Edit: Yên Nguyệt (Nguyêtnga), Hoa Hồ Điệp.
Beta: Hoa Hồ Điệp.
Kiều Tịch lái xe trên đường về nhà nhận được tin nhắn Chị Trần, nói là Thừa An Kỷ muốn gặp cô. Hôm nay cô thật sự mệt mỏi vốn muốn cự tuyệt, thì vừa mới nhớ lại, khóe miệng Dục Hắc khẽ nhếch cười nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, trong lòng không khỏi đau xót, không phải là bởi vì bọn họ, mà là bởi vì qua nhiều năm như vậy, tựa hồ không có gì thay đổi.
Bọn họ vẫn vui vẻ như cũ, mà cô vẫn tin là như vậy, cô chỉ có thể đứng một bên, nhìn bọn họ cười vui.
Vì thế chậm rãi hồi phục tinh thần, tốt.
Xe đậu tại cửa Kỷ gia, A Nhất tới đón lái xe đến gara.
Vừa vào cửa liền nghe đến từng đợt mùi thơm, còn không đi hai bước Kiều Tịch liền trừng mắt sững sờ tại chỗ.
Chị Trần đứng ở cửa nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu giống như thường ngày kính cẩn: "Kiều tiểu thư, thiếu gia ở bên trong chờ cô."
Hết thảy đều bình thường, nhưng mà. . . Tịch Kiều dùng sức chớp mắt.
Hôm nay chị Trần không mặc quần áo bình thường, mà thay quần áo ở nhà... Đúng là chói mắt toàn diện, là chuyện này là sao? Áo sơmi rộng rãi toàn thân màu xanh, phía dưới là quần dài cũng màu xanh, đai lưng màu vàng kết hợp...
Kiều Tịch vươn tay ra chỉ run rẩy, lắp ba lắp bắp hỏi: "Chị... Trần, quần áo này..."
Chị Trần nhìn cô mỉm cười. Lần đầu tiên Kiều Tịch nhìn đến chị Trần tươi cười bộc lộ ra ngoài
"Đây là thiếu gia mua cho tôi, đẹp mắt không?"
Kiều Tịch cứng ngắc nuốt nước miếng một cái, không biết trả lời như thế nào.
A Nhất từ cửa tiến vào, nghe được đối thoại nói thẳng: "Chị Trần, tôi nói cô nghe, được kêu là xinh đẹp vậy mà cô mặc quần áo này, nhưng tôi muốn nói cô mặc không hợp." Nói xong còn giơ ngón cái, lời lời chân thành tha thiết, khẩu khí bình tĩnh. Kiều Tịch hỗn loạn, thẩm mỹ cô không tốt a.
Chị Trần nghe vậy vẫy tay la hống anh: "Đi đi, đừng nói nữa , tôi đã lớn tuổi như vậy còn đùa tôi."
"Tôi không có, chị Trần, tôi nói những lời đó là thật, đúng không, Kiều tiểu thư?" Sau đó nghiêng mặt nhìn Kiều Tịch, khuôn mặt buồn rầu mi rũ xuống.
Kiều Tịch sửng sốt, nháy mắt sáng tỏ, "a" một tiếng liền vội vàng gật đầu nói.
Chị Trần vội vàng nói rồi dẫn Kiều Tịch vào phòng ăn liền chạy nhanh đi, trên mặt ửng hồng.
Nhìn Chị Trần rời đi lúc này A Nhất mới nói: "Kiều tiểu thư, cái kia, chị Trần phối hợp quần áo... thực độc đáo, sinh nhật thiếu gia cho nên chị Trần làm theo yêu cầu , các loại nhan sắc đều trọn vẹn, vấn đề là mua quần áo nhìn một cách đơn giản cũng không tệ, nhưng cô rất hợp mà, ha ha."
Tịch Kiều nghĩ bộ dáng của chị Trần cũng không nhịn được xì cười lên.
A Nhất vội vàng nói: "Bất quá tôi muốn hỏi cô, nhưng cô trăm ngàn không được kể đó, bằng không cô sẽ giận rất lâu, đừng nhìn chị Trần có đôi khi mặt lạnh nhưng chị ấy có tâm khá tốt, chuyện gì đều nhớ kỹ, liền lần trước tôi nói cổ đau, chị ấy lập tức liền đổi cho tôi cái gối đầu, cho nên cô đừng nhìn chị bình thường có chút nghiêm túc, kỳ thật là người tốt."
Kiều Tịch cười gật gật đầu, cô biết chị Trần, ở trong này cô cảm giác thật thoải mái, tất cả sinh hoạt đều do chị Trần an bài cẩn thận, bây giờ nhìn đến chị Trần mặt khác càng cảm thấy được thân thiết rất nhiều với cô .
Nhìn A Nhất khẩn trương dặn cô đừng vô tình làm chị Trần thương tâm, Kiều Tịch trong lòng cũng là ấm áp, tuy rằng không có huyết thống liên lụy, nhưng bọn anh như là người nhà.
Bình thường chị Trần nghiêm túc đưa quần áo cho Kỷ Thừa An mặc. Cô đều sẽ vui vẻ lộ ra tươi cười, bọn họ thật sự rất tốt.
Thật là tổ hợp kỳ quái, nhưng là lại ấm áp như vậy, so với cái gia đình trên danh nghĩa của cô, nơi này đích xác tốt hơn nhiều.
Chỉ là cuối cùng A Nhất bổ sung một câu: "Hơn nữa chị Trần là fan lớn nhất của tôi!" Biểu tình cực kỳ tự hào, sau đó dùng nghiêm túc nhìn Kiều Tịch ý bảo cô.
Cái ánh mắt làm cho cô không nói được gì, Kiều Tịch ho nhẹ một chút, "Cái kia, kỳ thật..."
"Vâng vâng!" A nhất hai tay nắm chặt đầu tay để tại trước ngực, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.
"Tôi phải đi... thiếu gia đang chờ tôi ..."
Thực xin lỗi A Nhất, cô thật sự không thể trái lương tâm nói thì dễ nghe, cô cũng muốn nghe, tha thứ cho cô đi.
Trong đại sảnh A Nhất đạp mạnh lên mặt đất, vẻ mặt nước mắt ròng ròng chạy đi... Một bên lảo đảo để nội tâm anh bình tĩnh, Kiều Tịch không nói gì, coi A Nhất như người xa lạ. Cô đổi giầy đi vào phòng ăn nhìn đồ ăn trên bàn.
Cô không Thấy Thừa An Kỷ đâu, cô đến cửa sổ nhìn thấy bóng dáng cao to vững trãi, kỹ thuật nấu cơm thái rau rất tốt, thái cà rốt chuẩn từng cm.
Kiều Tịch nhìn anh bất độ góc nào đều hoàn mỹ tuyệt luân, như một pho tượng điêu khắc ngàn năm.
Kỷ Thừa An nhắc nắp nồi nước sôi nên, mùi canh đập đà sộc vào mũi Kiều Tịch.
Kiều Tịch nhìn anh mới cảm giác anh thật sự chân thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...