Bỏ Ta Còn Ai

Minh Đang uống xong một ly rượu, cảm thấy mỹ mãn ôm áo choàng nhìn hắn uống.

Vân Lam bảo nha hoàn rót thêm một chén nữa cho hắn: “Nào, uống thêm chút nữa.”

“Không uống nữa, uống nữa sẽ béo phì.” Minh Đang lắc đầu, thân thể rụt lui về phía sau.

Vân Lam khó hiểu, không hiểu trong đầu nàng suy nghĩ cái gì: “Muội béo thêm một chút nữa thì càng đep, uống đi.” Không phải nàng thích nhất là uống món điểm tâm ngọt này sao?

Minh Đang đưa tay lên má của mình nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Huynh uống đi, muội không muốn béo thêm nữa.” Trời đất, mới gần qua mùa đông thôi mà nàng đã cảm thấy mình béo thêm một tầng thịt nữa. Đều do hắn không ngừng bắt nàng ăn. Muốn dưỡng nàng như heo sao?

“Muội béo cái gì? Cánh tay nhỏ như vậy.” hắn múc một muỗng, đưa đến gần môi của nàng: “Há mồm nào.”

Trên mặt nha đầu kia không dễ dàng gì mới tăng thêm chút thịt, nhìn bớt gầy hơn trước. Nữ hài tử châu tròn ngọc sáng càng dễ nhìn. Nói đi nói lại nhìn nàng làm gì béo như trong miệng nàng nói, nhiều lắm thì chỉ béo thêm một chút thôi.

Nàng không nói gì nhìn hắn một lúc lâu, thấy hắn thực sự kiên trì, đành phải mở miệng uống thêm ngụm nữa.

Hắn đút từng muỗng từng muỗng một, nàng uống từng ngụm từng ngụm một.

Người đút tràn đầy nhu tình trên mặt, người uống hớn hở mặt mày, trong lòng ngọt như mật.

Ánh mắt giao nhau, tất cả đều là tình nồng ý mật.

“Khụ khụ.” Một tiếng ho phá vỡ không khí ấm áp trong phòng, Lý Tiêu đang đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Ánh mắt Vân Lam nhàn nhạt nhìn thoáng qua, mặt không đổi sắc tiếp tục đút cho nàng: “A Tiêu, thời tiết như vậy sao ngươi lại tới đây? Ngươi đến được lậu chưa?”

Tiểu tử này cần phải biết tránh đi chứ? Khi nào thì hắn đã biến thành người không hiểu ý của người khác rồi? Hạ nhân bên ngoài đi đâu hết rồi? Sao không biết thông báo một tiếng?

Lý Tiêu mặc cả bộ chồn da màu trắng tuyết, đứng ngược sáng nên không thể nhì rõ vẻ mặt, giọng nói có chút chua: “Hoàng thúc có mỹ nhân trong ngực, làm gì có kẻ điệt nhi là ta để trong mắt. Ta cũng đã tới được nửa ngày rồi.”

“Ngươi còn lôi được lý do? Đến đây cùng không nói một tiếng lại trốn ở bên cạnh.” Trước mặt có một người sống sờ sờ như vậy, Minh Đang có chút xấu hổ, lắc lắc đầu không chịu uống tiếp, ngoài miệng cũng không nhân nhượng: “Chậc chậc, không phải là ngươi có gì cổ quái đó chứ?”

Ánh mắt làm bộ làm tịch đánh giá hắn, ánh mắt như nhìn người có bệnh.

Lý Tiêu đến gần mấy bước, trợn trừng mắt: “Nói linh tinh gì đó. Là do hai người ân ái quá mức, trong mắt chỉ có đối phương làm gì có người thư hai chen vào được.”


Mặt nàng đỏ lên, ngoài miệng vẫn không chịu thu: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, ngươi không biết lời khuyên của thánh nhân hay sao?”

Lý Tiêu bị chặn nghẹn họng, một hồi lâu mới nói: “Nữ hài tử đừng quá mạnh mẽ như vậy. Nữ hài tử nên ôn nhu, uyển chuyển, kín đáo. +ddlqd+ Ngươi xem nửa điểm cũng không có, luôn luôn mang bọ dạng hung dữ, cứ như người khác sẽ bắt nặt mình vậy.”

Trời đất chứng giám, lần nào hắn cũng muốn nói chuyện thật tốt với nàng., nhưng mỗi lần đều bị biến đổi. Hình như chỉ có ở trước mặt hoàng thúc nàng mới có thể nhu thuận đáng yêu một chút….

“Vân ca ca không sợ là được.” Minh Đang coi lời của hắn như gió thoảng bên tai: “Mặc kệ người khác nghĩ thế nào.” Người khác thấy thế nào có liên quan gì đến nàng?

“Thật là.” Lý Tiêu không nói lại được nàng, đành phải chuyển sang người còn lại để xin giúp đỡ: “Hoàng thúc, ngươi quản lý nàng đi.”

Tính tinhd như vậy xem ra chỉ có hoàng thúc có thể chịu được, người khác cũng không có phúc mà hưởng thụ. Trong lòng ẩn chữa một tia ghen tỵ và hâm mộ.

Vân Lam cười nhạt, nói: “Nàng như vậy rất tốt.” Tỏ rõ ý muốn nàng cứ giữ như vậy.

Lý Tiêu á khẩu không trả lời được. Hai người bọn hắn đúng là hợp đôi. Một người nguyện ý đánh, một người nguyện ý chịu, nói tự giễu: “Xem ra ta đã bị coi là người xấu, đi ra ngoài cũng không được lòng người khác.”

Minh Đang không nhịn được, châm biếm ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi vẫn cho mình là người tốt?”

Mỗi lần hắn đều nói một vài câu oán trách như vậy, làm người nghe cũng không thấy thoải mái. Rước bực chỗ nào thì trút chỗ đó. So đo với nàng làm cái gì? Đồ bị bệnh. Nàng mạnh mec hay không cũng không liên quan gì đến hắn.

Trong mắt Vân Lam có ý cười, ho vài tiếng cúi đầu.

Lý Tiêu tức giận trợn trắng mắt, căm giận phản bác: “Răng lươi bén nhọn, ngươi sẽ có thời điểm phải khóc.”

Minh Đang hiểu được ý mà hắn muốn nói thêm, tim đập mạnh vài nhịp: “Ngươi có ý gì?”

“Ta đang có ý tốt muốn nói với ngươi cái này.” Trong lòng Lý Tiêu chưa bình ổn được lửa giận, đầu vểnh sang một bên: “Nhưng mà thôi, ta không nói nữa.” Cứng đầu như vậy chịu chút khổ sở không chừng sẽ hiểu chuyện hơn.

Xú nha đầu, thiệt cho hắn phải đi nghe trộm chút tin tức, chạy tới muốn nói vời nàng để nàng có chút chuẩn bị. Không nghĩ tới lại bị một bụng lửa giận, hắn không nói nữa, mặc kệ nàng.

Hắn thừa nước đục thả câu làm nàng càng nóng vội: “Này, có chuyện gì thì nói mau đi.”

“Không có việc gì.” Lý Tiêu lại càng dong dài với nàng, trực tiếp đi tới bên cạnh Vân Lam ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Hoàng thúc ta tìm người có chút việc.” +ddlqd+ Vẻ mặt nghiêm túc cứ như là người vừa đùa giỡn đấu võ mồm không phải là một người.

Minh Đang thầm than thở, mấy người này trở mặt cũng quá nhanh nắm giữ cảm xúc trong tay rất tự nhiên, đổi tới đổi lui mà người ta không tìm được lỗi gì.


Vân Lam đăm chiêu gật đầu nói: “Cũng được, chúng ta đi vào thư phòng nói.”

Nhìn hai người không để ý đến nàng, trực tiếp đi vào thư phòng. Minh Đang đảo mắt, vẫy tay gọi nha hoàn: “Linh Lung, ngươi đi nghe trộm một chút, xem bọn hắn có phải nói về chuyện của ta hay không?”

Thần bí như vậy lại gợi lên sự hiếu kỳ của nàng. Từ trước đến nay hay người này chưa bao giờ nói chuyện mà lại tránh nàng, cho dù là đại sự triều đình cũng tùy nàng ngôi nghe bên cạnh.

Linh Lung đi một lúc lâu, trở về lắc đầu bẩm báo: “Tiểu thư, đại ca An Khang canh giữ ở cửa, nô tỳ không có cách nào nghe trộm được.”

Minh Đang gật gật đầu, cho nàng đi xuống. Hai tay nâng cằm tự hỏi, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được cái gì.

Thôi, đến lúc đó lại tra khảo Vân ca ca là được, đố hắn cũng không dám lừa nàng.

Hạ quyết tâm xong, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìm thăm dò bên ngoài thấy tuyết đã dừng lại.

Nàng rảnh rỗi không có việc gì, mặc thêm áo choàng hồ ly màu đỏ, đi giày da hươu viền vàng, mang theo vài nha hoàn đi thu thập hoa mai để chế huân hương.

Tuyết rơi tầng lớp trên mặt đất, giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt. Bọn nha hoàn không dám thả lỏng, đi thành một vòng tròn che chở cho nàng, sợ nàng ngã sấp xuống.

Nàng hơi vụng về nắm lấy tay của nha hoàn, từ từ đi vào rừng mai.

Đóa hoa dùng để chế huân hương phải là đóa hoa lớn, màu sắc rõ ràng, hương thơm nồng đậm. Tốt nhất là đóa hoa vừa nở rộ, không dùng những đóa đã sắp tàn.

Từng đóa từng đóa mai hồng treo trên cành, hương thơm lan tỏa. Nàng khẽ nhón mũi chân, không nhịn được tới gần hít một hơi. Thật thơm!

Giơ cánh tay mảnh khảnh lên hái những bông hoa kia, để xuống giỏ trúc mà nha hoàn mang theo. Chỉ một lát sau là được nửa giỏ. +ddlqd+

“Lạt thủ thôi hoa, tâm thật ngoan độc.” một câu nói giết phong cảnh vang lên đúng lúc ấy.

(*Lạt thủ thôi hoa: ý chỉ thủ đoạn tâm tư ác độc làm hại đóa hoa.)

Minh Đang cũng không quay đầu lại, tầm mắt vẫn vòng vo trên cành cây, muốn tìm được đóa hoa hợp ý: “So với việc cứ điêu linh ở trên cành rồi trở thành bùn đất, không bằng đổi sang hình thức khác, giữ hương thơm vĩnh cửu ở nhân gian. Đây chính là một vẻ đẹp khác.”

“Đầu óc của ngươi thật khác người.: Lý Tiêu nhìn bóng lưng của nàng, thở dài một tiếng. Có lúc nàng khở khạo như một đứa trẻ không hiểu chuyện, có lúc nói năng lại mang đầy thâm ý.


Mặc một thân áo choàng hồ ly màu đỏ đứng ở trong rừng mai, hai màu đối lập lại tôn nhau lên. Đầu hơi hơi nghênh lên, lộ chiếc cổ thon dài tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp. Cũng không biết là người làm cảnh sắc thêm đẹp hay cảnh sắc làm người thêm đẹp?

Cảnh sắc rơi vào mắt Lý Tiêu càng trở lên sinh động tuyệt mĩ.

Tên kia không phải là xem lâu nên nhìn càng thuận mắt? Đấu võ mồn nhiều thành quen?

Minh Đang thở phì phì quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi không cãi nhau với ta thì không chịu được hả?” Miệng chó không phun ra được ngà voi.

Kẻ này sao lại thích đấu võ mồm với nàng như vậy. Nàng có chỗ nào khiến hắn ta nhìn không vừa mắt? Hắn không thể đối xử lịch sự khách khí với nàng như đối xử với những nữ tử khác?

Người sinh động thẳng thắn như vậy khiến trong mắt hắn có chút ảm đạm, tay giấu trong áo choàng bóp thật chặt lại, cảm giác đau nhói truyền đến từ tay giúp Lý Tiêu khôi phục bình thường: “Ta làm sao mà dám, hoàng thúc che chở ngươi như thế, ta cũng không dám đắc tội với ngươi.” Tự nhắc nhở chính mình không được nghĩ lung tung, đây là nữ nhân mà hắn không thể đắc tội.

Đây nhất định là ảo giác, nhất định là thế. Hắn uống nhầm thuốc nên mới cảm thấy nàng rất đạp, qua một lúc nữa thì tốt. Xem ra hắn cần phải tìm mấy nữ nhân nữa, đừng để vì nhìn chán mấy nữ nhân trong phủ mà khiến hắn lại sinh ra mấy ý nghĩ kỳ lạ.

Nhìn sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, trong lòng Minh Đang cảm thấy kỷ lạ, nhưng nàng cũng sẽ không hỏi: “Vân ca ca đâu? Sao hắn không tiễn ngươi?”

Đừng nhìn nàng có lú khùng khùng điên điên, làm việc tùy hứng, nhưng nàng biết đến mức độ nào thì cần phải dừng lại. +ddlqd+ Suy nghĩ của người khác không cần nàng phải hiểu, một Vân Lam cũng đủ để nàng đau đầu.

“Trong phủ này ta có thể tự nhiên đi lại, không cần người đưa tiễn.” Lý Tiêu nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Hắn có một số việc cần làm.”

Uh, ánh mắt quá lớn, cái mũi quá nhỏ, giọng điệu lại to: “Nếu ngươi có việc thì cứ làm đi, đừng đến làm phiền hắn. Thân thể hắn không tốt cần tĩnh dưỡng.”

Nhìn cái gì? Dám dùng ánh mắt ghét bỏ kia nhìn nàng? Thật đáng ghét, hắn thì có gì mà tốt? Căn bản là không thể so sánh với Vân ca ca.

“Chuyện lần này cũng không liên quan đến ta.” Lý Tiêu thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm cánh hoa mai.

“Chuyện gì? Ngươi muốn nói chuyện hai người bàn trong thư phòng?” Sự tình vốn đã lắng xuống lại bị bới lên.

“Đừng có mà lôi kéo ta, ta sẽ không nói?” Mặt Lý Tiêu vẫn không đổi, mắt nhìn mấy đóa hoa mai, trong lòng lại hiện lên những chỗ xấu của nàng.

“Không nói thì không nói.” Minh Đang nhìn dáng vẻ cao ngạo của hắn, trong lòng sinh ra chút bực mình: “Đúng rồi, vương phi nhà ngươi sắp sinh rồi/”

Có gì mà đặc biệt hơn người? Không phải chỉ là vương gia sao? Lại dám bỏ qua nàng?

Lý Tiêu thu hồi tâm trạng loạn lên: “Chỉ trong mấy ngày nay thôi.”

“Cảm giác thế nào? Chắc rất hưng phấn?” Trong lòng Minh Đang tờ mò.

Chẳng lẽ nam nhân đều như vây? Nhưng vì sao Vân ca ca lại không như vậy? Hắn không muốn có con của chính mình?


Trong lòng Lý Tiêu có một cảm giác không thể nói thành lời: “Có chút khẩn trương, cũng không biết là trai hay gái.” Nàng hỏi mấy vấn đề gì vây? Hình như không ai hỏi mấy vấn đề này một cách tùy tiện trực tiếp như vậy.

“Chúc mừng ngươi sắp trở thành phụ thân.” Minh Đang thật tâm chúc mừng hắn, nhưng lại chuyển ngay câu hỏi: “Nam hay nữ thì cũng là hài tử của ngươi, có cái gì khác nhau đâu?”

Lý Tiêu gật gật đầu, nói: “Đúng vậy” Nhưng trong lòng lại nghĩ khác, với hắn mà nói, đương nhiên rất muốn con trai, như thế coi như hắn cũng đã có người thừa kế, con cháu đời sau.

Minh Đang nhìn thấu chút tâm tư của hắn nhưng lười tranh cãi với hắn. Nam nhân đều muốn có con trai. Con gái cũng tốt chứ sao, vừa đáng yêu lại có thể làm nũng.

Im lặng rất lâu, đột nhiên Lý Tiêu mở miệng: “Chuyện của ngươi và hoàng thúc cũng nên làm sớm một chút, miễn đêm dài lắm mộng.” Lời vừa nói ra, hắn có chút hối hận. Khi nào mà hắn lại có lòng tốt như vậy?

Minh Đang kinh hãi, trên mặt không còn chút máu, hai tay đưa ra bắt lấy cánh tay hắn: “Lời này của ngươi là có ý gì?” Cái gì mà kêu là đêm dài lắm mông?

“Không có gì….” Hắn không ngờ phản ưng của nàng lại kịch liệt như vây, làm hắn bị dọa ngay lập tức.

Minh Đang vội muốn chết, sắc mặt thay đổi: “Ngươi không phải là người ăn nói tùy tiện, nói mau, xảy ra chuyện gì rồi?” +ddlqd+ Chẳng lẽ trong cung truyền ra tin tức gì? Làm sao một chút gì nàng cũng không biết? Hình như mấy hôm nay nàng cũng không vào cung.

Tâm trạng Lý Tiêu rất phức tạp, chính hắn cũng không rõ là nàng đang lo lắng hoặc đang hài lòng hay đang vui sướng khi người gặp họa? “Ta cũng chỉ nghe được…. Hình như có mấy đại thần trong nhà có nữ nhân vừa độ tuổi, đã cầu chỗ mẫu hậu, xin bà quyết định….”

Hắn nói nửa che nửa đậy nhưng nàng nghe là hiểu hết, trong lòng rất bối rối nhưng suy nghĩ trấn tĩnh lại: “Hoàng thúc của ngươi sẽ không đáp ứng.”

Hai con ngươi đen sẫm của Lý Tiêu nhìn nàng không chớp mắt: “Hoàng thúc sẽ không đáp ứng nhưng mẫu hậu có thể ban cho một vài thị thiếp cho hắn, hắn không thể từ chối được.”

Thị thiếp cũng chỉ là một loại đồ chơi, khác hoàn toàn với thê tử. Nếu mẫu hậu cớ ý định làm như thế thì mọi chuyện rất có khả năng xảy ra.

Minh Đang liếc hắn một cái: “Nữ tử của mấy đại thần này làm sao có thể đi làm thị thiếp? Ngươi lại trêu đùa ta.

“Người ta không ngại, nói đi nói lại, có thể có người có thể được phong là trắc phi.” Theo như hiểu biết của hắn, hình như cũng có chuyện như vậy nhưng lại không thể chắc chắn. Điều này do phụ hoàng cũng đang có ý định này.

“Nói láo, điều này không có khả năng xảy ra. Ngươi câm miệng, ngươi lại gạt ta.” Minh Đang có chút tin tưởng, hoảng loạn đá hắn một cái, xoay người bỏ chạy.

Ánh mắt Lý Tiêu phiền muộn không nói lên lời, ngơ ngác đứng một hồi lâu mới từ từ đi ra khỏi Phúc Vương phủ.

“Vân ca ca, ta nghe nói…” Minh Đang đi vào nhà, chạy một mạch vào lòng hắn, bùm bùm nói lại toàn bộ những lời mà Lý Tiêu nói.

Vân Lam ôm nàng dỗ dành nói: “Đừng tin, điều này không có khả năng.”

Chút tin tức này từ đâu mà có? Hoàng huynh cũng thúc giục hắn mấy lần, nhưng hắn vẫn chưa đồng ý cho nên chuyện này vẫn chưa có quyết định.

Nhưng Lý Tiêu không phải là ngươi ăn nói bậy bạ, có lẽ hắn cũng nên nói chuyện thật tốt với hoàng huynh thôi.

Minh Đang ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hiện lên chút sợ hãi: “Nhưng A Tiêu nói có đầu có cuối, cứ như đây là sự thật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui