Mặt trời màu đỏ đã lên cao ba trượng, lò vàng đã thêm mấy lần huân hương, màn gấm tung bay trước gió.
Nhìn nữ tử vẫn ngủ say nồng trong lòng, Vân Lam sủng nịnh hôn trán nàng một chút. Trong mắt chứa đầy tình nồng ý mật, quả nhiên là một nha đầu to gan lớn mật. Dám sử dụng một chiêu này, khiến hắn không thể không đầu hàng.
Hai mắt nàng nhắm chặt, ngủ say sưa, lông mi dài dài tạo nên một vệt bóng mờ trên mặt, chiếc cổ thon dài, lộ ra xương quai xanh mê người. Chăn được kéo đến bả vai, lúc này trông nàng rất yên bình, nhỏ xinh (nhỏ nhắn + xinh đẹp).
Tay trái không kìm lòng vuốt nhẹ lên đôi má phấn nộn của nàng, men theo chop mũi cao đẹp đi đến đôi môi đỏ mọng mềm mại tựa như cánh hoa. Tay hắn khẽ vuốt nhẹ, xúc giác mềm mịn như tơ lụa khiến trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi ấy, hôn rồi lại hôn.
"Ưm." Nữ tử đang ngủ say vô thức hừ nhẹ một tiếng, mềm mại đáng yêu, làm khơi gợi lửa nhiệt tình trong hắn.
Nhiệt hỏa hôm qua lại bị khơi gợi lên, thân thể vẫn chưa được tận hứng ở tối qua bị đánh thức. Trải qua việc xảy ra tối ngày qua, chuyện coi như làván đã đóng thuyền, tất cả đã thành kết cục định sẵn, trong lòng hắn không còn bất cứ điều gì cần phải lo lắng.
Hai tay thăm dò vào trong áo ngủ bằng gấm vuốt ve lên da thịt mềm nhẵn của nàng, tạo thành từng luồng nhiệt nóng bỏng. Sự nhiệt tình trong thân thể tuổi trẻ một khi bị cọ xát, liền giống như sấm sét, núi lửa dâng trào, không có cách nào kiềm chế.
Minh Đang đang trong giấc mộng bị sự nhiệt tình của hắn làm cho thân thể nóng lên, dưới thân giống như có cái gì chảy ra, nhanh chóng đong đưa thân thể, chán ghét, giấc mơ này quá chân thật.
Vân Lam không kiềm chế được, nhẹ nhàng kêu gọi bên tai nàng: "Tiểu Đang" .
"Vân ca ca." Nàng mở hai mắt buồn ngủ mông lung, dung nhan tuấn tú đầy mồ hôi của hắn liền lọt vào trong tầm mắt, có chút mơ hồ nói: "Sao huynh lại ở trong mộng của muội..."
Thanh âm chưa dứt, phía dưới đã bị nhồi vào, hắn liền chen lấn đi vào.
"Vân... Ca ca." Nàng hoảng sợ, thân thể cứng đờ, hoài nghi mình vẫn đang còn ở trong mộng, nhưng cảm giác phía dưới vừa mỏi vừa đau, làm nàng thấy không thoải mái, hơi hơi nhăn mày lại.
"Ta ở đây." Hắn hôn lên mi tâm của nàng, thong thả ôn nhu cử động, chậm rãi nghiền nát chỗ sâu nhất của nàng, thật cẩn thận giống như đang ôm trân bảo của thế gian.
Mặc dù lúc ban đầu vẫn có chút đau đớn, nhưng dần dần đau đớn mất đi, từng đợt sóng nhiệt dâng lên từ bụng, mang theo một chút tê dại: "A... A..." tiếng rên rỉ không thể áp chế được phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn.
Tiếng rên rỉcủa nàng lại càng kích thích hắn, hắn càng ngày càng chuyển động mạnh mẽ, hôn nàng thật sâu, hai tay cầm hai bên hông của nàng tiếp tục chuyển động.
