Khanh vào trên lưng một con Diệu Âm Điểu.
Mấy con Diệu Âm Điểu đồng thời phát ra một tiếng hót lanh lảnh, vỗ cánh kéo bộ liễn, quay đầu bay đi.
Vinh Tuệ Khanh nghiến răng, lại quát to một tiếng: “Nó chính là hung thủ hạ độc giết chết vương phi! Thánh nữ ngài phải cẩn thận một chút, đừng ăn thức ăn không rõ nguồn gốc!”
Cũng không biết Thánh nữ có nghe thấy hay không, ngược lại là Vinh Tuệ Khanh lại thấy con Diệu Âm Điểu vác Ngụy Khanh Khanh kia lảo đảo một chút, suýt nữa là rơi xuống từ trên trời cao.
Bộ liễn của thần điện Quang Minh đi rồi, Vinh Tuệ Khanh vội vàng ngồi xuống, khép lại chỗ hở cuối cùng của Tù Lung Trận. Nếu như có người đến nữa, cho dù là Thiên Vương lão tử đến cô cũng không chịu thua đâu!
Trên mặt đất, lúc này trong kinh thành đột nhiên vang lên vô số tiếng chiêng trống.
Một giọng nói vang vọng trong trời đất.
“Hoàng đế bệ hạ tự mình mang binh chém giết phản tặc, mời các vị bách tính rời khỏi đường phố, tạm lánh trong nhà. Nếu như vây xem, giết bất luận tội!”
Dân chúng quỳ trên mặt đất vội vàng đứng dậy, chạy đi tứ tán.
Cùng lúc đó, nhiều đội kỵ sĩ mặc giáp sắt, cưỡi trên lưng ngựa cao to, từ bên ngoài cổng chính của hoàng cung mà tập kết thành đội, đi về hướng vương phủ Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Ngụy Nam Tâm.
Người bên trong vương phủ của Ngụy Nam Tâm nghe thấy tiếng động này cũng lập tức hỗn loạn cả lên.
“Vương gia! Vương gia! Không thể chờ nữa! Bệ hạ đã ra tay, vương gia phải sớm khởi sự thôi!” Một mưu sĩ vọt đến trước cửa mật thất bế quan của Ngụy Nam Tâm mà hét to.
Canh giữ ở bên ngoài mật thất của Ngụy Nam Tâm chính là một đám tu sĩ do Mạnh Lâm Chân cầm đầu.
“Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Vương gia đang ở bước ngoặt quan trọng để Kết Anh, các ngươi ầm ĩ như vậy, nếu như quấy rầy Vương gia thì có gánh nổi hay không?” Một tu sĩ Trúc Cơ của Hoàng Vận Tự lớn tiếng quát lên.
Mạnh Lâm Chân đang muốn bước ra nói chuyện thì một gã sai vặt ở bên cạnh lén lút mò đến, ghé vào lỗ tai hắn mà nói nhỏ: “Mạnh đại nhân, tiểu Quận chúa bị người ta bắt đi rồi.”
“Cái gì?!” Mạnh Lâm Chân kinh hãi: “Không phải là nó ở phòng chứa củi sau chính viện hay sao? Ta đã bảo ngươi âm thầm trông nom con bé rồi mà?”
Kể từ khi Quản Phượng Nữ đột nhiên mất, vương gia lại đón trắc phi trước kia về vương phủ mà phù chính, Ngụy Khanh Khanh lại bị nhốt vào phòng chứa củi, bỏ đói năm ngày năm đêm. Nếu như không có Mạnh Lâm Chân phái người âm thầm trông nom thì nó đã chết đói từ lâu.
“Mạnh đại nhân, một lời khó nói hết...” Gã sai vặt kia kể lại tình hình nghe ngóng được.
“Thăng tiên?” Mạnh Lâm Chân cười khẩy: “Dẫn ta đi xem thử!”
Nói xong, y theo gã sai vặt rời khỏi nơi tiểu viện có mật thất của Ngụy Nam Tâm.
Không còn Mạnh Lâm Chân trông coi, đám mưu thần gia tướng và các tu sĩ của Ngụy Nam Tâm lại tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, mãi không xong.
Mà bên ngoài vương phủ, chẳng lâu sau đã có thư chiêu hàng do Hoàng đế bệ hạ phái người đưa tới, bảo bọn họ đừng kháng cự vô ích, đồng thời biểu thị chỉ truy cứu đầu đảng tội ác Ngụy Nam Tâm, không truy xét tòng phạm.
Mưu sĩ của Ngụy Nam Tâm nghiêm mặt mà nói lớn: “Kẻ sĩ có thể bị giết, không thể chịu nhục!” Nói đoạn thì rút kiếm ra, chém chết quan chiêu hàng mà Hoàng đế phái đến.
Quan chiêu hàng kia lắc lư ngã xuống đất, sau đó hóa thành một tấm người giấy mỏng manh.
