Cô ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cảm thấy ánh mắt quỷ dị của
Doãn Lạc Hàn khi rời đi nhất định là có vấn đề, cuối cùng quyết định mở máy tính
bảng lên mạng một chút cho buồn ngủ, cũng là để không nghĩ về hắn nữa.
Vừa thấy avatar hình con thỏ của Chỉ Dao, cô mới giật mình nhớ đến Doãn Lạc
Hàn đã nói hôm nay sẽ nói chuyện hôn sự với Chỉ Dao, không biết thế nào
rồi….
Cô lại vào web của tòa soạn, lại nhớ ra cô còn phải phụ trách chuyên mục
“Trạm hạnh phúc tiếp theo”, ngồi tính tính lại, cũng sắp đến ngày phải phỏng vấn
hắn rồi.
Buổi chiều rất nhanh đã trôi qua, đến chạng vạng, có tiếng gõ cửa phòng cô
“Lăng tiểu thư, đã đến giờ ăn tối rồi ạ, lão gia đang ở dưới chờ tiểu thư
đó.”
“Ừ, tôi xuống ngay đây.” Cô tắt máy tính bảng, thở dài, chậm rãi đi xuống
dưới. Buổi sáng ba nuôi đang kể chuyện cho cô biết, lại bị chuyện của Doãn Lạc
Hàn xen vào… Hắn đúng là giỏi phá đám mà…. Cô định ăn xong bữa tối sẽ hỏi ba
nuôi tiếp theo xảy ra những chuyện gì, bởi cô thật sự không rõ, rốt cục Doãn Lạc
Hàn vì cái gì mà lại hận cô như vậy? Lần trước khi cô hỏi Quý Dương, đối phương
cũng là ấp a ấp úng, rõ ràng là đang che giấu chuyện gì. Có lẽ chỉ có hỏi ba
nuôi, cô mới biết được chân tướng sự việc.
“Mân Huyên, mau đến đây, ăn thử chén soup này đi.” Vừa thấy cô, Doãn Lương
Kiến đã vui vẻ gọi, chỉ chỉ chiếc ghế bên phải ông.
Cô uống thử một ngụm, ngẩng mặt lên cười tươi khen “Ngon lắm ạ!”
Doãn Lương Kiến buông chiếc thìa xuống, hiền lành cười với nàng “Mân Huyên,
con xem xem, con gầy quá, còn mỗi da bọc xương thôi. Mỗi ngày đều phải làm việc
vất vả như vậy… chậc… từ giờ ta sẽ bảo nhà bếp mỗi ngày đều nấu soup tẩm bổ cho
con.”
“Vâng, con cám ơn ba nuôi, về sau ba cũng cùng con ăn……”
Đột nhiên, cửa lớn có tiếng mở, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, một
thân hình cao lớn không hề báo trước đã xuất hiện trước cửa, phía sau là Từ Bang
và Tiểu Khả đang kéo vali vào.
Doãn Lạc Hàn nghiêng đầu, búng ngón tay một cái, Từ Bang và Tiểu Khả hiểu ý,
chào Doãn Lương Kiến một tiếng, kéo vali lên lầu.
Đợi cho hai người kia lên lầu, hắn thong thả nhẹ nhàng đi tới bàn ăn, ngồi
đối diện với cô.
Cô lăng lăng nhìn hắn, bên tai lại nghe tiếng quản gia vui mừng phân phó “Con
đứng đó làm gì, mau đem bát lại cho thiếu gia.”
Không đến một phút sau, trước mặt hắn đã dọn đầy đủ bát đũa. Cô bị hắn dọa
đến á khẩu, hắn… hắn đem vali về nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa… tại sao lại cứ
nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý đáng sợ như vậy chứ?
“Mân Huyên, ăn đi con không nguội.” Tiếng ba nuôi ở bên tai truyền đến.
“Vâng.” Cô cúi đầu, mặt trắng bệch, chỉ biết cúi mặt ăn soup, rồi lại ăn
cơm.
Xem ra cô không thể ở đây lâu được nữa… Cô rất hiểu hắn, hắn dám mang hành lý
về đây chứng tỏ đối với hắn, quan hệ anh em này chẳng có nghĩa lý gì hết.
“Lão gia, tôi đã sai người làm làm thêm ba món mà thiếu gia thích ăn, chỉ một
chút nữa thôi là xong ngay.” Quản gia vui vẻ chạy tới, đứng bên cạnh cung kính
nói với Doãn Lương Kiến.
Doãn Lương Kiến gật gật đầu, ánh mắt không giấu được sự vui mừng. Xú tiểu tử
rốt cục cũng trở về rồi, quá tốt rồi, hắn tự nhắc nhở bản thân từ nay phải kiên
nhẫn, không được nổi giận nữa, hắn không thể để mất con lần nữa…
“Mân Huyên, sao con lại ăn cơm không như vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao
con? Con thích ăn món gì để ba bảo…” Cô đang buồn bã cắm cúi ăn thì nghe thấy
tiếng Doãn Lương Kiến hỏi, vội vàng ngẩng mặt cười cười “Không phải đâu ạ, thức
ăn rất ngon ạ.”
Doãn Lương Kiến gắp mấy gắp đồ ăn vào trong bát cô, mỗi gắp cũng đến nửa đĩa
“Vậy con phải ăn nhiều một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm chạy thi với ba
đấy.”
“Vâng.” Cô gật đầu, lại gắp cho ba nuôi một khúc cá thu chiên sốt cà vì món
này có hơi cách xa ba nuôi một chút.“Ba cũng ăn nhiều một chút đi, bổ sung thể
lực.”
Bọn họ đang vừa cười vừa nói, một tiếng nói trầm thấp không nhanh không chậm
đã chen vào “Của anh đâu?”
Vừa nghe thấy hắn nói, cô đang cười cười chợt khựng lại, quay đầu nhìn phía
đối diện, Doãn Lạc Hàn đang không chớp mắt nhìn cô “Em quên anh là ai rồi
sao?”
Câu này rõ ràng là có hai nghĩa, mà một nghĩa lại chỉ có cô mới hiểu. Cô lạnh
hết cả sống lưng, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, liếc mắt ba nuôi, thấy ba nuôi đang
cười hề hề “Nó đã nói như vậy tức là nó tiếp nhận con rồi đó. Mau mau gắp cho nó
một khúc cá đi con, tốt quá rồi, mọi người bây giờ là người một nhà rồi.”
Cô miễn cưỡng cười cười. Ba nuôi căn bản là không hiểu Doãn Lạc Hàn muốn ám
chỉ điều gì, lại cứ tưởng hắn chấp nhận cô, vui vẻ tươi cười như vậy… Hắn sắp
làm gì cô cũng thật sự không đoán được, nhưng chắc chắc cô cũng không thể vui vẻ
lạc quan như ba nuôi được.
Cắn môi, cô gắp cho hắn một miếng cá, đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn cô chằm
chằm, đôi môi mỏng nở một nụ cười xảo quyệt thú vị.
Cô vội vàng cúi đầu ăn cơm, cố gắng ăn nhanh nhất có thể, ăn xong liền đứng
dậy nói “Ba nuôi, ba cứ ăn từ từ nha, con no rồi ạ.”
Nói xong, cô chạy vội lên lầu, trở lại phòng, việc làm đầu tiên chính là
nhanh chóng thu dọn hành lý, thu dọn được một nửa rồi, cô lại nghĩ tới lời ba
nuôi đã hứa: Cô ở đây một tháng, ông sẽ kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
Mới ở chung với ba nuôi một thời gian thôi nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng
rằng ông ấy rất thương yêu cô, nếu hiện tại cô muốn đi, ông nhất định sẽ rất
buồn… Trời ơi, chuyện này rốt cục phải giải quyết thế nào mới ổn??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...