Từ Đạt thất hồn lạc phách rời khỏi Phúc Vương Phủ, không có ai ra ngoài giữ chân hắn ta lại, cũng chẳng có ai thèm liếc hắn ta một cái, đều coi hắn ta như không khí mà bỏ qua.
Trên đường đi hắn ta va chạm với rất nhiều người, cũng đụng ngã rất nhiều gian hàng, làm không ít người tức giận mà mắng chửi. Nhưng hắn ta chẳng nghe lọt tai điều gì, trong đầu chỉ có hình ảnh Đinh Mẫn và Quan Hạo ân ái nắm tay nhau rời đi, tuyệt tình như vậy, ngay cả quay đầu lại nhìn một lần bà cũng không làm. Trong lòng đau đến chết lặng, cả người như mất hồn.
Giống như du hồn trở về nhà, hắn ta ngẩn ngơ ngồi trên phiến đá trong sân giặt, ánh mắt trống rống, trong lòng mất mát đến cực điểm.
Nhị phu nhân ôm một chậu y phục bẩn ra, thấy thế liền đi tới, quan tâm hỏi: “Lão gia, ngài vừa đi đâu vậy? Đột nhiên biến mất cũng chẳng nói một câu, làm thiếp lo lắng gần chết, lão gia......Lão gia, ngài làm sao vậy?”
Gọi hồi lâu cũng không thấy Từ Đạt có phản ứng, bà ta sốt ruột muốn chết. Không biết đã xảy ra chuyện gì? Hắn ta không thể gặp chuyện không may được, nếu không bà ta biết phải làm sao? không phu không tử, cuộc sống không có chỗ dựa, bà ta sống sao được.
Từ Đạt bị dọa khẽ run rẩy, phục hồi tinh thần lại, nổi giận nói: “Lớn tiếng như vậy làm gì? Ta còn chưa chết đâu.”
Nhị phu nhân nhút nhát hạ giọng xuống: “Lão gia, ngài......Muốn ăn cơm không? Trong nhà còn vài cái bánh bao, ngài có muốn ăn không?”
Dựa vào sự cứu tế của nữ nhi, mấy người Từ gia mới không bị chết đói. Nhưng bà ta cũng không lấy toàn bộ ra tiêu mà mỗi ngày lấy vài văn tiền mua mười chiếc banh bao cho bốn người, ăn lửng bụng để đỡ đói.
Cuộc sống như thế này, cái gì có thể tiết kiệm thì tiết kệm, vô luận Từ Đạt làm cách nào cũng không thể làm cho bà ta đưa tiền ra.
Từ Đạt làm gì có khẩu vị mà ăn cơm, trong lòng buồn bực, dù có của ngon vật lạ nào cũng không thể nuốt trôi được. Hắn ta không nói tiếng nào tiếp tục ngẩn người.
Bình thường đến bữa cơm hắn ta đều liều mạng ăn, bây giờ lại không muốn ăn. Hơn nữa, hắn ta lại mang một bộ dạng ngơ ngác làm Nhị phu nhân bị dọa không nhẹ, hỏi: “Có phải ngài bị bệnh không? Ai nha, trong nhà đã có một người bệnh rồi, không thể có thêm một người nữa.”
Những ngày qua cũng đã đủ khổ cực rồi, nếu khổ hơn nữa bà ta cũng không chống đỡ được nữa, bà ta sắp điên rồi.
Lời này đã nhắc nhở Từ Đạt, hắn ta bất chợt đứng lên, hỏi: “Minh Nguyệt đâu?”
Nhị phu nhân vừa đố kị vừa ghen ghét, tức muốn chết: “Trong lòng ngươi chỉ có Minh Nguyệt bảo bối của ngươi, mở miệng ra là hỏi ả ta, ta cực nhọc, vất vả lo liệu cho cái nhà này, rốt cuộc là vì cái gì hả?”
Trước kia đã thiên vị rồi, bây giờ nữ nhân kia đã nửa sống nửa chết, hắn ta vẫn còn thiên vị như vậy, thật không hiểu, ả ta có gì tốt có thể khiến trượng phu nhớ nhung không bỏ được.
Từ Đạt vờ như mắt điếc tai ngơ, đi thẳng vào phòng của Tam phu nhân.
Tam phu nhân tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt nửa nằm ở trên chiếc giường nhỏ, tùy ý mặc một bộ y phục cũ nát, đôi mắt vô hồn nhìn vô định, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong phòng bốc lên một mùi vị rất khó ngửi. Nhưng ở lâu ở bên trong, cũng không cảm thấy cái gì.
Cuộc sống như vậy thật sự rất mệt mỏi, không thể động đậy, chịu đựng người khác chế nhạo, mỗi ngày ăn không đủ no, nửa chết nửa sống vượt qua những tháng ngày này, không biết còn phải chịu đựng bao lâu nữa!
Thấy Từ Đạt đi tới, hơn nữa nhìn dáng vẻ không có uống say, trong lòng Tam phu nhân đầy kinh ngạc, chống đỡ thân thể để ngồi thẳng lên, đầu tóc cũng trở nên rối bời, ngoài miệng hỏi han ân cần: “Lão gia ngài đã trở lại? Có mệt hay không?”
Mặc kệ như thế nào, người nam nhân này vẫn là trụ cột trong gia đình như cũ, trước khi nhi tử của nàng có thể độc lập đứng vững, nàng tuyệt không thể đắc tội hắn.
Sắc mặt của Từ Đạt không tốt, giọng nói, tiếng nói phát ra lạnh lùng như băng: “ Có phải Khang nhi là do ngươi hại chết hay không?”
Trong lòng tam phu nhân thất kinh, nỗi kinh hoảng xuất hiện trong đầu, nhưng trên mặt lại rất thong dong, bình tĩnh, “Lão gia đang nói mê sảng cái gì vậy, năm đó không phải đã điều tra xong sao? là vị phu nhân trước ghen tỵ trong lòng, cho nên mới......”
Tại sao lại lật ra chuyện cũ năm xưa đây? Cái chết của trưởng tử Từ gia vẫn là cấm kỵ, ai cũng không được nhắc đến, cũng là chuyện nàng cố gắng quên đi.
Từ Đạt quát to một tiếng, trong mắt nổi trận lôi đình, “Đủ rồi, không cần nguỵ biện nữa, ta đã tra rõ chân tướng, năm đó là ngươi làm chuyện tốt.”
Dọc theo con đường đi, hắn một mực suy nghĩ chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy Đinh Mẫn nói không sai, bây giờ, nàng căn bản không cần phải nói dối.
Lại nói nàng có thể chứa Kiến nhi, làm sao lại không thể chứa Khang nhi? Nàng vừa không có nhi tử, thêm một thứ tử cũng hòan toàn không ảnh hưởng gì đến nàng. Nàng cần gì
Những năm gần đây hắn không muốn nhắc lại chuyện này, cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Hôm nay tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lại thấy có mấy chi tiết bị bỏ sót. Một khi đã hoài nghi, sẽ cảm thấy chuyện này có ẩn tình khác, mà đối tượng hoài nghi lớn nhất chính là Tam phu nhân, người mà hắn sủng ái nhất.
Suy nghĩ của Tam phu nhân xoay chuyển thật nhanh, cắn răng một cái dằn lòng, bàn tay ở bên dưới chăn cấu bắp đùi mình một cái, trong hốc mắt lăn xuống từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu, nói: “Lão gia, ngài cũng không thể oan uổng thiếp thân, thiếp thân là người có nhi tử, không thể mang tội danh này trên lưng. Có phải ngài đã bị người nào xúi giục hay không......”
Từ Đạt giận tím mặt, lời này như đâm hắn một phát đau, “Trong mắt ngươi, ta là nam nhân vô dụng như vậy sao? Người khác tùy ý xui khiến liền mất phán đoán sao?”
Tam phu nhân nghĩ thầm, không phải ngươi chính là người như thế sao? Còn không nguyện thừa nhận. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể giả trang nhu nhược, đây là bộ dáng mà hắn thích nhất. Nàng nhất quyết có chết cũng không thừa nhận, lộ ra vẻ mặt nhu nhược mà bi thương: “Thiếp không có ý này, mà ngài đột nhiên oan uổng thiếp thân như vậy, trong lòng thiếp thân khó chịu.”
Những người tham dự lúc trước đã bị nàng xử lý ngay sau đó, hơn nữa chuyện này cách đây nhiều năm như vậy, làm sao có thể tra được? Hắn tùy tiện gạt nàng mà thôi, nàng cũng không có dễ gạt như vậy.
Bình thường nét mặt đó của nàng luôn hữu hiệu nhất với hắn, nhưng lúc này hắn cũng không động lòng, chỉ cảm thấy rất giả dối, lạnh lùng nói: “Thật sao? Có một số việc là có báo ứng kiếp này, ngươi có ngày hôm nay có lẽ là báo ứng của ngươi.”
Nghe xong những lời này, Tam phu nhân tức đến méo miệng, “Lão gia, tại sao ngài có thể nói như vậy, ta là bị nha đầu Minh Đang chết tiệt làm hại, nếu không phải tại nàng, ta cũng đã không thảm như vậy. Ngài không vì ta mà xả giận, còn tìm mọi cách chỉ trích ta, đây là ý gì? Ngài quên chúng ta còn có Tử Kiến sao? Nó còn có tiền đồ vô lượng, không thể bị phá hủy vì mấy lời đồn đãi được.”
Báo ứng ư? Nàng mới không sợ, nếu dám làm, sẽ không sợ phải chịu báo ứng. Chỉ cần có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, cần gì quan tâm sau khi chết đi nơi nào chịu tội!
Tinh thần Từ Đạt chấn động, trong lòng có chút sáng tỏ. Đúng vậy, hắn còn có một nhi tử, đã chết một người, chẳng lẽ còn muốn liên lụy một nhi tử khác sao? Nhưng bởi vì chuyện này, hắn mới mất đi Đinh Mẫn, ai đến chịu trách nhiệm chuyện này đây? Hai loại cảm xúc này trộn lẫn với nhau, làm cho đầu đau muốn nứt.
Thấy hắn có chút dao động, Tam phu nhân biết đã đụng trúng điểm yếu của hắn, trong nội tâm vui vẻ, tiếp tục cố gắng: “Lão gia, ngài tùy tiện ngờ vực thiếp thân, thiếp thân cũng không sao. Nhưng Tử Kiến là nhi tử duy nhất của ngài, ngài cũng không đau lòng hắn sao?”
Có nhi tử thì đồng nghĩa với có bùa hộ mệnh, nàng chẳng hề sợ gì cả.
Từ Đạt nhắm mắt lại, trong lòng đau đớn không thôi. Hôm nay Từ gia đã mất tất cả, chỉ còn lại một tiểu nhi tử. Hắn là hi vọng của Từ gia, là tương lai của Từ gia, cho dù như thế nào cũng không thể mang tiếng là có mẫu thân không tốt. Thôi được rồi, quên đi, chuyện này đến đây chấm dứt thôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại không muốn nhìn thấy nữ nhân này nữa, mắt hắn bị mù mới không thấy rõ diện mạo thật của nàng. Sủng ái nàng nhiều năm, vẫn cho rằng nàng là một nữ nhân tốt rất thuần lương. Không nghĩ rằng nàng cũng là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ.
Đang muốn xoay người rời đi, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Lời nói của lão gia có ý gì? Rốt cuộc Khang nhi của ta là bị người nào hại chết? Chẳng lẽ không phải là tiện nhân Đinh Mẫn kia sao?”
Từ Đạt liếc mắt nhìn qua, đúng là Nhị phu nhân, thân thể run rẩy, tròng mắt ngấn lệ, hẳn là bà ta đã nghe rất lâu, hắn nhíu nhíu mày, nói: “Đủ rồi, không nên nhắc lại chuyện này. Chân tướng chuyện năm đó đã không quan trọng, không cần truy cứu nữa.”
Lần này Nhị phu nhân lại không nghe lời của hắn, kịch liệt lắc đầu, nói: “Không được, ta là nương của Khang nhi, ta có quyền biết rõ chân tướng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lão gia ngài nói cho ta biết.”
Không phải là nàng nghe lầm chứ? Khang nhi của bà lại bị nữ nhân trước mắt này hại chết sao? Tại sao có thể như vậy?
Đến lúc này, Từ Đạt đã nghĩ thông suốt, chỉ muốn gạt bỏ tất cả mọi chuyện, cho nhi tử một tương lai tốt.
“Thôi, không đề cập nữa, tất cả đều không có chút ý nghĩa nào rồi.”
