La Thần cũng cảm thấy có điều không đúng. Gió đêm thổi tới cuốn theo mùi màu tanh nồng càng lúc càng đậm phảng phất trong không khí. Khi ráng chiều đỏ rực phía Tây sà xuống mang tới cảm giác thâm trầm.
Thế nhưng nơi này rõ ràng là một thị trấn nhỏ có người ở. Mặc dù hoàng hôn đã buông xuống nhưng khung cảnh nơi đây vẫn nhộn nhịp, tấp nập người qua kẻ lại.
La Thần nheo mắt. Không sai, những người đang đi trên đường đều là người phàm. Không có yêu ma, không có quỷ quái, càng không có yêu thú.
Nhưng khi hoàng hôn buông còn có tên khác là thời điểm gặp ma. Bởi vì vào thời gian đó, dương khí dần tiêu biến, âm khí phát triển không ngừng. Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện kỳ quái, cũng là thời điểm3yêu ma quỷ quái bắt đầu lộng hành. Khi bình minh đến, là buổi sáng của Nhân giới, thì lúc đêm về là buổi sáng của Dị giới.
Thời điểm này bọn họ phải cẩn thận hơn mới được.
Cũng may mỗi người trong nhóm đều có tu vi. Chỉ có tu vi của Vinh Tuệ Khanh hơi yếu một chút, nhưng bù lại cô đã mở Thiên Nhãn, lại tu luyện Húc Nhật Quyết nên cơ thể có thể so với yêu thú, mạnh mẽ và rắn rỏi hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường nhiều, vì thế tính đi tính lại cũng bằng hòa.
Nhóm người ngây ngốc đứng trên giao lộ đường lớn tại thị trấn Thạch La, không biết nên đi vào hay không.
Đang lúc chần chừ, bỗng truyền tới tiếng chiêng đồng dồn dập từ nơi khác trên phố: “Xảy ra án mạng! Lại xảy ra án mạng0rồi!”
“Tại sao họ dùng chữ ‘lại’?” Lang Thất nghi ngờ ló đầu nhìn về phía trước.
“Muốn biết lý do thì tự lết xác đi xem đi, không phải sao? Mũi chó của ngươi nhạy phải biết!” Xích Báo liếc xéo Lang Thất. Nó cảm thấy con sói này vừa hóng hớt lại nhiều chuyện, chẳng xứng là một linh sủng hộ chủ.
Lang Thất xưa nay đâu có chịu thiệt bao giờ, lập tức cãi lại: “Mũi ngươi mới là mũi chó. Cả nhà ngươi đều là mũi chó!”
La Thần lại không để ý đến lời Lang Thất, thản nhiên nói: “Xích Báo nói không sai. Lang Thất, ngươi đi phía trước tìm hiểu xem, chúng ta đợi ngươi ở đây.”
Khẳng Khẳng từ sau lưng Vinh Tuệ Khanh nhô đầu ra, đôi móng nhỏ vung vẩy loạn xạ: “Đi đi, đi đi! Nơi nào có nguy hiểm, nơi ấy có bóng5dáng mạnh mẽ của Lang Thất nhà chúng ta! Ngươi cứ dũng cảm mà đi, gặp nguy hiểm truyền tin về để chúng ta khỏi phải qua đó…”
Lang Thất giận run người nhưng chẳng dám nói ra, đành phải thừa dịp dòng người qua lại không chú ý mà nằm sấp xuống đất, biến thành một chú chó to đầy oai phong lẫm liệt. Nó vừa hăng hái bò về phía trước, vừa giàn giụa nước mắt mắng xa xả trong lòng: “Biết ngay chỉ toàn ra lệnh cho Lang Thất ông đây! Rặt một lũ cặn bã!”
Thế nhưng ồn ào phía trước chẳng khác cục nam châm thu hút Lang Thất chuyên đi hóng hớt, khiến nó càng chạy càng phấn khích. Rất nhanh nó đã tiến vào nơi phát ra tiếng chiêng khua.
Dù chưa nhìn tận mắt nhưng khí tức yêu thú nặng nề xen lẫn mùi máu4tanh nồng thoát ra từ kẽ hở giữa đám người phía trước.
Lang Thất vểnh đuôi bên ngoài đám người đang tụ tập, trong đầu không khỏi sốt ruột: “Có nên vào hay không? Có nên vào hay không?” Trong lòng đấu tranh qua lại, rốt cuộc hiếu kỳ đã chiến thắng. Nó ngẩng đầu chen chân vào giữa đám người.
Xuất hiện trước mắt nó là một cổng viện nhỏ. Ngẩng đầu lên là thấy mặt tiền bên ngoài đơn sơ giản dị, môn lầu cao rộng. Trên cửa có treo một bảng hiệu sơn đen thiếp vàng, lủng lẳng trước môn lầu.
Lang Thất nghiêng đầu mới thấy rõ trên bảng hiệu kia viết hai chữ “Châu Trạch” thật to.
“Đi ra! Đi ra! Nha sai đến rồi! Mọi người nhường đường, nhường đường một chút!” Mấy người mặc y phục nha sai, mang theo gậy gộc, dây thừng và cáng cứu9thương đi tới.
Đám người tự động dạt ra hai bên nhường một con đường.
“Chó nhà ai cũng chạy tới đây hóng hớt thế này!” Tên nha sai sút một cước vào mông Lang Thất.
Lang Thất kêu một tiếng lại phát ra tiếng sói tru thứ thiệt, dọa nha sai đến hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi bệt ra đất.
“Tại sao lại có tiếng sói tru? Thật là tà môn mà! Một hai tháng qua thị trấn chúng ta chẳng có ngày nào bình yên!” Mấy người vây quanh nhỏ tiếng xì xào.
“Đúng rồi. Tháng trước ba vụ án mạng xảy ra ở hai con phố. Họ đều chết rất thảm. Toàn bị chặt đầu moi tim, ngay cả thi thể cũng không còn nguyên vẹn. Giống như bị dã thú ăn thịt vậy.”
“Phải rồi, phải rồi. Cả nhà đều chết sạch. Ngươi còn nói thiếu, ngoài án mạng ra còn có mấy khuê nữ vô duyên vô cớ mất tích. Trước hết phải kể nhị cô nương nhà lão Trương. Ban đầu mọi người còn đùa rằng, có phải khuê nữ nhà ông bỏ trốn cùng người tình rồi không. Hai ngày sau lại có mấy cô nương mất tích. Đến lúc đó mọi người mới biết không phải bỏ trốn mà là bị bắt đi!”
Ôi đậu xanh, một màn yêu đương hường phấn cơ đấy, đúng gu rồi!
Lang Thất mặc kệ không thèm tính toán với gã nha sai phiền phức vừa đạp nó một cái, huơ huơ bốn cái chân, bước thật nhanh về người đàn ông đang buôn dưa lê bán dưa chuột đến nỗi nước miếng văng tung tóe kia. Sau đó nó đứng yên dỏng tai nghe ngóng.
“Ta nói với mấy người thế này, các ngươi chớ có nói cho người khác. Nghe đâu đây không phải do người gây ra, mà họa do yêu ma tác quái. Những cô nương ấy đều bị yêu quái bắt đi, còn những người này đều do yêu quái ăn thịt.”
“Á! Không thể nào! Thật sự có yêu quái đả thương người sao?”
“Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi không phải không biết, lúc trước có nhiều tiên sư đến nơi này như vậy chính để bắt yêu đó! Đáng tiếc là nhóm yêu quái khủng nhất nghe đâu trốn vào nơi bí mật nào đó rồi. Chỉ có bọn chúng vào được, người trần mắt thịt như ta thì bó tay. Ngươi nói xem, cái này không phải rõ rành rành là để yêu quái làm thịt chúng ta sao? Đói thì ta chén thịt, khát thì ta uống máu!”
Ai ôi!
Lang Thất rống một tiếng thật to, cắt đứt mạch buôn chuyện của mấy người này. Họ bị dọa đến chân run tay rẩy, ai nấy đều cúi đầu khom lưng lén lút nhìn xung quanh một lần.
Cái loại vô sỉ này! Ngay cả một kẻ thích hóng chuyện thiên hạ, chuyên môn thêm mắm dặm muối như Lang Thất cũng không chịu nổi.
“Nói bậy nói bạ! Một lũ cặn bã! Uống máu các ngươi? Ăn thịt các ngươi? Có chỗ khỉ nào tốt? Từ nhỏ đến lớn Lang Thất ông đây đều không ăn thịt người! Thịt người đã chua, không ăn được thì chớ, lại còn cản trở tu vi! Chỉ có yêu thú Ma giới mới ăn thịt người!” Lang Thất tức giận nghĩ. Nó muốn chạy như bay về phía chủ nhân lăn lộn mấy vòng cầu an ủi!
Nhân phẩm bị người ta hoài nghi, Lang Thất chỉ muốn đâm đầu vào tường.
“Đi ra! Đi ra!” Bên trong đám người lại rối loạn xì ngậu.
Nương theo sự náo động này còn có một làn hương kỳ lạ mang theo sự quyến rũ chết người phảng phất vào lỗ mũi của Lang Thất, chui thẳng vào trong lòng như thể muốn lấy cái mạng nhỏ này của nó.
Lang Thất hắt hơi một cái, cứng rắn nhắc nhở bản thân dằn dục vọng đang nhộn nhạo bùng lên, kiên quyết chạy ra xa, đứng từ xa nhìn quanh.
Đám dân lại chừa một lối đi.
Lần này là những nha sai kia khênh xác người từ trong sân đi ra. À không đúng, phải nói là khênh từng phần cơ thể vỡ vụn đã không còn ra hình người…
Rất nhiều người tới hóng chuyện không nhịn được quay đi nôn mửa liên tục.
“Thảm quá! Lần nào cũng thảm thương như thế. Rốt cuộc chúng ta trêu ai chọc ai cơ chứ? Có nên đến miếu bái lạy thần tiên không? Việc ầm ĩ thế này, ta cảm giác rằng huyện lão gia không quản nổi!” Có người không chịu được, hoảng hốt rời đi.
Lang Thất cũng không chịu được, lảo đảo rời khỏi đó.
Có trời mới biết nó phải quyết tâm thế nào mới chống cự nổi với mùi thịt người thơm lừng kia!
Nhưng trước kia nó nào có ăn thịt người! Ngửi mùi máu người sẽ nôn đó! Nó theo con đường tu hành bởi vì không hợp với những con sói khác trong cùng bộ lộc!
Ông trời của tôi ơi, rốt cuộc chuyện này là sao?
Lang Thất mặt mày xám ngoét chạy về nơi La Thần và Vinh Tuệ Khanh đang đứng.
“Phía trước xảy ra chuyện gì?” Vinh Tuệ Khanh bước lên phía trước, nhìn sang bên kia. “Hình như ta thấy có nha sai đến đó!”
Lang Thất chạy vào con hẻm nhỏ bên cạnh, thừa dịp không ai chú ý bèn biến thành hình người, cúi đầu bước tới trước mặt bọn họ rồi lầm bầm trả lời: “Có nhà bị giết sạch. Nhìn sơ qua thì chắc do yêu thú làm.” Nói xong càng cúi đầu thấp hơn như thể nó là hung thủ vậy.
Vinh Tuệ Khanh thầm cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng đây không phải là nơi tiện để tra hỏi nên quay sang nói với La Thần: “Thần thúc, đêm nay có nên ở lại nơi này không?”
Gương mặt treo ý cười của La Thần lúc này hệt như chiếc mặt nạ, y lạnh nhạt nói: “Tất nhiên là ở rồi. Không ở chẳng phải có lỗi với những kẻ dày công tạo ra sao?” Trong đáy mắt lóe lên tia sáng đỏ, thoáng nhìn về nơi xa.
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc phát hiện ra, La Thần không còn giữ gương mặt chất phác hiền lành khi ở trên núi nữa mà đổi thành gương mặt tuấn tú trước kia.
“Thần thúc, thúc…” Vinh Tuệ Khanh chỉ vào mặt mũi y.
“Không sao. Nhóc cho rằng những kẻ trong Chính Nghĩa Minh thật sự nhìn hình bắt người sao? Hừ, đều là tu sĩ, chẳng lẽ bọn chúng không rõ tu sĩ có rất nhiều thủ đoạn để thay đổi hình dạng?” La Thần khinh thường đáp lại. Nét mặt y đầy ngạo nghễ, càng bộ ra vẻ kiêu ngạo.
Xích Báo liếc sang Lang Thất, hỏi: “Ngươi sao rồi? Không an tâm sao? Bị dọa khiếp vía rồi?”
“Ngươi mới bị dọa! Cả nhà ngươi đều bị dọa!” Lang Thất xắn tay áo, nhào tới muốn đánh Xích Báo.
Xích Báo dễ dàng đỡ lấy cánh tay Lang Thất, thuận tay vặn ngược một cái khiến cả hai tay vòng ra sau lưng.
Ở đằng trước, La Thần đã đưa Vinh Tuệ Khanh đến nhà trọ gần nhất.
Sau khi dừng chân ở nhà trọ, La Thần gọi Lang Thất đi vào phòng mình và Vinh Tuệ Khanh hỏi chuyện: “Bây giờ có thể nói hết những gì còn giấu chưa?”
Lang Thất nhìn quanh bốn phía, lí nhí hỏi: “Chủ nhân không ở đây sao?”
“Con bé ở dưới lầu dùng cơm.”
Lang Thất xốc lại tinh thần: “Lão đại, nơi này có vấn đề. Những người kia có vẻ bị yêu thú giết chết. Nhưng mà... nhưng mà… ngay cả ta ngửi mùi thịt người đó cũng suýt không nhịn được. Xưa nay ta không ăn thịt người, cũng có thể vì không ăn thịt người nên mới bị đuổi khỏi tộc.” Yêu thú có khả năng tu hành, nếu theo con đường chính đạo thì chắc chắn không dính vào mạng người. Dính vào mạng người chỉ có thể là tà tu.
“Nghiêm trọng vậy sao?” La Thần nhíu mà. Y hiểu rất rõ Lang Thất, cũng biết nó không ăn thịt người, không theo con đường tà tu, vì thế mới để nó làm linh sủng của Vinh Tuệ Khanh.