Một dòng điện truyền từ sâu thẳm trong nội tâm đến lan ra toàn thân, một cảm giác càng ngày càng kích động không thể miêu tả thành lời, nàng ôm cổ của hắn nức nở thành tiếng. Nàng giống như một chiếc thuyền con bị ném lên vật xuống trong cơn sóng to gió lớn, cuối cùng khi nàng chạm đến lên điểm cao nhất rốt cuộc chịu không nổi liền ngất đi.
…....
Lúc Minh Đang tỉnh lại một lần nữa mặt trời đã dần dần xuống phía tây, ánh sáng nhàn nhạt rơi xuống, vừa sáng vừa tối. (sena: kiểu như trời đang nhá nhem tối vậy)
Nàng vừa mở mắt liền rơi vào trong một đôi con ngươi đen mỉm cười ấm áp như xuân. Theo bản năng nàng liền đáp lại bằng một gương mặt cười xán lạn, đầu óc vẫn như một mảnh tương hồ.
Vân Lam cúi đầu hôn lên cái trán của nàng: "Có đói bụng không? Thức dậy ăn một chút đi." Sắp ngủ hết một ngày, không đói bụng mới là lạ.
Bị cử chỉ chủ động ôn nhu của hắn như vậy làm nàng hoảng sợ, mê hoặc theo dõi hắn vẫn chưa có phản ứng gì. Lúc nào thì Vân ca ca trở lên nhiệt tình như vậy?
Vân Lam phát hiện lúc nha đầu kia mới tỉnh ngủ, thần trí vẫn còn mơ hồ, hai mắt mở to, bộ dáng vô cùng đáng yêu. Một nhát liền nâng nàng dậy, ôm nàng vào lòng, bưng lên chén cháo táo đỏ nhỏ, đút từng muỗng cho nàng.
Minh Đang bị động nhận lấy, sau khi uống hêt một chén, thần trí mới khôi phục bình thường, nhớ tới tối hôm qua nàng làm những chuyện như vậy, bỗng nhiên mặt đỏ lên, theo bản năng tay lật một góc áo ngủ bằng gấm lên, ách? Áo trong đã được mặc thật tốt, không tồi không tồi: "Vân ca ca, ta... Ngươi..."
"Ta vừa mới tiến cung, xin hoàng huynh tứ hôn cho chúng ta, đây là thánh chỉ do hoàng huynh hạ." Vân Lam cầm lấy thánh chỉ màu vàng bên cạnh bàn, mở ra đưa tới trước mặt nàng. - - nguyên văn thủ phát tấn Giang Văn thành
Minh Đang nhìn lúc lâu, một đống chữ lớn nhưng nàng chỉ nhớ kỹ vài câu này: "Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết: Từ Minh Đang dung mạo đoan trang, hiền lành cẩn trọng, là mối lương duyên trời ban với Phúc vương. Đặc biệt hạ chỉ ban thưởng là Phúc vương chính phi..."
Này xem như chính thức định ra hôn ước? Nhưng mà nàng lại có cảm giác không chân thực vậy? Giống như đang nằm mơ.
Vân Lam thấy nàng sắc mặt đổi tới đổi lui, không biết nàng đang nghĩ cái gì: "Hoàng huynh đã giao trách nhiệm cho Lễ bộ chuẩn bị, một tháng sau chúng ta sẽ thành thân (hôn)."
Đáng lẽ việc chuẩn bị cho hôn lễ cần phải mất mấy tháng, nhưng hắn sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cho nên đã chủ động cầu ngày này. Hoàng thượng chỉ cần hắn đồng ý thành thân, cái khác đều thuận theo ý hắn hết.
Minh Đang cúi đầu thấp, bất an xoa hai tay vào nhau: "thực ra huynh không cần như vậy, tối hôm qua là muội chủ động..." Nàng làm ra chuyện như vậy, hắn có khinh thường nàng hay không?
Lúc thực hiện thì không có một tia do dự, nhưng sau khi xong việc lại chút lo lắng. Sợ hắn bị ép buộc, trong lòng hắn sẽ không thoải mái. Tóm lại trong lòng nàng đang xoay xoay vặn vặn.
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Vân Lam mới hiểu nàng đang lo lắng về chuyện đó, đau lòng ôm nàng vào trong ngực, đầu nàng dựa vào ngực hắn: "Nếu ta không phối hợp, một mình muội cũng làm không được cái gì."
Hắn là nam nhân, khả năng tự kiểm chế rất tốt. Cho dù toàn thân không thể động đậy, nếu hắn không muốn, thì nàng cũng không thể làm gì được.
Minh Đang nhút nhát ngẩng đầu, cắn đôi môi trắng bệch nói: "Huynh không trách muội sao?"
Bình An từng khuyên nàng, nói rằng nam nhân khá kiêng kỵ đối với loại chuyện như vậy, bảo nàng nên suy nghĩ rõ ràng rồi hãy đưa ra quyết định. Nhưng nàng là người một khi nhận định mục tiêu chuẩn xác thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc
"Trách muội cái gì?" Vân Lam nhìn đến bộ dạng này của nàng, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù, hắn cũng đang tự trách bản thân: "Là ta không tốt, khiến muội bị ủy khuất, làm cho muội phải bỏ qua sự rụt rè của nữ tử... Đều là ta không tốt, về sau ta không nên suy nghĩ quá nhiều mà sớm nên ra quyết định."
Ngàn sai vạn sai đều là hắn sai, là hắn dao động không yên khiến cho nàng phải chịu áp lực cực lớn, nên mới phải đưa ra cái ý tưởng ra được ăn cả ngã về không này. Trong lòng chỉ có thương tiếc, không hề có chút suy nghĩ khinh thường nàng.
"Huynh nghĩ thông suốt là tốt." Minh Đang nhẹ nhàng thở ra, trên mặt có huyết sắc trở lại: "Muội còn đang lo huynh sẽ mắng muội là người không biết xấu hổ."
"Chuyện lâu như vậy vẫn còn lôi ra, đúng là lòng dạ hẹp hòi." Vân Lam không khỏi bật cười, nhớ tới sự việc trước kia, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm: "Đó chỉ là cách gọi thân thiết thôi."
Khóe miệng Minh Đang vểnh vểnh lên, hai tay ôm eo của hắn: "Vân ca ca, thật sự chúng ta sắp thành thân?" Cho đến lúc này, nàng vẫn có chút không tin tưởng lắm. Sự việc biến hóa quá nhanh. Nàng mới vừa tỉnh ngủ, thế giới này đã biến dạng rồi.
"Đúng vậy." Hắn buộc chặt hai tay, ôm nàng chặt hơn thêm một chút, trong lòng tất cả đều là bình yên và vui vẻ, hóa ra đây chính là cảm giác khi mọi việc được giải quyết. Tâm trạng tốt liền trêu ghẹo nàng, nói: "muội không muốn gả cho ta sao?"
Loại cảm giác này thật tốt, Minh Đang là thê tử của hắn, thê tử a, đây là cách gọi mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Được dùng cho Minh Đang thích hợp như thế.
"Rất muốn." Minh Đang sốt ruột gật đầu, giống như là nếu nàng nói chậm thì sự việc sẽ xảy ra biến hóa.
"Nha đầu ngốc, muội cứ yên tâm làm tân nương của ta đi." trong lòng Vân Lam tràn đầy thương tiếc, cúi đầu hôn khóe miệng của nàng một chút: "Bất quá hoàng huynh để cho muội đi La gia đợi gả." Hắn không dám hôn môi của nàng, sợ mình sẽ không kiềm chế được.
Hai mắt Minh Đang sáng long lanh, lòng tràn đầy vui vẻ: "Như vậy cũng tốt, khẳng định nương rất muốn tận mắt nhìn muội xuất giá."
“Muội ở La gia phải đáp ứng một việc với ta." Có một số việc không thể không đề phòng.
"Chuyện gì?" Nàng khó hiểu ngẩng cổ lên.
Ánh mắt hắn trầm trầm nhìn nàng: "Không được nói nhiều với La Đình Hiên." Dấm chua bay ra bốn phía.
Còn nói nàng lòng dạ hẹp hòi, vậy hắn như vậy thì được gọi là cái gì? Minh Đang không thể che hết ý cười ở khóe miệng, cố gắng kìm nén gật đầu nói: "Muội sẽ cố gắng."
Câu trả lời như vậy làm hắn không hài lòng lắm, nhưng cũng muốn mạnh mẽ ép nàng. Chỉ có thể xuống tay từ phương diện khác: "Ta bảo những nha hoàn này đều đi cùng để hầu hạ muội, muội có chuyện gì cứ bảo bọn họ về báo tin."
"Uh`m." Minh Đang không muốn nghĩ nhiều như vậy, đang suy nghĩ vào việc khác: "Đúng rồi, mấy nữ nhân kia sẽ không còn xuất hiện nữa, đúng không?"
Nàng vẫn còn để ý mấy nữ nhân lấy danh nghĩa đến mừng thọ, tất cả đều là người cực kỳ xuất sắc, gia thế lại tốt, rất có khả năng uy hiếp.
"Hẳn là sẽ không, chúng ta cũng sắp thành thân." Hắn sờ mái tóc đen của nàng, thưởng thức một vài lòn tóc rơi ra, khẽ ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt: "Hoàng huynh rất vui vẻ, đã đồng ý sẽ không gây ra nhiều chuyện nữa."
Trong lòng không biết nói gì đối với những hành động của hoàng huynh, tức giận trách huynh ấy nhiều chuyện, nhưng cùng cực kỳ cảm động. Nếu không phải hắn âm thầm gây áp lức, cũng sẽ không ép Minh Đang phải ra tay, chuyện của hai người họ sẽ còn bị kéo dài trong một khoảng thời gian nữa.
Kỳ thật hoàng thượng đã được mục đích, thì hắn cũng không cần mấy quân cờ dùng để hy sinh vì lợi ích này nữa.
"Vậy là tốt rồi." Minh Đang thỏa mãn.
Danh phận được định ra, Vân Lam không còn lo lắng điều gì, càng che chở cho nàng, không cần phải khổ sở áp chế tình cảm, cứ tùy ý thể hiện tình cảm chan chứa không có lời nào có thể miêu ta được.
Trong lòng Minh Đang rất vui mừng, mỗi ngày mặt mày đều vui vẻ hớn hở, hưởng thụ tình cảm nồng đậm sủng ái đó.
Nhưng vẫn biết giữ quy củ, hai người không cùng ngủ nữa. Tuy Vân Lam rất muốn nhưng hắn vẫn phải cố gẵng áp chế. Dù sao một tháng ngắn ngủn sẽ qua rất nhanh.
Chỉ là buổi tối khi nghỉ ngơi một mình, trong đầu lại dần hiện ra cảnh tượng tươi đẹp của đêm đó. Đêm nàocũng tỉnh dậy trong tình trạng mồ hôi nóng bỏng.
Thật kỳ lạ, trước khi không chạm qua nàng, hắn sẽ không hề miên man suy nghĩ. Nhưng hôm nay chỉ cần nhìn thấy nàng, trong lòng sẽ sinh ra suy nghĩ muốn ôm nàng, càng muốn đè nàng ở dưới thân để tận tình bừa bãi.
Cho nên người ta đã nói, có một số việc thì không có thể quay đầu được, một khi đã có mở đầu thì không thể khống chế.
"Tiểu thư, những thứ này cũng mang theo sao." Bích Liên chống sau lưng, lo lắng chỉ huy hạ nhân làm việc.
Cảnh này dọa Minh Đang không nhẹ, tiến lên đỡ lấy nàng: "Bích Liên a, ngươi nên ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng có lộn xộn, nếu động thai khí, Bình An sẽ làm thịt ta."
Ai, thật là, đã bảo nàng ấy nên nghỉ ngơi thật tốt, an tâm tĩnh dưỡng, nhưng nàng lại không chịu ngồi yên.
"Hắn dám, người sắp trở thành vương phi." Bích Liên cười tít mắt trêu ghẹo nàng, tình cảm của hai người khác hẳn với những người khác, nói chuyện không có để ý quá nhiều: "Nhưng mà tiểu thư đúng là lớn mật."
Chuyện này xảy ra xong rồi nàng mới được biết, Bình An rất cẩn thận. Sau khi nghe được toàn bộ mọi chuyện, nàng vẫn toát mồ hôi thay tiểu thư, việc này rất khó tưởng tượng. Tính tình của tiểu thư quả nhiên là mười mấy năm nay đều bưu hãn như vậy.
"Có phải ta đã làm quá mức hay không?" Mặt Minh Đang đỏ lên, muốn nghe xem người bên cạnh nghĩ gì về hành động của mìnhBích Liên là người đã đi theo bên cạnh nàng từ nhỏ, là người thân cận nhất của nàng, là người duy nhất nàng có thể chia sẻ cảm xúc của mình.
"Làm sao có thể? Vương gia còn đang cầu chẳng được ấy, nếu người không làm ra chuyện như vậy, có khi hắn còn do dự cả đời." Không phải nàng đoán mò, loại chuyện như vậy chắc chắn sẽ xảy ra thật.
Mỗi lần nhìn đến hai người bọn họ giận dỗi vì việc này, nàng cũng rất đau đầu. Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ mọi chuyện cũng sau cơn mưa trời lại sáng.
“Rất có khả năng, chuyện đơn giản như vậy nhưng hắn lại nghĩ phức tạp vô cùng." Hoàn cảnh lớn lên của Minh Đang làm cho nàng càng kiên cường, không biết sợ bất cứ thứ gì, nhưng nàng lại càng nghĩ có được hạnh phúc." Người ta sống cả đời, sống sao cho vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Giống như trước kia, nàng chỉ nghĩ muốn rời khỏi Từ gia, tìm một địa phương hẻo lánh để tiếp tục sinh sống. Nhưng sau khi gặp được Vân Lam, toàn bộ dự tính đều thay đổi. Bởi vì yêu, cho nên nàng chấp nhận buông tha cho tự do. Có bỏ mới có được. Chỗ nào khiến ta cảm thấy yên bình, chỗ đó chính là quê hương của ta, nơi có hắn chính là chỗ về của nàng. Chỉ cần nàng cho rằng điều đó đáng giá là được, suy nghĩ của những người khác đều không quan trọng
"Đó là vương gia quá để ý đến người, thân thể của hắn thật sự không có việc gì sao?" Lòng của Bích Liên luôn luôn thiên về phía Minh Đang. Nàng cũng không hy vọng tương lai tiểu thư phải làm quả phụ, hoặc quá liều lĩnh mà đi theo vương gia. Với tính cách cực đoan của tiểu thư, người rất có khả năng làm ra chuyện như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng khiến nàng thấy sợ.
"Uhm, độc đã được khống chế." Minh Đang vô cùng thản nhiên: "Sống thêm vài năm cũng không thành vấn đề." Nói rất nhẹ nhàng bình tĩnh, giống như người khác đều giống như vậy.
Từ lúc nàng bắt đầu yêu hắn, những thứ này đã không còn quan trọng. Hắn còn sống, nàng cùng sẽ sống, hắn chết, nàng sẽ chết cùng. Có cái gì mà phải lo lắng? Cùng thề sống chết với chàng.
Vài năm? Trong lòng Bích Liên run lẩy bẩy, tâm trạng nặng trĩu không nói được thành lời, lời nói đến bên miệng vẫn nuốt trở vào.
Tiểu thư không thèm để ý, nàng còn có thể nói được điều gì.
Theo như lời của tiểu thư, lúc sống chỉ cần bản thân vui vẻ là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...