“Hừ, chút tài vặt vãnh cũng dám khoe khoang trước mặt vương gia bọn ta!” Người trong viện vô cùng căm phẫn, lớn tiếng chửi bậy.
Bên ngoài vương phủ, Hoàng đế đã biết “đặc sứ” mình phái bị giết, liền vung tay lên.
Một tu sĩ ra khỏi hàng, tay nâng thánh chỉ, đọc ra trước mặt mọi người. Thánh chỉ lần lượt liệt kê bảy tội lớn của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm: sưu cao thuế nặng, ngầm nuôi tư binh, lòng dạ thâm sâu, hãm hại trung lương, ý đồ mưu phản, tàn sát thôn dân vô tội ở Dốc Lạc Thần, cướp đoạt dân phụ; biểu thị Hoàng đế muốn thay trời hành đạo, giết chết Ngụy Nam Tâm.
Giọng nói của tu sĩ kia dùng pháp thuật, giống như Sư Tử Hống của Phật môn, vang vọng khắp bầu trời kinh thành.
Từng người trong kinh thành đều nghe được bảy tội lớn của Ngụy Nam Tâm.
Tại trên không trung, Vinh Tuệ Khanh cũng nghe thấy rõ ràng, không kìm được mà quỳ hướng về phía tây, hai tay hợp lại thành chữ thập che lại ở trước trán, dập đầu ba lạy cho mẹ và người thân của mình: “Cha, mẹ, ông nội, mối thù của mọi người hôm nay đã được báo! Hôm nay Tuệ Khanh xin thề ở đây, không chém chết lão này, tuyệt không dừng tay!”
Trên mặt đất, sau khi tuyên đọc hết bảy tội lớn của Ngụy Nam Tâm, Hoàng đế lại hạ lệnh: “Ngụy Nam Tâm, ngươi ra đầu hàng, trẫm liền miễn tội cho người nhà ngươi!”
Nói xong thì sai người đẩy Ngụy Kiến Thần, đứa con trai duy nhất của Ngụy Nam Tâm và mẹ ruột của hắn ra: “Trẫm cho ngươi thời gian một nén hương. Trong vòng một nén hương, ngươi còn không ra, cái đầu mẹ con bọn họ sẽ phải rơi xuống đất. Ngươi tốt nhất là nghĩ thử xem, rốt cuộc là dã tâm của mình quan trọng hay là tính mạng của bọn họ quan trọng!”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Bên trong mật thất, Ngụy Nam Tâm lòng nóng như lửa đốt, biết là không xong rồi. Nguyên Anh của ông ta vẫn còn ở giai đoạn dung hòa, có thể tan rã bất cứ lúc nào. May mà trước đó ông ta đã bóp nát hai lá tín phù, một gửi cho quán chủ Chung Nhân Nghĩa của Vạn Càn Quán, một gửi cho sư môn của mình là phương trượng của Hoàng Vận Tự, thông báo bọn họ mau đến cứu viện.
Với bản lĩnh của hai người này, kìm chân Hoàng đế chắc chắn là không thành vấn đề. Ông ta chỉ cần mang theo đại đồ đệ của mình là Mạnh Lâm Chân rời khỏi theo Truyền Tống Trận là được.
Chỉ cần ông ta có thể đi ra ngoài, thì ván này, ông ta sẽ không thua!
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Ngụy Nam Tâm bình tĩnh lại, tiếp tục củng cố tu vi Nguyên Anh của mình.
Thời gian một nén hương trôi qua, phía Ngụy Nam Tâm vẫn còn im hơi lặng tiếng.
Kỵ binh giáp sắt của Hoàng đế đã bao vây toàn bộ vương phủ.
“Thời gian một nén hương đã đến. Khai đao!” Quan truyền lời ra lệnh một tiếng, con trai duy nhất của Ngụy Nam Tâm là Ngụy Kiến Thần bị chém đứt đầu.
Mẹ ruột của hắn thét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Cái đầu tiếp theo rơi xuống chính là chính phi nương nương vừa mới được phù chính không được mấy ngày.
Ngay sau đó, càng có thêm nhiều tộc nhân Ngụy thị bị trói đến, từng kẻ từng kẻ bị chém chết trước cửa vương phủ.
Ngày ấy ngươi tàn sát cả thôn Dốc Lạc Thần, có từng nghĩ đến chính ngươi cũng có một ngày bị liên lụy cửu tộc hay chăng?!
Luồng huyết khí phóng lên cao, vọt lên đến đỉnh Tù Lung Trận.
Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh mà khoanh chân ngồi trên phi thuyền ở giữa không trung, đánh ra thủ ấn, hấp thu huyết khí, vận chuyển đến trong Tù Lung Trận.
Cách đó không xa, vô số tu sĩ cùng nhau bay đến. Một đạo sĩ đạp phi kiếm đi trước nhất đụng đầu vào Tù Lung Trận của Vinh Tuệ Khanh, lập tức bị dội ngược trở lại.
“Chuyện gì xảy ra? Trận pháp cấm phi hành này, sao ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng bị ngăn cản?!”