Hắn thật vất vả tìm mọi cách cầu xin đến mặt mũi cũng không cần, mới cầu được một phu tử mềm lòng đồng ý để cho Tử Kiến đến đó đọc sách, cũng không thể bị hủy sạch. Nếu để cho người ngoài biết tất cả, còn ai có thể để cho hắn đi học đây?
“Không thể, ta nhất định phải biết chân tướng.” Nhị phu nhân chết sống không đồng ý, “ Chẳng lẽ hài tử của ta là bị nữ nhân này hại chết ư? Vậy tại sao năm đó lại nói......”
Chuyện này hành hạ bà vài chục năm, mỗi lần nhớ tới trong tim đều rỉ máu, đau không chịu được. Nếu như nhi tử của bà còn sống, hôm nay có thể đã thành thân sinh con, bà có thể ẵm tôn tử rồi. Mà bà cũng sẽ không rơi vào kết cục bi thảm là không có người nào để dựa vào này.
Không cần lo lắng lấy lòng phu quân hoa tâm vô dụng, không cần lấy lòng Tam phu nhân sinh được nhi tử, chỉ vì tương lai có chỗ dựa vào.
Vậy mà hôm nay lại biết được một bí mật kinh thiên động địa, phá hỏng tất cả suy nghĩ của nàng. Trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là biết rõ chân tướng, trả cho bà một sự công bằng.
Bà nhất định phải biết rõ, tuyệt không bỏ qua. đến giờ bà vẫn còn mơ thấy nhi tử đáng yêu, ở trong mộng mềm nhũn gọi bà là nương. Chỉ cần nằm mơ thấy một lần, trong lòng bà lại hận sâu thêm một tầng. Cho nên những năm gần đây, bà vẫn hận Minh Đang thấu xương, vô số lần muốn độc chết bà ta, đáng tiếc mạng bà ta lớn đều tránh được.
Chẳng lẽ bà đã nghĩ sai hết thảy ư? Bà hận lầm người rồi? Mấy ngày nay bà vẫn luôn lấy lòng kẻ thù ư? Trời ạ, bà điên rồi.
Lúc này Tam phu nhân bị dọa cho mặt trắng bệch, nói: “Nhị tỷ, ngài đừng nghe lão gia nói bậy, vành tai hắn mềm, bị người tùy ý định đoạt, nói gió thì có mưa, ngài đừng tin là thật.”
Nàng cũng không sợ Từ Đạt, bởi vì có một nhi tử làm lá chắn, vì nàng ngăn trở tất cả chỉ trích. Nhưng nhi tử lại trở nên vô dụng với nhị phu nhân. Nàng còn chẳng quan tâm Tử Kiến tốt hay xấu, có một tương lai tốt hay không! Nàng không có bất kỳ băn khoăn.
Mà nay cả nhà này là dựa vào Nhị phu nhân nuôi sống, chuyện vặt cũng do một tay nàng xử lý. Không có bà ta, sợ rằng Từ gia đã xong đời rồi. Nàng tạm thời vẫn chưa muốn chết, nếu không về sau nhi tử của nàng làm thế nào bây giờ? Tâm hoảng ý loạn nhất thời không lựa lời nói, quên mất Từ Đạt đang đứng bên cạnh, nói ra lời thật lòng.
Từ Đạt vốn định nhịn chuyện này xuống, nhưng nữ nhân này lại làm hắn tức giận đến ngũ tạng thiêu đốt, hít thở nặng nề.
“Câm mồm, cái gì gọi là tai mềm, bị người tùy ý định đoạt, ở trong lòng ngươi, ta chính là người như thế sao? Hả?”
Tam phu nhân nhút nhát nhìn về phía hắn, đáp: “Thiếp...Thiếp không có ác ý...” Tại sao lại thế này? Hôm nay chuyện xấu cùng đến một lúc, làm cho nàng khó có thể chống đỡ.
Sắc mặt Từ Đạt xanh mét, nói: “Có lẽ ngươi nói đúng, những năm qua ta bị ngươi đùa giỡn xoay quanh, giống như đứa ngốc mặc cho ngươi định đoạt, cho nên mới có kết cục thê ly tử tử (hưu thê con chết) này, ta thật sự là hối hận cưới nữ nhân như ngươi vào cửa, mắt ta thật sự bị mù rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...