Bộ tam tinh nghịch đụng độ tam thiếu gia sát gái

CHAP 22
Hanah bực bội vừa đi vừa lầm bầm, Sam và Alex mặt thì đơ ra chả hiểu mô tê gì cả nên đành đánh liều hỏi luôn.
_Cái tên đó làm gì mày mà chạy lại nắm tay rồi còn ôm mày nữa, cầu xin thứ tha gì nữa ấy hắn làm chuyện có lỗi với mày hả.
_Không có - Hanah trả lời dứt khoát thở dài rồi bỏ đi.
_Vậy sao... - Alex tiếp tục câu hỏi của mình.
_Chỉ là, tao ghét hắn thôi - Hanah hờ hững nói.
_What... cái gì??? Chỉ là mày ghét hắn thôi mà hắn phải làm vậy hả?? Không thể nào chứ... lí do vô duyên vậy - Alex mắt chữ O mồm chữ A nhìn nó.
_Mặc kệ tao, tao rất ghét những tên như hắn, còn cái chuyện mà hắn xin tao tha thứ thì tao không biết. Chắc là thấy tao đẹp quá nên vậy rồi, hố hố - Hanah vừa nói vừa giở giọng cười man rợ ra.
_Dù gì cũng phải có lý do chứ. Tự nhiên làm vậy, vô duyên lắm à - Alex nói.
_Ai biết, nói trước tao sẽ không tha thứ cho hắn đâu, tao ghét hắn phải nói là hắn không bằng 1/10 của "cậu bé Bồ Công Anh" nữa - Hanah bâng quơ nói, vô tình cô gợi lại kí ức trong lòng mình.
_Tới bây giờ mày vẫn nhớ cậu bé ấy à - Alex thấy con bạn mình thoáng buồn nên hỏi an ủi.

Hanah không nói gì chỉ lẳng lặng quay đầu đi. Hồi ức về 14 năm trước lại hiện ra ...
14 năm trước..~-~
Một cô bé mặc chiếc đầm hồng xinh xắn, trên tay cầm 1 bông hồng nhỏ từ từ chạy lại bên mẹ.
_Mẹ thấy bông hồng của bé Hanah đẹp hông?? - đôi mắt cô bé long lanh nhìn người mẹ chờ đợi câu trả lời.
_Đẹp lắm - mẹ cô bé mỉm cười nói nhìn cô bé. Sau đó, bà nắm tay cô bé dắt ra khu vườn nhỏ sau nhà, tay bà chỉ về nơi những cánh bồ công anh đang dần bay theo cơn gió đi xa: Con xem, chúng rất đẹp phải không nào.
_Woa...đẹp quá mẹ ạ. Chúng là cái gì vậy mẹ?? - cô bé vui vẻ mỉm cười, ngây thơ hỏi mẹ.
_Chúng là bồ công anh đấy con ạ, con thấy chúng bay cao không - mẹ cô bé mỉm cười trả lời.
_Dạ ẹ ạ - Hanah hí hửng nói.
_Rồi sẽ có 1 ngày, bé Hanah cũng sẽ như chúng, bay cao bay thật cao. Vậy bé Hanah có thích không??
_Dạ thích ạ. Mẹ sẽ đi cùng với bé Hanah chứ?? - cô bé mỉm cười, mắt đăm chiêu nhìn 1 hướng đáp.
Sau đó mẹ cô bé không nói gì, quay người bỏ vào trong. Vừa lúc đó Sam và Alex chạy tới rủ bé Hanah chơi trốn tìm.
_Chúng ta chơi trốn tìm nhé - bé Alex đề nghị.
Thế là cả 3 cũng oẳn tù tì. Kết quả Sam bị và phải úp mặt vào tường đếm. Hanah vừa chạy vừa ngẩm nghĩ: Lần này mình sẽ trốn thật xa, thật kĩ luôn. Bé Sam sẽ không kím được mình nữa.
Bé Hanah cắm đầu chạy thật nhanh, thật xa vào 1 cánh rừng nhỏ. Chạy đến lúc mệt Hanah mới lăn ra ngủ. Lúc tỉnh dậy Hanah nhìn xung quanh mình, khung cảnh thật khác lạ. Khuôn mặt hồng hào của bé gái 5 tuổi giờ đây biến sắc, mặt cắt không còn 1 giọt máu. Cô bé run sợ: Đây là đâu chứ, huhuhu ...mẹ ơi!! huhuhu.. Bé gái khóc to kêu tên mẹ, cô bé sợ bóng tối và nó bắt đầu chạy[ôi lại chạy ]cô bé bây giờ không còn ý nghĩ nào nữa, chỉ biết òa khóc kêu mẹ ơi, chạy mãi chạy mãi...Nhưng ông trời không phụ lòng người, trong cái bóng tối đó lại xuất hiện 1 tia sáng nhỏ nhoi, như cứu vãn tâm hồn bé nhỏ của nó. Nó cắm đầu chạy thật nhanh về cái ánh sáng đang lé loi kia. Cuối cùng nó đã chạm tới nhưng do tốc độ chạy quá nhanh, nó vấp ngã té ụp xuống. Xung quanh nó lúc này đã không còn tối đen như mực nữa, mà là 1 cánh đồng...nói đúng hơn là cánh đồng bồ công anh. Nó lúc này không còn sợ hãi nữa, khuôn mặt vui vẻ. Nó chạy xung quanh lấy tay chụp lấy những cánh bồ công anh đang bay.
Sau hồi vui đùa nó bắt đầu thấy mệt, chân bắt đầu sưng tấy vì chạy quá nhiều. Nó bắt đầu thấy sợ vì không biết đường về nhà[trẻ con thường thế mà], nó bắt đầu òa khóc. Nhưng rồi 1 giọng nói ấm áp phá tan nỗi buồn của nó.
_Sao bạn lại khóc thế?
Trước mặt nó lúc này là 1 thiên thần. Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi quay sang hỏi cậu bé ấy.
_Cậu...cậu là thiên thần hả??
Cậu bé phì cười với câu hỏi của nó. Cậu bảo: Cậu nhìn kỉ lại xem tôi là ai.
Hanah đảo mắt nhìn khắp người cậu bé ấy. Cậu bé có làn da trắng hồng, mái tóc màu nâu đỏ đáng yêu, đôi mắt màu xám nhìn nó, cười trìu mến trông cậu cứ như 1 thiên thần hạ giới xuống cứu rỗi cô bé.

_Cậu đúng là thiên thần mà.
Cậu bé cười lắc đầu rồi giới thiệu về bản thân mình.
_Tớ là David, còn cậu tên gì.
_David...tên nghe người lớn quá à hay mình gọi cậu là bé Dav nha, mình là bé Hanah - Hanah vừa giới thiệu tên mình vừa cầm váy rồi nhún 1 cái cho ra dáng công chúa[mấy bé gái thấy hay làm vậy lắm à ]. Rồi nó quay sang hỏi cậu bé ấy.
_Bé Dav tới đây làm gì thế ??
_Bé Dav tới đây để ngắm bồ công anh, còn bé Hanah thì tới đây làm gì nè.
Cậu bé vừa dứt lời Hanah chợt òa khóc lên.
_Huhuhu... bé Hanah không biết đường về nhà...huhuhu
_Bé Hanah không được khóc, bé Dav sẽ dẫn bé Hanah về nhà nhé - cậu tươi cười đưa tay ra trước mặt nó.
_Thôi...bé Hanah suy nghĩ lại òi ...chút nữa òi về, bé Dav ở lại kể chuyện cho bé Hanah nghe đi - nó thay đổi 360 độ quay sang năn nỉ cậu.
_Được thôi, vậy bé Hanah muốn nghe chuyện gì nà.
_Bé Dav kể cho bé Hanah tại sao bé Dav tới đây, bé Dav thích bồ công anh hửh??
_Đúng òi...tớ thích bồ công anh lắm, tớ muốn sau này tớ cũng sẽ được bay như những cánh bồ công anh đó á - cậu vừa kể vừa mở bàn tay ra, từ bên trong lòng bàn tay cậu bồ công anh thi nhau bay lên cao.

_Woa... đẹp quá. Tớ thích bông hồng nhất luôn á, nhưng bồ công anh cũng đẹp nữa, biết thích cái nào đây - mặt cô bé thoáng buồn.
_Hì hì...Cậu thích gì cũng được mà riêng mình thì thích bồ công anh nhất - cậu vẫn cười[ôi má ơi...bé này khoái cười nhở ].
_Vậy bé Hanah cũng thích bồ công anh giống bé Dav luôn nha - nó hí hửng ra mặt cười nó[ tròi ôi..còn nhỏ mà mê zai vậy cô ]
_Hì hì được thôi nà.
Thế là 2 đứa bé của chúng ta ngồi tán dóc tới cả buổi chiều. Cậu bé từ nhỏ đã "tinh thông" ngõ ngách nơi này nên kiếm nhà cho nó cũng khá nhanh. Cô bé trở về vui vẻ cười nói nhưng cô không kể chuyện của cậu bạn Dav ọi người nghe vì 2 đứa đã hứa sẽ không cho ai biết cả. Từ hôm gặp được cậu Hanah dường như ít ở nhà vui đùa cùng Sam và Alex hơn. Trưa chiều nào cô bé cũng ra cánh đồng đó chờ đợi cậu bé kia.
Ngày tháng trôi qua mau, nó gặp cậu cũng đã được 1 tháng. Mỗi lần gặp cậu lòng nó không khỏi xuyến xao. Vô tình 1 ngày nọ, nó hỏi mẹ: Mỗi lần con gặp cậu ấy con đều thấy vui lắm mẹ ạ. Lúc đó mẹ của cô bé không khỏi cười nói: Con thích bạn ấy rồi à, bé Hanah có thể kể ẹ nghe về bạn ấy được không?? Thế là không giữ lời hứa nữa, nó kể hết chuyện nó gặp Dav ẹ nghe.
Kể từ lúc đó, mỗi lần gặp Dav trong lòng nó lại xuyến xao, phấn khởi[ôi má ơi..còn nhỏ mà biết yêu sớm vậy cô ].
Vào chiều ngày hôm đó, cậu bé hẹn nó ra rất sớm. Cậu đứng trước mặt cô, khuôn mặt buồn hiu. Cậu bước lại gần và nói: Hôm nay phải chơi 1 trận ra trò nhé. Thế là chiều hôm đó cả 2 chơi rất vui vẻ. Lúc về nhà nó rất vui, cứ cười miết. Nhưng nó còn quá nhỏ để hiểu chuyện đời, và ngày hôm sau....
Nó ra cánh đồng ngồi chờ cậu tới. 1 tiếng trôi qua, 2 tiếng trôi qua, ....5 tiếng trôi qua. Trời sẫm tối, nó về nhà trong lòng buồn rười rượi. Mẹ nó thấy lạ mới hỏi: Con sao thế?? Nó trả lời mà sóng mắt long lanh ngấn nước: Hôm nay bạn ấy không tới mẹ ạ!!!. Mẹ cười trả lời: Chắc bạn ấy bận nên không tới được đâu, chắc mai bạn ấy sẽ tới mà. Cô bé buồn bỏ về phòng.
Sang chiều ngày hôm sau cô ra đó, cũng ngồi chờ như thế nhưng cậu bé vẫn không tới. Và cứ thế 1 tháng trôi qua, 2 tháng rồi lại 3 tháng. Cô bé phải trở về New York. Nó không muốn đi, không muốn rời xa nơi này chút nào. Vì nơi này đã để lại trong nó quá nhiều kỉ niệm. Nó quay mặt lại nhìn ngôi nhà, nó nhớ đến những kỉ niệm đọng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận