Bộ Thi Sư


Nhà của Lê Hoàng Trung có một vườn nhãn khá rộng.

Cả bọn kéo nhau ra chơi, lúc này mặt trời đứng bóng chang chang.Cách một khoảng đều có một cái cây nhưng không đều nhau, phía xa thì hàng ngũ nghiêm chỉnh.

Nghĩa là, lúc đầu trồng nhãn để ăn, bán thấy có doanh thu thì trồng đại trà.- Thiên, mày nói xuất hiện quỷ thi gì đó, tại sao vậy?Lê Hoàng Trung vừa đi vừa nói.- Lúc trước thầy của tao từng tiên đoán!Nghe Lý Nhật Thiên nói, cả đám ồ lên.


Hắn nói tiếp:- Hôm qua mọi người có thấy một cơn mưa không? Đó là Dưỡng thi nhược, 3000 năm mới có một lần.

Mưa ngấm vào đất khiến cho xác chết không phân hủy, gây thi biến.Hắn lại nói:- Một số linh hồn vẫn còn chấp niệm không thể chuyển sinh, biến thành quỷ.

Quỷ và thi gọi là quỷ thi.- Ghê quá hà!Nguyễn Thanh Xuân tỏ vẻ sợ:- Ma sống lâu thì thành quỷ sao?Nhật Thiên thở dài:- Ma quỷ là cách gọi chung của mọi người! Ma khác, quỷ khác! Con người có thất phách, biểu thị bảy loại cảm xúc, vui, mừng, buồn, giận, oán, yêu thương, đố kỵ.

Nhưng khi chết đi, chỉ một số trong đó trỗi dậy từ sự lưu luyến một thứ gì đó.Hắn nói tiếp:- Lúc này dương khí trong con người không còn, nếu như môi trường lại có dương khí yếu ví dụ như những góc khuất, khi trời tối âm khí mạnh hơn, thị hiện thành ma.Hắn lại nói:- Chúng chỉ lặp lại các hành động còn sống, theo như cảm xúc được trỗi dậy, ví dụ như đi quanh quẩn hoặc cười đùa.

Nói chung là vô hại! Hay...!Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ.Hắn lấy chai nước ra uống cho thấm giọng, nói:- Còn linh hồn thì khác, chấp niệm sâu dày không được chuyển sinh sẽ thành quỷ.

Nhưng cũng có một số trường hợp có sự tác động của con người.Hắn thao thao bất tuyệt nói:- Ví dụ như Kumanthon, hay Cổ Mạn Đồng, được người ta cho uống máu luyện thành tà tính.

Có cái còn bất ngờ hơn, những người mẹ bị mất con, đau lòng quá, ngày nào cũng truyền sự thương nhớ vào những đồ vật vô tri, vô tình cũng tạo nên nó.Hắn chưa dừng lại còn nói:- Còn có một số trường hợp đặc biệt.


Ví dụ như Thiên Linh Cái, linh hồn bị bắt làm âm binh, nhưng nếu nó thoát ra được thì người bắt nó hơi bị mệt! Lúc đó nếu oán khí vẫn còn, trút giận lên người khác cũng tính là quỷ!Hắn...!Nói:- Có những linh hồn làm thiện, được phong hộ thần cho dương gian chẳng hạn! Được người ta tín ngưỡng, hưởng được hương hoả, nhưng vì điều gì đó mà đi vào đường ác, người ta gọi là thiên thần sa ngã.

Cũng gọi là quỷ!Cả đám vỗ tay...- Ai muốn ăn nhãn không?Lê Hoàng Trung gợi ý.- Khoan đã! Gần đây có toilet không?Trần Đại Long bày ra vẻ mặt đau khổ.- Không có, vào trong nhà! Còn nếu đi tiểu...Hoàng Trung nhìn hắn nói:- Vùng quê là như vậy! Mày tìm gốc cây đi!Nghe đến đây, Đại Long có chút không cam tâm rời đi.- Gốc cây?Nguyễn Thanh Xuân nghĩ một lát...- Ê, cấm ông hái nhãn cho tôi ăn!- Bà đừng hiểu lầm!Hoàng Trung ủy khuất nói:- Chỉ trường hợp bất khả kháng mới...!Thiên nhiên như vậy! Hơn nữa...!Nhiều cây như vậy không lẽ ăn trúng ngay cây bị tiểu lên? Nghiệp đầy đầu mới xui như thế!- Trung, em nói đến cả chị còn không muốn ăn!Lê Bảo Châu bất bình nói.Đột nhiên phát ra tiếng la của Trần Đại Long.- Thằng Long bị kiến lửa cắn hay gì?Hoàng Trung gãi đầu.- Lỡ như ổng gặp nguy hiểm rồi sao?Ngô Mỹ Lệ suy đoán.Tiếng la của Đại Long kéo dài ra không ngừng.- Đi!Lý Nhật Thiên cùng cả đám chạy theo hướng đó.Vừa đến nơi, ba người nữ thét lên trước.Đại Long bị "hai cành cây nhãn" quấn một vòng quanh người như dây leo, nhấc bổng lên.Nhưng mà điều đáng sợ hơn...!Quần của hắn tuột xuống, lộ ra bờ mông săn chắc của người tập thể hình, nên ba người nữ mới hoảng loạn như vậy.Nhật Thiên vác ba lô chạy đến, một tay cầm kiếm gỗ đào bổ vào cành cây.

Lập tức hai cành cây buông Đại Long ngã xuống, cái mông dính đầy đất.Nhưng Nhật Thiên cũng bị chấn ngược lại, cánh tay tê rần.

Hắn tự nói:- Em gái nó, mộc đấu mộc!- Cứu tao!Đại Long suýt khóc.Nhật Thiên trừng mắt nhìn hắn:- Mày không mặc quần tao sẽ gọi mày là...!Tiểu long nữ!Đại Long kinh hãi mặc quần che đi tiểu long nữ mà chạy.Trời không có gió, "cây nhãn" rung lên dữ dội như thị uy.- Mèo ba cẳng!Nhật Thiên ngậm một Việt tiền phù, chạy đến chém nó.


Nó vung "cành nhãn" ra, bất ngờ "cành nhãn" bị chém đứt, lại có máu đỏ chảy ra quái dị.- Hết hồn đúng không?Sau lời nói mỉa mai, Nhật Thiên tự cắn đầu lưỡi nhuộm máu cho Việt tiền phù, phun ra nhẹ như nước bọt, bắn vào "thân cây nhãn".

Có một tiếng nổ bụp truyền ra, bốc khói đen."Cây nhãn" chao đảo mấy "cành cây", khiến cho "trái nhãn" rơi xuống.- Thôi xong!Nhật Thiên hoảng quá ném luôn cả ba lô, chỉ kịp lấy ra một tà đạo bào màu đen, căng ra làm ô, xoay một vòng cản "trái nhãn" rơi xuống.Còn đất bị "trái nhãn" rơi trúng bị khoét lỗ nhỏ, chảy ra dịch đen.Đồng thời Nhật Thiên đã mặc đạo bào.

Phía sau có án đồ Âm Dương Bát Quái màu trắng, ba đường phù văn màu đỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận