“Những sản nghiệp này về sau sẽ do con quản lý, có cái gì không hiểu thì cứ hỏi ta.” Lúc này La phu nhân có vẻ lo lắng nàng có thể quản lý được sản nghiệp này hay không, mấy thứ này vẫn chưa có ai dạy nàng.
Trong một gia đình lớn, khi nữ tử được bảy tám tuổi, chủ mẫu sẽ sắp xếp cho các nàng học những thứ như vậy. Nhưng trong Từ gia, nào có ai nghĩ đến thư này? Chỉ biết dạy chút chữ nghĩa, xem một vài quyển nữ giới, hiếu kinh. Từ gia đúng là làm tội nghiệt.
Lúc trước nếu chiếu cố thật tốt cho đứa nhỏ này, thì kết cục hiện giờ của Từ gia cũng sẽ không thảm hại như vậy.
“Dạ.” Minh Đang gật đầu, suy nghĩ nói: “Những thứ này vẫn nên do Lan di quản lý đi.” Quả thực nàng không có kinh nghiệm gì, cái gì cũng không biết. Không biết cái gì hỏi rõ ràng thì không có gì mất mặt, không biết mà giả vờ là hiểu mới đáng sợ.
"Tiểu thư đừng lo lắng, để ta dạy cho ngươi." Lan di cười an ủi: "Những thứ này cũng không khó, vốn ngươi rất thông minh, chỉ cần học sẽ biết ngay thôi." Trong nụ cười tràn đầy yên tâm và vui vẻ.
Cầm mấy quyển sách lên, Minh Đang bắt đầu học hỏi. Lan di dạy cực kỳ kỹ lưỡng, La Phu nhân cũng thỉnh thoảng thêm vài câu. Nàng cũng có tâm tư linh hoạt, vô cùng thông minh, một thời gian ngắn đã hiểu được phân nửa.
Đối với những sản nghiệp này, trải qua mấy người thương lượng, Lan di vẫn cứ tiếp tục quản lý những sản nghiệp mà trước đây bà đang quản. Còn hai cửa hàng và nông trang do La phu nhân đưa sẽ do Minh Đang nhận lấy, sau này sẽ tìm kiếm người phù hợp để tiếp quản.
Buổi tối, Minh Đang ăn cơm chiều cùng các bà, Lan di nghỉ ở La phủ, được bố trí ở trong viện của Minh Đang. Nàng học một canh giờ cùng Lan di, sau đó mới cầm mấy thứ này trở về phòng ngủ, lật đi lật lại xem xét tiền thu của những sản nghiệp này, không khỏi có chút giật mình!
Không nói trước cái khác, chỉ nói đến sản lượng của mười khoảnh vùng núi ở Thanh Viễn huyện cũng đủ để nuôi sống mấy chục người.
Còn sản nghiệp mà nương nàng lưu lại cũng rất tốt, mấy năm nay được Lan di vất vả quản lý, La Phu nhân giúp đỡ, một năm có thu về năm sáu ngàn lượng.
Gấp quyển sách lại, nàng không khỏi thán phục tâm tư tinh tế của nương nàng. Tuy tung tích của người, nhưng bà lưu lại mấy đường lui, cái nào cũng suy xét cho tương lai của nàng. Bà phân sản nghiệp thành hai phần, một sáng một tối làm hai cỗ trợ lực cho nàng, cũng để thấy bà có một thất khiếu lung linh tâm. Một nữ nhân thông tuệ như vậy, đột nhiên nàng rất muốn gặp mặt bà. Lần đầu tiên trong đời nàng lại vô cùng khát vọng, khát vọng muốn được tận mắt nhìn thấy bà.
Hoàng hậu phái vài lão ma ma đến để dạy bảo cho nàng các loại quy củ lễ nghi, làm nàng đau đầu không dứt. Thật sự quy củ quá nhiều, vô số kể. Nàng học đến mức hoa mắt chóng mặt, giống như lọt vào trong sương mù.
Ngoài những thứ này, mỗi ngày một canh giờ, La phu nhân còn tự mình dạy nàng quản gia vụ như thế nào, xử lý các loại sản nghiệp như thế nào. Tuy nói gặp chuyện mới ôm chân phật, nhưng Minh Đang học dụng tâm cực kỳ, dù sao những thứ này vô cùng cần thiết cho thực tế, tương lai sẽ dùng đến.
Thời gian đều được bố trí đầy hết, ngay đến việc nghỉ ngơi thở một hơi cũng không có, Minh Đang chỉ có thể cắn răng gắng sức chống đỡ, chỉ có vài ngày, nhẫn nhịn một chút sẽ qua. May mắn còn có thư từ của Vân Lam an ủi nàng.
Nhưng nghe được tin Tấn vương phi tới thăm nàng, nàng vụng trộm thở ra một hơi, vạn phần nhiệt tình hô: "Tấn vương phi nương nương, ngài đã tới?" Chỉ cần được nghỉ một lát cũng rất tốt.
Tấn vương phi bị sự nhiệt tình của nàng dọa nhảy dựng người, nhưng khi nhìn đến những ma ma nối đuôi nhau mà ra, không khỏi hé miệng nở nụ cười: "Tam tiểu thư, không, nên phải đổi giọng gọi là thẩm thẩm, về sau người nên kêu khuê danh của ta là Ngọc Khinh."
Được rồi, lúc nàng gả cho Tấn vương gia cũng phải trải qua một lần như thế này, mặc dù số lượng ma ma gấp đôi chỗ này, nhưng nàng được học nửa năm. Sự vất vả trong thời gian đó nàng cũng hiểu.
"Việc này không tốt lắm." Minh Đang không ngừng lắc đầu, nhìn Tấn vương phi còn lớn tuổi hơn mình, thật sự nàng gọi không được, cảm giác rất là lạ.
Thái độ Tấn vương phi cung kính hơn so với lúc trước: "Người là trưởng bối, nên xưng hô như vậy mới có cảm giác thân thiết."
Nàng nhìn nữ tử này với cặp mắt khác xưa, ban đầu chỉ biết nữ tử trước mắt cực kỳđược sủng ái, nhưng lại không nghĩ tới sẽ được sủng ái như vậy. Hành động của Hoàng hậu và Phúc vương gia đã để cho toàn bộ mọi người trong kinh thành hâm mộ Minh Đang. Nàng là con dâu hoàng gia, lại càng hâm mộ gấp trăm lần. Lúc trước đại hôn của nàng, hoàng hậu cũng chỉ ban thưởng vài kiện châu báu, Vương gia cũng không bày tỏ gì thêm, chỉ là dựa theo quy củ hoàng thất, đưa tặng đủ sính lễ. Người so với người, thật sự không thể so sánh được.
"Được rồi, Ngọc Khinh." Minh Đang mặt trở lên nóng bừng, trong lòng có chút quẫn. Tuổi còn nhỏ mà đã làm trưởng bối! Không được tự nhiên!
Tấn vương phi cười đáp lại: "Thẩm thẩm, lần này đến là chuyên môn đưa lễ mừng." Nàng kêu thẩm thẩm rất là bình tĩnh, cũng không có bất cứ xấu hổ cái gì, tự nhiên hơn nhiều so với Minh Đang. Quả nhiên là hoàng tử phi chuyên môn được bồi dưỡng ra.
"Đưa ta?" Minh Đang có chút khó hiểu, theo lý thuyết bọn hắn là người thân của Vân Lam, có tặng lễ thì cũng nên đưa đến Phúc Vương Phủ mới đúng.
"Là ý của Vương gia nhà ta." Tấn vương phi lấy ra một tờ giấy từ trong lồng ngực, ân cần đưa tới tay nàng, "Đây là một hiệu thuốc bắc trên đường Đông Thái, tất cả khế ước đất cũng có ở đây.”
"Đây... Đây là ý của Tấn vương gia? Làm sao hắn lại nghĩ đến đưa hiệu thuốc này..." Câu nói Minh Đang dừng lại, đột nhiên trong đầu nhớ tới một chuyện cũ.
"Ta không rõ lắm, nhưng ta đoán có thể suy nghĩ vì thân thể hoàng thúc." Tấn vương phi cười làm lành nói: "Trong cửa hàng có các loại dược liệu và sách thuốc, đều do Vương gia vơ vét đến."
Khi nàng nhận được mệnh lệnh này của trượng phu, cũng rất khó hiểu, điều này không hợp với lẽ thường. Vương gia cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt phân phó cho nàng, nhất định phải tự tay giao cho Minh Đang.
Dọc đường đi nàng nghĩ một lúc lâu, rốt cục khi nàng nghĩ đến tình hình bệnh của hoàng thúc, hiểu được dụng ý của vương gia. Trực tiếp đưa cho Minh Đang, sẽ không khiến người khác chú ý, lại thể hiện rõ tâm ý của mình. Quả nhiên Vương gia nhà mình rất thông minh!
Lặng im lúc lâu, Minh Đang mấp máy miệng: "Ta nhận, cám ơn Tấn vương gia thay ta."
"Không dám không dám."
Nói vài câu chuyện phiếm, Tấn vương phi không tiện trì hoãn nhiều, đứng dậy cáo từ ra về.
Hồng Thược tự mình tiễn Tấn vương phi ra khỏi đại môn La gia. Sau đó mới quay trở lại: "Thật là kỳ lạ, vàng bạc châu báu cũng không đưa, lại cứ thích đưa một hiệu thuốc bắc cho người, thân thể Phúc vương gia làm sao vậy?" Nàng không rời nhà trốn đi theo Minh Đang, cho nên không rõ nhiều chuyện bên trong.
Tâm trạng Minh Đang tán loạn, hơi hơi nhíu mi nói: " Thân thể hắn có chút yếu, có thể ý của Tấn vương gia để cho chúng ta tiện dùng thuốc hơn một chút." Đúng không? Chắc vậy. Coi như đó là lý do nàng giải thích cho phần hạ lễ này.
"Phúc Vương Phủ thiếu mấy thứ này?" Hồng Thược rất khó hiểu.
"Nói chung cũng là ý tốt của người ta." Vốn Minh Đang đã tự tạo dựng một cảnh thái bình giả tạo, yên lòng, nghe xong câu nói này tâm thần bị chấn động. Tờ giấy trong tay nặng giống như ngàn cân, hàng trăm tư vị đều trào lên trong lòng.
Nhớ tới lúc trước trở lại kinh thành, trong một lần nói chuyện phiếm, Lý Tiêu đã từng hỏi nàng, muốn cái gì nhất? Nhớ rõ lúc ấy nàng nói, muốn có một hiệu thuốc bắc, hoàn toàn thuộc về chính nàng. Bên trong dược liệu gì cũng có, còn có các loại sách thuốc. Đây là nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của nàng, từ khi nàng lén lút học y, trong lòng vẫn ẩn sâu nguyện vọng đó.
Nàng cũng chỉ thuận miệng nói, nhưng... hắn vẫn nhớ toàn bộ ở trong lòng, mượn cơ hội này tặng cho nàng. Đây là... Trong lòng nàng có chút biến động, lắc đầu không dám nghĩ thêm. Coi như là lễ vật ngoài ý muốn đi, về sau có cơ hội sẽ trả lại.
Nàng chối đẩy toàn bộ chuyện phiền lòng, tiếp tục chuyên tâm học tập.
Nhưng vẫn có người không thể để cho nàng theo ý muốn của mình, làm nhiễu sự thanh tĩnh của nàng.
Bà bà của Hồng Thược quỳ gối thẳng tắp trước mặt nàng: "Xin thỉnh an tiểu thư."
Minh Đang vội vàng bảo nha hoàn nâng bà ta dậy: "Dịch ma ma mau đứng lên." Không có chuyện sẽ không lên điện Tam bảo, người này giúp đỡ trượng phu chưởng quản ngoại vụ, nghe nói là người cực kỳ thông minh lanh lợi lại rất có khả năng.
Dịch ma ma không chịu đứng lên, dập đầu nói: "Lão nô muốn cầu xin tiểu thư một chuyện."
"Ngươi đứng lên rồi nói." Minh Đang có chút không vui, bà ta có ý gì? Đánh giá phụ nhân trước mắt vài lần, đây là lần đầu tiên nàng gặp bà ta.
Phụ nhân khoảng tầm bốn mươi tuổi, mái tóc được chải chỉnh tể không một tia loạn, trên đầu cài một cây trâm vàng, quần áo sạch sẽ được làm bằng chất vải tốt, khóe miệng khẽ mím, nhìn khá nghiêm túc.
Dịch ma ma nhìn mặt mà nói, đành phải đứng lên bắt đầu nói: "Con dâu nhà lão nô là hầu gái trước đây của người, người nói khẳng định nàng sẽ nghe, cho nên lão nô cầu xin người giúp đỡ khuyên bảo một ít."
"A...? Chuyện gì?" Minh Đang hiểu được, nhìn thoáng qua bên trong phòng. Nghe thấy Dịch ma ma cầu kiến, Hồng Thược đã chủ động tránh vào bên trong phòng.
Dịch ma ma ăn nói rõ ràng, kể rõ việc Hồng Thược không thể sinh con, lại sống chết không chịu chấp nhận an bài của nàng, không chịu nhận nha đầu mới mua làm thông phòng. Cuối cùng còn nói: "Bất hiếu có ba điều, không có đời sau là lớn nhất, việc đại sự này không thể để cho nàng tùy ý làm bậy."
Minh Đang càng nghe càng cảm thấy bực mình, nhíu mày: "Ma ma, vốn ta không nên quản loại chuyện này, nhưng ngươi đã cầu đến chỗ này của ta, ta cũng nên nói vài câu."
Hừ, lá gan người này cũng không nhỏ. Loại chuyện này lại dám đưa đến trước mặt nàng, còn muốn nàng giúp đỡ khuyên bảo?
Dịch ma ma dám cầu đến nơi này của nàng, là ỷ vào bản thân là thị tì của La Phu nhân, vô cùng có thể diện ở La phủ. Vài vị tiểu thư thứ xuất đều phải khách khí kêu một tiếng ma ma. Đối với vị tiểu thư kết nghĩa trước mắt, trên mặt bà ta thì kính cẩn, nhưng trong lòng lại rất coi thường nàng: "Tiểu thư mời nói."
Cũng không phải chủ tử chính thức nhà mình, còn cần dựa vào La gia mới có thể thuận lợi vui vẻ xuất giá. Trên mặt bưng khuôn mặt tươi cười khách khí là tốt lắm rồi, bà ta đều nghiêm mặt đối với tiểu thư trong phủ.
Bà ta như thế, sao Minh Đang lại không hiểu trong lòng bà ta đang nghĩ cái gì. Trong lòng liền trở nên cảnh giác, về sau hạ nhân trong vương phủ cần phải thỉnh thoảng gõ gõ, không được để cho bọn họ tự cho mình là lớn mà bắt nạt chủ. Nàng cũng không muốn cho Dịch ma ma phần thể diện này: " từ khi Hồng Thược gả vào Dịch gia, có phụng dưỡng tốt cha mẹ chồng, có hầu hạ tốt phu quân?"
Bị người ta bắt nạt đến trên đầu, vẫn còn khách khí nén giận, đây không phải là tính cách của nàng.
Dịch ma ma ngẩn người, trả lời rất thực tế: "Nàng cũng tính là nàng dâu tốt, cũng là thê tử tốt, nhưng cho dù có muôn vàn tốt, nàng không thể sinh con thì đó đều là vô dụng."
Minh Đang giận tím mặt, cố gắng đè khí giận xuống nói: "Ma ma, nếu chính ngươi gặp phải loại chuyện này, ngươi sẽ làm như thế nào?" Loại người nào vậy? Bà ta cũng là nữ nhân, sao có thể nói ra lời nói như vậy?
Dịch ma ma không chút do dự, ánh mắt cũng không chớp mắt nói: "Đương nhiên là mua thêm nha hoàn cho phu quân, sinh hạ con nối dòng cho Dịch gia." Lời nói như thể đó là chuyện đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa.
"Ngươi cam tâm tình nguyện sao? Sẽ không sinh lòng ghen tị?" Minh Đang cảm thấy kỳ lạ, trên đời này thật sữ có nữ tử không ghen tị đưa phu quân cho người ta? Bản thân nàng thích ăn dấm chua, không thể tha thứ cho người khác, cho nên cứ cho rằng nữ tử thế gian đều như vậy. Không nghĩ tới còn có ngoại tộc. Nhưng mà theo nàng biết, trong nhà Dịch ma ma cũng không có thị thiếp thông phòng gì, bà ta là lớn nhất, phu quân cũng rất thật thà, không xằng bậy.
Cho nên khi nghe xong mấy thứ này, Minh Đang mới cho rằng Hồng Thược gả rất tốt. Cha mẹ chồng như vậy, Dịch Phàm lại là một người trung hậu. Ai, làm sao còn nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy?
Dịch ma ma không chút do dự gật đầu nói: "Đương nhiên là cam tâm tình nguyện, còn có chuyện gì quan trọng hơn so với việc kéo dài hương khói Dịch gia?”
Minh Đang thấy bà ta như vậy, thật sự không biêt nói gì, chỉ thể ngầm ám chỉ: "Ta nhớ rõ Dịch Phàm không phải con trai độc nhất, phía dưới còn có tam vị huynh đệ đi." Cho nên cho dù là không có con, kéo dài hương khói Dịch gia vẫn còn những người khác.
Vẻ mặt Dịch ma ma khó hiểu: "Chúng ta đang nói đến chuyện Hồng Thược không thể sinh con, có quan hệ gì đến chuyện này?"
Minh Đang không thể nói rõ với bà ta, cũng không muốn dài dòng: "Truyền lời của ta, bảo phụ tử Dịch gia đều đi vào, ta có lời muốn hỏi." Ngược lại nàng rất muốn biết nam nhân Dịch gia nghĩ như thế nào? Nếu tất cả đều nghĩ như nữ nhân trước mặt, chỉ sợ Hồng Thược...
Dịch ma ma vội vàng ngăn cản: "Tiểu thư, loại chuyện này chỉ nên do chính nữ nhân thương lượng rôi thực hiện, không cần kinh động đến bọn họ."
Minh Đang bảo bọn nha hoàn đi gọi người: "Cũng không thể nói như vậy, ngươi đã nói đây là đại sự lớn nhất của Dịch gia các ngươi, đương nhiên bọn họ cần phải tham gia."
Dịch ma ma mờ mịt mở to hai mắt, không hiểu suy nghĩ của vị tiểu thư này như thế nào? Cuối cùng là nàng muốn làm cái gì? Sao việc này lại không làm như bình thường? Thật đúng là quái nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...