Bổ Thiên Ký



Xích Báo cũng nhảy xuống nước theo, chỉ còn Khẳng Khẳng bám lấy thân cây, con mắt mở to hận không thể phóng ra một con dao lôi Lang Thất đang xoay mòng mòng đuổi theo đuôi của nó ở phía xa kia lại đây! Ngươi là lang yêu cơ mà! Bình thường hay hóa thân thành chó thì thật sự thành chó luôn rồi à!

Chẳng trách nữ tu xinh đẹp vô song từ vạn năm trước từng dặn dò Khẳng Khẳng không được xem thường sự quan trọng của vẻ bề ngoài. Bởi vì vấn đề cuối cùng “mình là ai” này sẽ được quyết định đầu tiên bởi việc người khác nhận định thế nào về ngươi. Không phải mình nghĩ thế nào thì mình chính là3người ấy, mà là người khác nhìn mình thế nào sẽ quyết định mình là ai. Một người tàng hình, một người mà người khác mãi mãi không nhìn thấy được, có thể xem như người đó không tồn tại.

Khẳng Khẳng nhớ đến những lời mà nữ tu Nhân giới phi thăng từ vạn năm trước đó đã nói, đầu lại hơi đau đau. Những lời hại não như vậy chỉ mong sao cả đời này nó sẽ không phải nghe lại một lần nữa...

Vinh Tuệ Khanh biết bơi, hơn nữa kĩ thuật còn rất cao, tiền đóng vào lớp học bơi năm ấy đã không bị uổng phí. Lúc đó, sở thích duy nhất của cô sau giờ học chính là đi bơi, vài người bạn ít ỏi0của cô cũng là quen biết qua lớp học bơi.

Không biết vì sao lúc Vinh Tuệ Khanh xuống nước, hai tay vô thức mò tìm rọ trúc đang từ từ chìm xuống dưới đáy sông, thì cô lại có cảm giác mơ hồ hư ảo. Tựa như ở nơi tăm tối có một lực nào đó đang điều khiển hành động của cô, khiến cô cảm thấy mình thỉnh thoảng giống như một con rối. Nhưng cảm giác này lại mỏng manh vô cùng, chỉ khi thả lỏng toàn thân mới có thể cảm giác được. Mà bơi lội chính là cách thư giãn thoải mái, thả lỏng bản thân nhất của cô từ trước đến nay.

“Bên đó!” Xích Báo dù không biến trở về nguyên hình, nhưng khi5bơi cũng mang dáng vẻ linh hoạt của một con báo.

Vinh Tuệ Khanh điều chỉnh lại tinh thần, bơi nhanh theo Xích Báo sang bên kia, cùng nhau kéo lấy chiếc rọ trúc đang chìm xuống đáy.

Cô gái bên trong đã bất tỉnh nhân sự.

Vinh Tuệ Khanh rút con dao nhỏ cắt vào rọ trúc. Con dao của cô vốn không phải vật tầm thường, nó có thể chém sắt như chém bùn, chém vào nan trúc đương nhiên nan trúc dễ dàng đứt rời.

“Để ta.” Xích Báo duỗi dài tay đưa cô gái kia ra ngoài, cắp bên vai.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”


Vinh Tuệ Khanh đã có chủ ý từ sớm: “Đến bờ đối diện đi.” Bờ bên này vẫn còn đám đông đang vây xem, bọn4họ cứ vậy mà lên quả thật quá bắt mắt. Lại nói, cô gái này rõ ràng không còn chỗ tồn tại trong tông tộc, đến bờ đối diện bắt đầu một cuộc sống mới cũng là cách hay.

Xích Báo có chút do dự: “Lão đại nói chúng ta sẽ hội hợp ở Dốc Ngũ Lý bên ngoài thị trấn Thạch La. Nếu sang bờ bên kia, muốn quay về thì quá xa, e là lão đại sẽ chờ đến sốt ruột.”

Vinh Tuệ Khanh truyền âm cho Xích Báo: “Chúng ta là tu sĩ còn ngại gì con sông này? Đến lúc đó lại bay trở về là được rồi.”

“Thế còn cô ta thì sao? Cô ta là phàm nhân, lẽ nào để cô ta bay cùng?” Xích Báo9chỉ Ngũ cô nương mình đưa theo bên tay.

Vinh Tuệ Khanh vẫn một mạch bơi về phía trước, cơ thể nhỏ gầy mảnh khảnh, rẽ nước như đuôi cá chuồn, vô cùng lưu loát: “Đưa nàng ta đến bờ đối diện, đợi nàng ta tỉnh lại chúng ta sẽ đi.”

Xích Báo nghe đến không cần phải đưa cô gái này theo cùng, nó vô cùng vui vẻ, vội vàng tăng nhanh tốc độ, không bao lâu đã đến được bờ bên kia.

Vinh Tuệ Khanh lên bờ trước, xem xét xung quanh, thấy trên bờ không có người mới huýt sáo một tiếng.

Xích Báo cắp theo cô gái kia lên bờ, đặt nàng ta trên bãi cát ven bờ.

Vinh Tuệ Khanh đi sang kiểm tra hơi thở và con ngươi của nàng ta, xác định nàng ta vẫn còn thở mới trở người nàng ta lại, đặt đầu của nàng ta gối lên chân mình, vỗ vỗ sau lưng giúp nàng ta ọc nước ra.

Đồng thời, Vinh Tuệ Khanh cũng thi triển một phép thuật nho nhỏ giúp hong khô quần áo trên người cô gái kia.

Cô gái kia ho lên vài tiếng, lập tức bắt đầu nôn nước ra từng ngụm.


Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi, dìu nàng ta ngồi dậy tựa vào một tảng đá lớn cạnh bên, thấp giọng nói: “Cô không thể trở về nữa. Ở chỗ ta có mười lượng vàng, cô hãy cầm lấy tìm một người chồng, tự lo sinh nhai.” Vinh Tuệ Khanh đã sống ở thành Vĩnh Chương một thời gian, biết rằng hoàng kim ở nước Đại Sở vô cùng ít ỏi, giá trị giữa vàng và bạc chênh lệch rất lớn, một lượng vàng trị giá một trăm lượng bạc, mười lượng vàng tương đương với một nghìn lượng bạc. Mà ngay cả ở nơi phồn hoa như thành Vĩnh Chương, mười lượng bạc đã có thể mua được một trạch viện cao cấp.

Cô gái đây cầm trong tay khoản tiền này, dù không trở về nhà cũng có thể sống một đời không cần lo lắng cơm ăn áo mặc.

Nàng ta mệt đến kiệt sức, thực sự không ngờ sẽ có người cứu mình. Vừa mở mắt ra lại phát hiện là Vinh Tuệ Khanh, vốn vừa tức vừa hận, nếu có sức thì đã tặng cô hai cái bạt tai rồi! Bản thân mình rơi vào bước đường này còn không phải do cô ban tặng?!

Nhưng nghe thấy Vinh Tuệ Khanh cho mình số vàng lớn như vậy, nàng ta lại ngẩn người, đôi con ngươi đen như mực lóe sáng nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi nói thật sao?”

Vàng bạc trong túi càn khôn của Vinh Tuệ Khanh không ít, đều là của yêu tu phố Hồ Lô tặng cho cô.

Vinh Tuệ Khanh móc ra một khối kim nguyên bảo, đặt lên chân cô gái kia: “Cô cẩn thận một chút, đừng để người khác thấy được, nhớ kĩ tiền tài không nên phơi ra ngoài.” Nói rồi liền đứng dậy muốn rời đi.

Cô gái kia cầm lấy kim nguyên bảo siết thử, xác nhận là vàng thật, tâm tình càng thêm phức tạp. Nàng ta chống tảng đá đứng dậy, cắn môi dưới hỏi: “Các người định đi đâu? Đây là nơi nào? Ta chưa từng đến nơi này, sinh hoạt không quen, có thể nhờ các ngươi đưa ta đến kinh thành hay không?”

Vinh Tuệ Khanh rất bất ngờ, quay đầu lại hỏi: “Cô muốn đến kinh thành làm gì?”

“Ta có một người cô đã gả đến kinh thành. Ở nơi này, ta không sống nổi, tìm đến cô mẫu nương tựa còn có thể có một con đường sống. Nếu không, các người cho rằng một cô gái yếu đuối như ta đây, trên tay lại có một khoản tiền lớn, sao có thể chỉ dựa vào bản thân mà sống sót nổi?”

Xích Báo lo rằng Vinh Tuệ Khanh sẽ mềm lòng, vội nói: “Đây là bờ đối diện sông Lưu Sa. Ngươi là người bản địa sao lại không biết đây là nơi nào? Nếu muốn đến kinh thành, ngươi đến thị trấn phía trước mướn một chiếc xe là được rồi. Bọn ta còn có chuyện không cùng đường với ngươi.”


Vinh Tuệ Khanh hiểu ý của Xích Báo, cười cười nhìn nàng ta: “Ở đây ta còn mười mấy lượng bạc vụn, cô cầm lấy đi thuê một chiếc xe. Trời không còn sớm nữa, bọn ta còn phải lên đường, xin cáo từ tại đây!” Cô chắp hai tay chào, lại cùng Xích Báo rời đi.

Đợi đi đến nơi cô gái kia không còn nhìn thấy nữa, Vinh Tuệ Khanh đưa cho Xích Báo một cây cỏ ẩn thân, đồng thời cũng cài một cây lên người mình. Sau đó, cô cầm linh thạch trong tay, sử dụng thuật Thừa Phong nhẹ nhàng lướt qua sông Lưu Sa, gọi theo Khẳng Khẳng và Lang Thất cùng nhau đi đến Dốc Ngũ Lý bên ngoài thị trấn Thạch La.

Trên đường, Xích Báo mấp máy miệng, mấy lần muốn nói lại thôi.

Vinh Tuệ Khanh biết nó muốn hỏi điều gì, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ giọng nói: “Ta cũng giống như cô gái kia, cũng từng vì một tu sĩ làm điều ác mà gặp phải tai bay vạ gió, cửa nát nhà tan. Nếu không phải vì ta may mắn, bây giờ có lẽ đã không còn trên đời này nữa. Lúc ta gặp nạn đã được người khác giúp đỡ. Tuy ta không thể trực tiếp báo đáp đại ân đại đức của họ, nhưng ta có thể đem thiện ý của họ truyền lại cho người khác. Ta cứu nàng ta là vì chuyện này cũng một phần do ta mà nên, nếu để nàng ta chết như vậy, tâm ma của ta sẽ khó lòng tiêu trừ.”

Xích Báo nghe vậy có chút mờ mịt. Trong thế giới của yêu thú, kẻ mạnh sẽ thắng, luôn luôn là lấy sức mạnh làm đầu. Yêu thú cũng không có tâm ma, khó thể hiểu được cảm xúc của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh không nói gì thêm, chỉ bảo: “Giống như ngươi vẫn chỉ luôn ăn chay, đây cũng là điều ta kiên trì.”

Cứu được Ngũ cô nương, chấm dứt một đoạn nhân quả do mình mà nên, như vậy cũng đã đủ rồi. Về phần Ngũ cô nương sau này sẽ sống tốt hay không, hoàn toàn không còn quan hệ với cô.

Xích Báo như trầm tư, quay qua nhìn Lang Thất bộ dạng vui vẻ khoan khoái, trong lòng chợt bừng tỉnh.

Tu hành quan trọng nhất chính là đạo tâm.

Đạo tâm là gì? Đạo tâm, chính là tìm được một con đường phù hợp với chính mình, đồng thời kiên định không lay chuyển mà tiếp tục đi đến cùng. Đạo có muôn vàn, đạo mà mỗi tu sĩ phi thăng cuối cùng lĩnh ngộ sẽ không giống nhau, nhưng sẽ không cản trở họ thành Phật thành tổ.

La Thần chắp tay sau lưng đứng ở Dốc Ngũ Lý, nhìn thấy nhóm Vinh Tuệ Khanh đi đến liền ném thuyền hạch đào của mình lên không trung.

Con thuyền nhỏ dường như lớn hơn lúc trước rất nhiều, phân thành hai tầng trên dưới.

“Chuyện ở nơi này rất nhanh sẽ truyền ra ngoài, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây. Ba đại phái ắt hẳn sẽ phái đại tu sĩ đến đây.” La Thần giải thích. Trước đó, bọn họ vốn định đi đường bộ đến kinh thành, nhưng rời khỏi trạm đầu tiên núi Quán Đào đến thị trấn Thạch La, bọn họ lại gặp phải phiền phức. Đã như vậy, không bằng nhanh chóng đến kinh thành cho xong. Nếu vận may thực sự không tốt, đụng phải tu sĩ ở trên không trung, đến lúc đó bọn họ muốn ve sầu thoát xác cũng còn kịp.


Vinh Tuệ Khanh không phản đối, cô tìm một gian nhỏ trong thuyền ngồi thiền, thừa lúc ở gần ánh sáng mặt trời mà bắt đầu tu luyện Húc Nhật Quyết.

Hơi thở đã rất sung túc, linh lực cũng đã đến mức giới hạn, nhưng cô vẫn còn chưa qua được cánh cửa Trúc Cơ. Rõ ràng lúc ấy cô từng vượt qua cánh cửa đó, nhìn thấy thế giới Trúc Cơ có dáng vẻ thế nào. Vì sao bây giờ lại không thể bước một bước cuối cùng kia chứ? Đúng là quá kì quái.

Nhưng cô cũng biết, trong thiên hạ có biết bao tu sĩ, những tu sĩ có thể Trúc Cơ đã là rất hiếm có. Chính mình không khéo gặp phải ai cũng là tu sĩ Trúc Cơ mới cảm thấy sốt ruột.

Chờ thêm một thời gian, có lẽ cô vẫn còn cơ hội.

Chuyến này, La Thần cũng tu luyện một mình trong một gian phòng trên phi thuyền, để cho Xích Báo cầm lái. Phi thuyền này nếu có công năng tàng hình thì tốt rồi, nhưng như vậy thì cần phải tìm một đại sư Luyện Khí luyện chế lại lần nữa. Mà đại sư Luyện Khí lợi hại như vậy chỉ có ở tông môn cấp hai. Y làm gì có cơ hội quen biết người của tông môn cấp hai? Liền từ bỏ chuyện này.

Nói đến cũng lạ, bọn họ đi một đường không hề gặp phải tu sĩ nào khác phi hành trên không, thuận lợi đến được bên ngoài kinh thành nước Đại Sở. Bởi vì ở kinh thành, Hoàng đế nước Đại Sở từng ra lệnh bắt buộc tu sĩ không được phi hành trên bầu trời kinh thành.

Tu sĩ thì nào có đặt Hoàng đế vào trong mắt, nhưng Hoàng đế nước Đại Sở có một người anh em kết nghĩa, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm. Vừa là đại tu sĩ, vừa là vương gia, kéo qua hai giới từ thế tục đến tu hành, không có tu sĩ nào không nể mặt ông ta. Cho nên điều lệnh này được chấp hành triệt để.

Trên bầu trời kinh thành nước Đại Sở được đại Trận Pháp Sư bố trí trận pháp cấm bay, tu sĩ Nguyên Anh trở xuống đều không thể phi hành trên bầu trời kinh thành nước Đại Sở.

Nhóm Vinh Tuệ Khanh bay đến một cánh rừng cách không xa kinh thành, thu lại phi thuyền, đổi sang y phục thường dân, theo đoàn dân chúng bình thường tiến vào cổng thành.

Bọn họ vào ở lại trong kinh thành.

Khẳng Khẳng ra ngoài dạo một vòng, trở về lại mang theo tin tức đáng tin cậy, Ngụy Nam Tâm đã rời kinh, lên đường đi đến núi Quán Đào phía Tây nước Đại Sở.

Vinh Tuệ Khanh vừa nghe liền mừng rỡ, dự định đêm xuống sẽ lẻn vào vương phủ tìm mẹ của cô.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui