Chỉ trong một lát, sáu người tự vây lấy nhau chật kín, e là thở còn nghe mùi của nhau.Vì vòng tròn 3m rất rộng nhưng bị đặt ngôi sao lên chỉ còn 1m.Lý Nhật Thiên vẽ lần lượt sáu lá bùa, đọc Đạo khẩu quyết đưa cho từng người.- Tôi sẽ dùng Bế hồn chú, giúp mọi người tránh bị phát hiện, dán lên gáy!Mọi người dán lên thử.- Lạ thật, dính vào nè!Nguyễn Thanh Xuân thích thú nói.- Đặc biệt, đi Âm Phủ nói to quá cũng không tốt đâu!Nhật Thiên khổ sở rút ra chiếc ba lô, Đại Long vội lấy giúp hắn.- Tao là cánh tay phải của mày! Muốn gì nói đi!- Lấy cho tao một đồng tiền!Đại Long lục ra đồng tiền đưa cho Nhật Thiên.
Hắn cầm đồng tiền bằng ba ngón tay, đọc Đạo khẩu quyết, ném ra phía trước.
Đồng tiền đánh leng keng trên con đường chu sa.Leng keng...Leng keng...Leng keng...- Gõ cửa một lần, trẻ con phá phách.
Gõ cửa hai lần, khách quý đến chơi.
Gõ cửa ba lần, quỷ tìm tận chỗ.Nhật Thiên nói xong, bầu trời như sụp xuống, xung quanh tối sầm lại.
Ánh sáng duy nhất là cái vòng tròn được nến truyền ra.Từ xa, xuất hiện một làn sương mù giăng ngang, bay đến càng lúc một gần.Ngô Mỹ Lệ chỉ dám nói thật nhỏ.- Thứ gì đang bay đến chúng ta vậy?- Không phải nó bay đến, mà là chúng ta đi đến! Chúng ta di chuyển bằng linh hồn nên không có cảm giác đi.
Cứ xem như đi tàu hoả đi!Có những bóng trắng dần hiện ra, có người thấy thân ảnh rất rõ ràng, có người như trong suốt, cơ hồ chạm nhẹ thì tan ngay.Cả bọn sợ hãi càng nhích lại gần nhau hơn nhưng không còn chỗ.- Đây là những linh hồn người chết sao?Lê Bảo Châu nói.
Vừa mới lướt qua một bóng người nghe lạnh cả sóng lưng.- Đúng! Ngày nào cũng có!Có thể thấy, tốc độ họ còn đi nhanh hơn những linh hồn này, lần lượt bỏ qua từng người.Tất cả hoà nhập vào làn sương mù.Lê Hoàng Trung khều lưng của Nhật Thiên, xì xào.- Chúng ta đi đến đâu rồi?- Quỷ Môn Quan!Tất cả nghe khí hàn băng nhập vào cơ thể, ngoại trừ Nhật Thiên thì ai cũng không khỏi run rẩy.Làn sương mù dần tản ra, nói đúng hơn họ đã xuyên qua, đi đến một vực thẳm.Xung quanh rất nhiều linh hồn đang tụ tập ở đó, bên dưới vực nghe âm thanh gào khóc không ngừng.- Đến đâu rồi?Hoàng Trung lại hỏi.- Vong Xuyên!Những linh hồn tự đi ra ngoài vực thẳm, sau đó rơi xuống nên la vì sợ hãi, sau đó lại cất tiếng la rất đau đớn.- Tự tử hả trời?Nguyễn Thanh Xuân mở to mắt kinh ngạc.
Những người này hành động thật quái dị, tự nhiên nhảy hố.- Chết rồi sao tự tử được?Lê Hoàng Trung quay mặt sang giải thích cho cô ta.- Là rửa tội!- Là cầu Nại Hà!Lý Nhật Thiên cười khổ phản bác.- Mỗi người sẽ nhìn thấy cầu Nại Hà cho riêng mình.
Tâm thanh tịnh sẽ thấy một đường thẳng, tâm loạn thì cây cầu dốc cao khó đi, đường đi trơn trượt dễ ngã.
Rơi xuống thì họ lại quay về chỗ cũ, đi chừng nào qua được thì thôi.- Nghe Thiên nói thì sau này chị sẽ rút kinh nghiệm, đi qua dễ hơn!Lê Bảo Châu có hơi lo xa, cười hồn nhiên.- Người đi qua một lần không phải kỳ thánh cũng là cao nhân, một trong vạn người! Ai mới nhìn vào mà không khỏi sợ? Ít nhất phải rơi xuống một lần mới rút kinh nghiệm đi qua! Đa số thì rơi xuống rất nhiều lần, đến khi quen luôn cảm giác đó thì không sợ nữa!Nhật Thiên nói, vừa quan sát một tia sáng đằng trước, họ đang di chuyển gần đến nó.Tia sáng chính là Việt tiền phù.- Đây là đồng tiền tao đưa cho mày?Trần Đại Long kế bên kinh hô.- Tao nói là chúng ta đang di chuyển mà!Nhật Thiên nhặt Việt tiền phù ném về trước, họ lại di chuyển tiếp tục.Bảy người họ di gần đến vực thẳm, sắc mặt trắng bệch, xuất hiện một cái dốc đất mới thở vào nhẹ nhõm.Con người là vậy, không chịu được những điều bất ngờ.
Đi thẳng xuống hay đi xéo xuống, cũng là đi xuống.Hai bên bờ đất, có rất nhiều bông hoa màu đỏ, nhỏ nhắn đáng iu kết thành chùm, phía xa thì thấy một rừng hoa li ti, sắc đỏ tràn ngập hai bên Vong Xuyên.- Hoa Bỉ Ngạn phải không anh?Ngô Mỹ Lệ nhẹ nhàng hỏi.- Không sai! Bỉ Ngạn đỏ, tức Mạn Châu Sa, dưới Vong Xuyên đặc biệt nhiều.
Nó toả hương khiến cho người ta bớt đi cảm giác đau đớn khi rơi xuống.Nhật Thiên ôn nhu nói.Đột nhiên từ trong bụi hoa gần đó, một người con gái da trắng hồng nhuận, trông không rõ ngũ quan nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp kỳ bí, đưa nửa thân người lên cao.Cô ta biết có người đi đến, cuốn một làn gió đưa những cánh hoa xung quanh làm vải che thân.- Người đó là ai? Tao thấy vừa nhìn chúng ta!Lê Hoàng Trung cúi thấp người xuống.- Mày nhát quá! Tao thấy...!Ha ha, đẹp!Trần Đại Long có máu sát gái nên không sợ.- Tao nói tránh bị phát hiện, chứ không có nói chắc chắn không ai thấy!Nhật Thiên nói.- Nó là Bỉ Ngạn Tinh, tu luyện chính tại Vong Xuyên, đa số vô hại.
Thằng Long thích thì lát nữa tao đem một em về cho, Bỉ Ngạn Tinh rất trọng tình cảm, không bao giờ cắm sừng mày!- Thôi tao nói giỡn!Đại Long cấp tốc nói.
Hắn không nghĩ là hoa luyện thành tinh, còn tưởng có người bị rơi xuống mà vướng lại trên này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...