Minh Đang gắng sức đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ, lo lắng kêu lên: “Nhanh lên, đưa huynh ấy vào nhà” Gấp gáp đến mức khiến cho giọng nói trở nên sắc nhọn.
Bình An và An Khang rất cẩn thận nâng Vân Lam vào trong nhà, sau đó lui lại một bên, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm không rời.
Nàng run rẩy cắt bỏ phần quần áo trước ngực hắn, ngực bị thủng một lỗ nhỏ, tuy đã được xử lý qua, nhưng vẫn không ngừng chảy máu. Nàng nhanh chóng bày kim ra, hít sâu một hơi để ổn định lại cảm xúc, sau đó đâm mấy kim ở xung quanh vết thương, máu ngừng lại rất nhanh.
Đang muốn rửa sạch miệng vết thương, nhưng máu tươi khiến tay nàng run rẩy, sắc mặt tái mét. Phải ử lý miệng vết thương cho người mình yêu thương nhất, trái tim nàng thực sự...
Thẩm Duy nghe tin chạy tới, nhìn thấy vậy, không nhịn được liền lên tiếng: “Để ta làm tiếp.”
Thân thể Minh Đang lui về sau, để cho Thẩm Duy tiến lên, nhìn Thẩm Duy cấm máu, xử lý vết thương đâu ra đấy, ánh mắt dần dần mơ hồ, nước mắt không thể khống chế theo chảy ra, uốn lượn thành dòng suối nhỏ.
Không phải nói có rất nhiều người bảo vệ hay sao? Vì sao lại để cho hắn bị thương? Những người đó làm cái gì không biết? Hỗn đản, đã nói sẽ trở về bình an, vì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Nàng càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt rơi càng nhiều.
Lần đầu tiên Thẩm Duy thấy nàng thất lễ như vậy, khụ vài tiếng, cúi đầu không dám nhìn nàng: “Vương phi, lần này có chút nguy hiểm, vị trí vết thương chỉ cách trái tim có một tấc, Vương gia bị mất máu quá nhiều, nhưng may mắn là không có nguy hiểm đến tánh mạng. Trước mắt cần nhất là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Ai bảo ngay từ đầu nha đầu kia liền có bộ dáng hung hãn bá đạo, không buông tha bất cứ ai, ký ức đó vẫn còn rất mới mẻ, làm ông cũng không dám đắc tội nàng. Hóa ra nha đầu này cũng có lúc yếu đuối như vậy. Tất cả mọi người ai rồi cũng sẽ có lúc bị khổ sở đau lòng.
Lúc này Minh Đang mới chú ý tới hai má của mình ướt át, cầm lấy khăn từ trong tay nha đầu tùy tiện lau vài cái, giọng nói có chút khàn khàn: “Phiền toái ông rồi.”
Hình như đây là lần đầu tiên nàng khách khí với ông như vậy, khiến Thẩm Duy hết hồn, nói: “Không dám không dám, ta đi sắc thuốc.” Không đợi nàng đồng ý, liền xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng, giống như đằng sau có quái vật đuổi theo vậy.
Tất cả mọi người đều lui xuống, chỉ để lại một mình Minh Đang canh giữ ở bên cạnh hắn. Vuốt ve đường cong tao nhã ôn nhuận trên khuôn mặt của hắn, nước mắt của nàng lại không kìm được mà rơi xuống, từng giọt rơi xuống trên mặt hắn, nhanh chóng tan ra. Thật đáng ghét, làm sao hôm nay nước mắt lại nhiều như vậy? Muốn ngừng cũng ngừng không được. Một đêm lo lắng hãi hùng khiến cho phòng tuyến bảo vệ trong lòng nàng trở nên yếu ớt.
Lúc Vân Lam tỉnh lại liền nhìn thấy cảnh tượng nàng khóc như hoa lê dầm mưa, không khỏi đau lòng, ôn nhu an ủi: “Đừng khóc, ta không sao.” Nói xong vươn tay lau nước mắt cho nàng.
“Huynh...” Minh Đang sửng sốt một lúc mới tỉnh táo lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lập tức đè tay hắn lại: “Đừng nói nữa, yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Mất máu nhiều như vậy, sắc mặt trắng bạch trong suốt, không biết phải mất bao lâu mới có thể bù lại được đây. Thân thể hắn lúc này rất là suy yếu, căn bản không thể lộn xộn. Cho dù nàng có tức giận thế nào đi chăng nữa thì cũng phải chờ tới khi thân thể hắn tốt lên rồi sẽ tính toán sổ sách sau.
“Là ta không tốt, về sau sẽ không để muội thương tâm nữa.” Hắn nói rất là cố sức, thỉnh thoảng phải nghỉ giữa chừng.
Minh Đang vừa đau lòng vừa lo lắng, lại không dám mắng hắn. Biết rõ hắn nói như vậy, tương lai nếu gặp phải chuyện tương tự, hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn như thế. Nhưng nàng còn có biện pháp nào? Nếu đã thương hắn, thì phải chấp nhận toàn bộ mọi thứ liên quan đến hắn. Dù cho trong lòng không vui thì vẫn lựa chọn đứng ở bên hắn.
Nàng vuốt ve đầu của hắn dỗ hắn ngủ, không cho hắn nói thêm một chữ nào nữa. Có chút ít giống như người lớn dỗ trẻ con.
Vốn Vân Lam chột dạ sợ nàng tức giận, nên rất ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng, nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói ôn nhu của nàng, trong lòng cảm thấy bình yên.
Chờ hắn ngủ sâu, nàng mới đi ra bên ngoài phòng, tìm An Khang hỏi ngọn nguồn mọi chuyện và tình hình hiện giờ bên ngoài.
An Khang là người vẫn đi theo bên cạnh Vân Lam, bất kể tình huống gì xảy ra thì hắn đều rất rõ ràng. Lúc này hắn đang không thể nén được áy náy, kể hết tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tối hôm qua đột nhiên Ngụy Vương và Yến vương bắt tay làm khó dễ, Ngụy Vương dẫn theo binh linh bảo vệ vương phủ tấn công Tấn vương phủ. Còn Yến vương lại mang theo người tiến vào hoàng cung. diễn%đàn-lê+quý+đôn Tình hình vô cùng hỗn loạn. Sau khi Vân Lam nhận được tin báo, cầm binh phù hoàng thượng để lại trước đó đến doanh trại ở Tây Sơn, đưa quân vào thành giải nguy. Phản quân trở tay không kịp, không ai sẽ nghĩ tới khi hoàng thượng không ở kinh thành, vẫn còn có người có thể chỉ huy được đội quân kia. Tất cả kế hoạch đều bị đảo lộn.
Đội quân này là đội quân tinh nhuệ dưới trướng của hoàng thượng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Một đêm chém giết, cuối cùng cũng ổn định được tình hình. Giết hết đám người của Ngụy Vương phủ và Yến vương phủ, kế tiếp đánh lui đám quân lính bại trận, bắt giữ hai vị Vương gia. Lúc thủ lĩnh bị bắt giữ, phản quân nhao nhao đầu hàng, cũng có kẻ chạy trốn xung quanh bốn phía.
Vân Lam đưa ra thánh chỉ mà hoàng thượng để lại, nhận lại quyền quản lý. Ra lệnh giam giữ gia quyến và hai vị Vương gia ở trong phủ, không được ra ngoài.
Minh Đang nghe một lúc lâu, cũng không có nghe được cái mà nàng quan tâm nhất, không khỏi nóng vội hỏi: “Vậy làm sao huynh ấy lại có thể bị thương?” Theo lý thuyết, hắn là bên thắng, không có lý gì lại bị thương nặng như vậy.
Ánh mắt An Khang đỏ lên, nhớ tới tình hình lúc đó vẫn còn cảm thấy hết hồn: “Trên đường trở về, gặp được những kẻ làm phản không chịu bỏ cuộc, bọn chúng trốn từ một nơi bí mật gần đó ra tay, trong đó có một người có khả năng bắn cung rất tốt... Vương gia bị trúng tên... Là thuộc hạ bảo vệ không chu đáo, xin vương phi trách phạt.”
Lúc này Minh Đang mới hiểu được vì sao hắn dưới sự bảo vệ của mọi người, mà vẫn bị thương, thì ra là thế. Những người đó thật sự là đáng ghét, thất bại thảm hại còn muốn cứu vãn cục diện, định bắt giặc thì phải bắt vua trước, giết chết Vân Lam xong lại gây sóng gió, thật sự đáng ghét. Nhưng mà nàng là người ân oán rõ ràng, sẽ không giận lây sang An Khang: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cũng không trách được ngươi, ngươi cũng hết sức rồi.”
An Khang cũng cả người đầy máu, trên mặt loang lổ, bộ dáng vô cùng chật vật.
“Đa tạ vương phi.” An Khang trịnh trọng cúi người thi lễ với nàng, chần chờ nói: “Nhưng mà...” Bộ dáng muốn nói lại thôi?
Thấy hắn ấp úng, trong lòng Minh Đang nhảy dựng: “Chuyện gì?” Minh Đang hiện giờ đang trong tình trạng chim sợ cành cong, chút điểm gió thổi cỏ lay đều khiến cho nàng kinh sợ nhảy dựng lên.
An Khang nghĩ nghĩ, việc này cũng giấu diếm không được bao lâu, vẫn nên là ăn ngay nói thật thì tốt hơn. Cắn răng nói: “Trong triều có vài vị đại thần hi sinh cho tổ quốc, trong đó có cả La đại nhân.”
“Cái gì?” Thân thể Minh Đang lung lay một cái, trước mắt biến thành màu đen, tự trách mờ mịt hỏi: “Tại sao có thể như vậy?”
Tình cảm của nàng đối với nghĩa phụ cũng không sâu đậm lắm, nhưng cũng có vài phần chân tình, có vài phần thân thiết. Huống chi ông ấy là trụ cột La gia, sau này người của La gia sẽ sống như thế nào? Nương sẽ đau lòng thành bộ dáng gì đây?
Vẻ mặt An Khang hiện ra một chút bội phục, trước kia hắn vẫn khinh thường đám quan văn kia, chỉ cảm thấy bọn họ hoặc là a dua nịnh hót hoặc là giả vờ thanh cao, không ngờ tới lúc nguy nan, còn có chút cốt cách văn nhân. Có thể đối mặt cường địch, không chút nào khiếp nhược, sẵn sàng chịu chết.
Kỳ thật là lúc Yến vương tấn công hoàng cung, vài vị đại thần trung thành và tận tâm chạy tới can gián, Yến vương buộc bọn họ quy thuận hắn ta, nếu không thì ‘thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết’. Kết quả đương nhiên tất cả những đại thần đó đều trở thành vật hi sinh, bị Yến vương giết chết.
Ngắn ngủn mấy ngữ lại có thể miêu tả hết toàn bộ sự việc kinh tâm động phách. Một đêm này có mấy nhà vui mừng, mấy nhà sầu, vô số người không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Minh Đang bắt Vân Lam nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, không cho hắn ra ngoài.
Nhưng hiện giờ ngoại trừ hắn thì không có ai chủ trì đại cục, hiện giờ tình hình đang vô cùng nhiễu loạn , rất nhiều chuyện phải làm. Hoàng thượng để lại vài vị đại thần có khả năng thì đều bị Yến vương giết hết, thật sự không còn ai hỗ trợ. Hắn không thể nào yên lòng được, một lòng chỉ muốn đi xử lý mọi chuyện.
Minh Đang tức giận vô cùng, mắng hắn một trận. Càng về sau nàng còn khóc sung cả hai mắt lên, hắn mới yên lặng đi một chút. Phái Bình An, An Khang đi làm việc, có chuyện gì thì tùy thời đến bẩm báo cho hắn.
Nhưng không đến hai ngày, hắn lại không chịu yên tĩnh: “Tiểu Đang, thật sự ta không có việc gì, muội...”
“Không được.” Vẻ mặt Minh Đang vững chắc, một ngụm cự tuyệt. Nàng đã buông lỏng một chút. Lúc đám đại thần tìm tới cửa, nàng đã ngầm đồng ý, giả vờ như không thấy được, hắn còn muốn thế nào? diễn%đàn-lê+quý+đôn Không thèm nhớ đến thân thể của chính mình có chịu được hay không? Lần này là do hắn có vận khí tốt, mới có thể tránh thoát một kiếp, chỉ cách trái tim có một tấc thôi.
Vân Lam khuyên nhủ: “Tiểu Đang, quốc sự quan trọng.”
Nghe hắn nói như thế, Minh Đang không vui: “Với muội mà nói, thân thể của huynh mới là quan trọng nhất. Có chuyện gì cứ để cho cấp dưới xử lý, sao cứ phải cần huynh tự thân tự lực?”
Quốc sự trọng yếu, có thể quan trọng hơn tính mạng của hắn? Phải hy sinh thân mình vì quốc gia này, mới có thể coi là trung quân ái quốc sao? Mới có thể coi như làm trọn chức trách của người trong hoàng thất hay sao? Nàng không cho phép điều đó xảy ra.
Vân Lam cười khổ nói: “Không có ai có thể quản lý được đại cục.” Hắn cũng không muốn tham dự mấy việc này, nhưng thật sự là không ai có đủ khả năng. Nếu La Tể tướng không chết, toàn bộ mọi chuyện có thể yên tâm giao cho ông ấy, nhưng hiện giờ...
Minh Đang cau mày nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới một người, cười nói: “Để cho Lý Tiêu đi, không phải hắn là con trai trưởng của hoàng hậu sao? Hắn ra mặt là thích hợp nhất.”
Trong trận chính biến này, chỉ sợ người được lợi sau cùng cũng chính là Tấn vương phủ Lý tiêu, hắn là bị ép phải tự vệ, làm chuyện gì cũng rất hợp tình hợp lý.
Hắn không phải là kẻ chủ mưu, mà là người bị hại, Tấn vương phủ phải chịu đả kích lớn trong đêm đó.
Vân Lam không tiếng động thở dài: “Thời điểm như hiện giờ, hắn trốn cũng không kịp, làm sao có thể dưới ánh mắt ngờ vực vô căn cứ của mọi người, xuất hiện chủ trì đại cục?”
Minh Đang mở to hai mắt, trong mắt mê hoặc, “Ngờ vực vô căn cứ cái gì? Hắn cũng không làm cái gì.”
“Muội không hiểu đâu.” Vân Lam không muốn những chuyện linh tinh như vậy truyền vào lỗ tai của nàng, khoát tay thỏa hiệp nói: “Thôi, ta sẽ nghỉ ngơi thêm hai ngày, đến lúc đó muội sẽ không được khuyên ta nữa.”
Tiểu thê tử của hắn có thông minh như thế nào đi nữa thì trong lòng cũng chỉ là một nữ hài tử đơn thuần, vẫn nên để cho nàng tiếp tục đơn thuần thì hơn, người như vậy sẽ luôn được hạnh phúc. Những chuyện mưa gió kia cứ để hắn chống.
“Huynh nghĩ rằng muội thích quản huynh sao?” Minh Đang xù lông, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: “Lúc trước nói như thế nào, sẽ nghe theo lời của muội, huynh làm được cái gì rồi? Chỗ nào đối nghịch với muội, muội ở nhà lo lắng đề phòng, huynh có nghĩ tới cảm giác của muội hay không?” Càng nói càng tức giận, càng nói càng ủy khuất, đôi mắt cũng đỏ lên. Vân Lam bị dọa nhảy dựng, vội vàng xin khoan dung: “Được rồi, là ta sai rồi. Tiểu Đang đừng nóng giận.” Thật kỳ lạ, sao nha đầu kia càng ngày càng thích khóc vậy, trước kia cái mà nàng không thích nhất là khóc. Cho dù có khó chịu cũng chỉ ngửa đầu, ép nước mắt vào trong.
Minh Đang hừ một tiếng, ngồi ở bên giường không thèm để ý hắn. Hắn cẩn thận tìm đủ mọi cách, cuối cùng cũng dỗ nàng vui vẻ trở lại.
Ngày thứ hai, trước khi ăn bữa trưa, Vân Lam thu được một tin báo, nhìn xong vẻ mặt trở nên vui mừng, như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.
Minh Đang vẫn quan sát sắc mặt của hắn, thấy hắn như vậy, trong lòng có chút vui vẻ: “Như thế nào? Là tin tức tốt sao?”
“Ừ” Trên mặt Vân Lam lộ ra sự vui vẻ và thả lỏng mà nhiều ngày qua chưa thấy, đơn giản giải thích: “Thân thể hoàng huynh đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, thật tốt quá. Hắn đã phái mấy vị đại thần mau chóng trở về chủ trì đại cục.” Cuối cùng hắn cũng có thể thoát thân từ trong đống rối bòng bong này, hắn sắp bị thê tử lải nhải phiền đến chết rồi. diễn%đàn-lê+quý+đôn Lại nói chủ mưu lần này như thế nào thì cũng là nhi tử ruột thịt của hoàng thượng, xử lý như thế nào, vẫn nên do chính hoàng thượng quyết định.
Minh Đang nghe xong, mặt mày hớn hở: “Vậy là tốt rồi, huynh không cần quan tâm mọi chuyện nữa rồi.” Nàng vui vẻ nhất liền là chuyện này, nhưng vẫn còn một chuyện khó hiểu: “Vài ngày trước đó bệnh của hoàng thượng thật sự nghiêm trọng?” Không phải hắn cố ý giả bệnh để xò xét mấy người con trai sao? Thực ra nàng vẫn có suy nghĩ như vậy, cảm thấy hoàng thượng sẽ không khéo như vậy, nói bệnh là bệnh. Vân Lam nhìn ra nghi hoặc của nàng, cười nói: “Là thật, rất nghiêm trọng đến mức không dậy nổi giường, nếu không này hai điệt nhi này lấy lá gan đâu ra mà dám xằng bậy?” Người trong hoàng gia đều là đám nhân tinh, tâm nhãn rất nhiều, bên cạnh hoàng thượng sẽ có người của bọn hắn, sẽ không dễ dàng bị lừa.
Hắn nói mọi chuyện coi như đã giảm nhẹ rồi, kỳ thật hoàng thượng bệnh đến mức thuốc và châm cứu cũng không có hiệu quả, thái y thúc thủ vô sách. Cho nên hắn mới có thể lo lắng đến mức ban đêm không có cách nào ngủ yên. Mà đám Yến vương mới chó cùng rứt giậu, liều chết đánh cuộc.
“Đáng tiếc bọn hắn sai một bước cờ thì thua cả ván bài.” Minh Đang không hề có một chút đồng tình nào đối với hai tên xui xẻo kia. Vân Lam bị thương như vậy đều do lỗi của bọn chúng, nàng chỉ mong sao cho bọn chúng gặp xui xẻo: “Cũng là huynh thông minh.”
Nha đầu kia lúc giận có thể tức chết người, nhưng lúc dỗ người ta lại có năng lực khiến người ta ngọt chết. Hắn cười ôm cổ nàng, hôn nàng một chút: “Là hoàng huynh thông minh, hắn còn để lại mấy chiêu sau.”
Minh Đang cẩn thận tránh vết thương trước ngực hắn, ôm cổ của hắn hôn lại, một lúc lâu đến không thở được mới buông ra, mặt đỏ bừng: “Hắn không tin được con hắn, trái lại cực kỳ tin tưởng huynh.”
Tay Vân Lam cứng đờ: “Ta không muốn ngôi vị hoàng đế gì cả.” Trước mắt dường như lại hiện lên lời nói điên cuồng và ánh mắt tuyệt vọng của Yến vương, ai!
Minh Đang không lưu ý đến hành động của hắn, khẽ cười nói: “Lần này người thắng sau cùng chỉ sợ là tiểu tử Lý Tiêu kia, hắn có lời rồi.” Nhưng nàng rất hoan nghênh kết quả này, Tiểu Hinh Nhi sẽ không phải mất đi cha mẹ.
“Hắn?” Vẻ mặt Vân Lam có chút phức tạp, rất khó diễn tả bằng lời nói: “Lần này hắn tổn thất cũng rất thảm. Mất đi không ít thuộc hạ đắc lực, hình như ngay cả trắc phi cũng bồi tính mạng vào đó.”
Minh Đang có chút khó hiểu, đến lúc này rồi sao mà vẻ mặt của hắn còn là lạ? Cho dù trong trận náo động này, Lý Tiêu cũng không phải thực sự trong sạch vô tội, nói không chừng hắn cũng âm thầm động tay chân gì đó, nhưng kết quả này có lợi đối với tất cả mọi người là được, sao phải cố đi tìm căn nguyên đào bới nguồn gốc. Có một số việc trong lòng mình rõ rang là được: “Trắc phi? Chẳng lẽ là Minh Tuyết.”
Được rồi, nàng cũng không biết Lý Tiêu có bao nhiêu nữ nhân, chỉ biết hắn có một cái chính phi và một trắc phi Minh Tuyết, những người khác nàng cũng không để ý đến.
Vẻ mặt của nàng, Vân Lam đều xem ở trong mắt, sờ sờ tóc của nàng, mỉm cười nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, lần sau lúc hắn tới muội có thể hỏi hắn.” Nàng đúng là người thông minh chân chính, hiểu được đạo lý ‘nhắm một con mắt, mở một con mắt’.
“Khi nào hắn thì tới? Cũng nên đến đón Hinh Nhi về.” Minh Đang nghĩ nghĩ: “Nếu như chưa đến đón, muội phải đưa Hinh Nhi ra khỏi sân này. Chỗ này người đến người đi, nhiều người thì lắm mắt, sẽ không tốt.”
Nhưng cũng không hợp với lẽ thường, Tấn vương phi yêu thương nữ nhi của mình như thế, thì sau khi an toàn sẽ đến đón nữ nhi ngay mới đúng. Vậy mà đã mấy ngày rồi, đến cả bóng dáng của hạ nhân cũng không gặp. Thật là!
“Để mấy ngày nữa, bọn hắn cũng đang vội vàng thu thập cục diện rối rắm.”
Đột nhiên sắc mặt hắn trắng nhợt, che ngực, mồ hôi lạnh toát ra, từng giọt từng giọt như mưa điên cuồng rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...