Bộ Thi Sư


- Ổn không đó mày? Lỡ bị bắt là thành ăn trộm luôn!Lê Hoàng Trung có ý khuyên ngăn, hắn đem bạn bè về quê chơi mà bị dính cái danh ăn trộm là mệt mỏi.- Cho nên mới cần nghĩ cách!Nhật Thiên không gấp, cứ suy nghĩ.

Từ giờ đến tối còn quá dài.***Gần bốn giờ sáng.Nhà của ông Ba Sửu, vị trí tầng hai, phòng ngủ.Trần Đại Long xách đèn pin đi lòng vòng.- Tao không tìm thấy mật thất nào hết, về thôi mày ơi! Tao cảm thấy hơi đau bụng rồi đó!Nhật Thiên ngồi xuống sàn thư giãn, lấy hai lá Ngọc phù đặt cạnh nhau thành hình vuông.

Hắn dùng ngón tay vuốt một đường, đọc Đạo khẩu quyết, vẽ chữ Sắc to tướng.- Trong nhà có toilet yêu thích của mày, cứ tự nhiên!Hai Ngọc phù dính vào nhau, Nhật Thiên dùng động tác nhanh điệu nghệ, xếp thành con hạc.- Mày còn có tâm trạng chơi xếp hình nữa sao?Đại Long đang bắt ghế, cố leo lên đầu tủ.- Bớt tấu hài đi Long, ai để xác trên đầu tủ cũng có tư duy lắm đó!Nhật Thiên đặt con hạc trên bàn tay nói.


Dùng hai ngón tay nắm lưng hạc giấy, sử dụng Hoả chú hơ dưới bụng nó, khói bị hút vào trong.

Hạc giấy nhẹ nhàng đập cánh bay.- Hả? Con hạc biết bay?Trần Đại Long bị xúc động một trận.- Mày thấy con hạc nào mà không biết bay? Tao dùng Hoả chú làm năng lượng, thêm hai lá Ngọc phù giúp đập cánh, quan trọng là cần phải xếp cho đều là được!Nhật Thiên nói như...!Có gì đâu mà gấp.Hạc giấy bay lại phía cái giường.- Nó đi đâu vậy Thiên?Đại Long vẫn đang theo dõi, thuận miệng nói.- Tra quỷ chú, nó thay chúng ta tìm quỷ!Nhật Thiên đi đến vị trí hạc giấy.- Mày ác lắm, bắt tao đi bảy lần bảy 49 vòng!- Tác pháp hao thần, cần thiết tao mới sử dụng, ai ngờ mày bất tài như vậy? Thôi im đi, đừng hỏi nữa!Hạc giấy định chui xuống gầm giường thì chợt bốc cháy rồi biến mất.Chiếc giường khá thấp, tấm trải giường phủ xuống dưới nên không phát hiện.

Lại không nghĩ đến một cái xác mà đem đặt dưới gầm giường.- Con hạc bị cháy rồi kìa Thiên!Đại Long khẽ kinh hô, cúi xuống rọi đèn pin.- Đừng có đụng chạm bậy bạ! Để tao dùng Quỷ thủ chú, tà thuật chỉ có tác dụng với người!Nhật Thiên vẽ lá bùa dán sau gáy, dùng Bế hồn chú.

Viết vào lòng bàn tay trái chữ "Tử", ngồi xuống giở khăn trải giường lên, một tay trái kéo vật bên dưới ra.Là thi thể phụ nữ không có đầu, xung quanh bị đắp đất.- Đất này có tính mặn, hút nước, ngăn khả năng phân hủy của thi thể!Nhật Thiên quan sát.- Ma Lai kiếm ăn gần về rồi! Muốn tiêu diệt nó rất dễ, chỉ cần lật thi thể ngược lại thì nó không thể nhập vào, từ 4 đến 5 giờ sáng không hoàn xác sẽ bị mặt trời đốt chết.- Vậy mày mau làm đi!Đại Long liên tiếp giục hắn.- Tao không thích!Thời khắc này có tiếng lá cây xào xạc phía ngoài, một vật từ đường cửa sổ chui vào.

Đại Long không có kiên nhẫn như Nhật Thiên, chiếu đèn pin thẳng vào nó.Một cái đầu nữ nhân có mái tóc rối bời, khuôn mặt xanh xao, quấn khăn choàng quanh cổ.

Không có thân thể, từ cổ trở xuống là đường cuống họng gắn với cái bao tử, cùng ruột non ruột già lăn quăn, kéo lê bên dưới.


Toàn bộ đều lơ lửng.Không cần nói nhiều, Ma Lai, tên đầy đủ là Ó Ma Lai.Cả ba nhìn nhau trong giây lát, đủ loại cảm xúc trong đầu.- Tụi mày, ăn trộm hả?Ma Lai nói, mắt liếc qua cái thi thể của mình thì phẫn nộ, đột nhiên thét lên một cái, dùng khúc ruột phóng đến.Nhật Thiên rút kiếm gỗ đào ra, động tác ngưng lại nửa đường, nhanh chóng nhảy lên giường.

Ma Lai quất sợi ruột qua, trông như dài vô tận.

Dưới con mắt Nhật Thiên, động tác của nó chưa gọi là nhanh, nhảy lên cao né tránh.Thêm mấy đòn roi ruột đánh ra, Nhật Thiên đều tránh.Ma Lai nhìn qua Đại Long liền biết tên này dễ ăn hơn, chuyển đổi sợi ruột đánh một vòng.Đại Long vừa xoay lưng lại thì bị ruột quấn quanh người, rơi cây đèn pin xuống.- Thiên ơi, cứu tao...Nhật Thiên có thời gian vẽ một lá Ngọc phù, nhưng éo le là căn phòng tối thui.

Hắn cắm Ngọc phù vào mũi kiếm, đưa trước thủ thế.- Nhặt đèn pin lên!Không biết lấy dũng khí từ đâu, Đại Long nhặt đèn pin lên.Ánh sáng chiếu ra...!Ma Lai đang đứng trước mặt hắn.- A, cứu...- Mèo ba cẳng!Nhật Thiên từ trên giường nhảy đến, xoay kiếm phát lửa, chém đứt sợi ruột, Ma Lai thét lên bay ngược ra.


Một cỗ mùi hôi thối kinh dị bốc lên, biến cái phòng ngủ thành ống cống.Đại Long không chịu nổi cúi xuống nôn một trận.Nhật Thiên che mũi cố la lên:- Đứng lại, cô mà chạy thì bản toạ đánh chết cô!Dù doạ rất ác, thực sự trong lòng Nhật Thiên không có ý như vậy, còn e ngại rất nhiều điều.Ma Lai khóc ti tỉ:- Đại tiên, tôi chết thảm lắm! Ba Sửu bắt trói tôi lại, bịt miệng của tôi, cắt hết mười ngón tay, mười ngón chân của tôi.

Sau đó mổ nội tạng cho tôi chết trong đau đớn, chỉ chừa lại phần dạ dày.

Ông ta giam linh hồn của tôi trong xác, biến tôi thành Ma Lai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận