“Sao còn không đi vào?” Doãn Lạc Hàn khóa xe, kéo tay nàng, nàng do dự bị
hắn kéo vào cửa chính trung tâm thương mại.
Đi vào, nàng đẩy chiếc xe hàng, cố gắng cúi đầu đi trước hắn, nhưng hắn lại
đuổi theo nắm lấy tay nàng.
“Em đi cẩn thận một chút.” Hắn lo lắng nhìn nàng, thật cẩn thận nắm tay nàng
kéo qua dòng người đông đúc.
“Anh buông ra, tôi tự đi được.” Thân mật như vậy làm nàng có chút không tự
nhiên, lúc lắc tay muốn gỡ tay hắn ra, nhưng hắn lại càng nắm chặt.
“Bữa tối ăn gì vậy? Chúng ta qua đó xem đi.” Hắn nhẹ nhàng thấp giọng
hỏi.
Có lẽ đây là bữa tối cuối cùng còn ăn cùng hắn, nghĩ vậy, nàng đờ đẫn bản
năng nói “Lần trước anh làm bít tết rất ngon, tối nay tôi muốn ăn bít tết anh
làm.”
“Nếu em muốn ăn như vậy, mỗi ngày anh đều sẽ làm, cho tới khi em ăn phát chán
mới thôi.” Hắn nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt lấp lánh âu yếm cưng chiều nhìn
nàng.
Rồi hắn cúi đầu cười khẽ, cực kỳ tự nhiên nắm tay nàng, đi trước nhặt vài thứ
nguyên liệu bỏ vào trong xe, trong ánh mắt hiện ra sự cưng chiều ấm áp “Ngoài
bít tết ra, em còn muốn ăn gì nữa?”
Nàng giương mắt nhìn hàng hoa quả phía trước nói “Lâu rồi chưa ăn hoa quả,
tôi muốn ăn hồng……”
Đúng lúc này di động của hắn trong túi vang lên, nàng nhìn biểu hiện hắn quét
qua màn hình điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng, nắm nhẹ tay nàng “Anh đi nghe
điện thoại, em ở trong này chờ anh trở lại, biết không?”
“Được, tôi đứng đây đợi anh.” Miệng nàng bản năng nói, đôi mắt tinh tường đã
nhìn đến màn hình điện thoại của hắn, dường như là tên của một tạp chí nào
đó……
Nàng lùi ra khỏi dòng người đông đúc, khoanh tay đứng chờ hắn ở một chỗ vắng
hơn.
“Mân Mân……” Nàng sững sờ, nghe có người gọi, ngẩng đầu nhìn thấy một thân
hình cao lớn đang kích động chạy tới. Sao có thể trùng hợp như vậy? Nàng tự hỏi,
là Thiếu Đằng. So với lần trước gặp mặt, lần này trông Thiếu Đằng vừa vặn trong
bộ âu phục có vẻ đẹp hơn, cả người tỏa ra khí chất trầm ổn.
“Mân Mân, em có khỏe không?” Thiếu Đằng nhìn nàng thật sâu, gương mặt điển
trai tươi cười.
“Tôi rất ổn, Thiếu Đằng, đã lâu không gặp.” Nàng gật đầu mỉm cười “Nghe nói
anh đang chuẩn bị tiếp quản Lôi thị, chúc anh có thể phát triển Lôi thị mạnh hơn
cả bây giờ nữa.”
Chuyện này là nàng nghe đồng sự tán gẫu, nói Lôi thị thiếu gia đã vào làm
trong Lôi thị, đang rất tích cực chuẩn bị tiếp quản công ty thay cha.
“Cám ơn, Mân Mân, em cũng rất giỏi, nghe nói em đã tiến nhập tòa soạn Thuần
Mỹ.” Thiếu Đằng nói qua loa, ánh mắt đảo quanh bốn phía như đang tìm kiếm gì
đó.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Nàng không khỏi hỏi, chắc Thiếu Đằng tới đây cùng ai
đó, hiện tại đang muốn tìm.
Thiếu Đằng thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói “Mân Mân, rời xa anh ta đi, em và
anh ta căn bản là không có kết quả.”
Nàng chấn động, hiểu Thiếu Đằng nói “anh ta” là muốn ám chỉ ai. Xem ra Thiếu
Đằng đã biết chút ít, nàng liếm liếm môi, không lộ ra chút sơ hở “Anh vừa nói gì
vậy? Tôi nghe chưa rõ.”
Thiếu Đằng lắc lắc đầu “Mân Mân, không cần gạt anh. Kỳ thật anh đã sớm nhìn
thấy em và Doãn Lạc Hàn đi vào, hai người còn thân mật nắm tay, hai người đã sớm
âm thầm ở bên nhau phải không?”
“Tôi……” Nàng nhịn không được toàn thân run lên, có nằm mơ cũng không nghĩ đến
lại gặp phải Thiếu Đằng trong tình cảnh này, lại trùng hợp bị anh ta nhìn thấy
cảnh 2 người thân mật…
“Báo chí, truyền thông đều không phải đã đưa tin anh ta sắp cùng Giản tiểu
thư kết hôn sao? Mân Mân, rời xa anh ta đi, em cùng anh ta căn bản sẽ không thể
có kết quả tốt.” Thiếu Đằng nắm chặt tay nắm xe hàng, tận tình khuyên bảo
nàng.
Nàng cúi đầu, nặng nề mà thở dài “Thiếu Đằng, tôi biết anh là thật lòng muốn
tốt cho tôi, nhưng về chuyện này, tôi không muốn nghe gì thêm nữa.”
“Mân Mân, em nghe anh.” Thiếu Đằng trên mặt tràn ngập lo âu “Rời xa vị tổng
tài đào hoa ấy đi… cả xã hội thượng lưu này có ai là không biết anh ta phong lưu
có biết bao nhiêu đàn bà ở bên ngoài? Em cũng chỉ là một trong số đó thôi… đừng
cố chấp nữa… nghe anh, hắn chỉ đang đùa giỡn với tình cảm của em……”
“Lôi đại thiếu gia, xin hỏi anh đang nói tới tôi sao?” Bỗng thình lình một
tiếng nói lạnh buốt như băng xuất hiện, trong thanh âm mang theo âm trầm cười
lạnh, làm người ta phải sợ hãi, không rét mà run.
Nàng hoảng sợ, không biết khi nào Doãn Lạc Hàn đã đứng bên cạnh nàng. Nàng mở
to mắt, còn chưa kịp giải thích gì, hắn đã bước nhanh tới, vòng tay ôm chặt nàng
vào trong lòng.
“Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi, lại tình cờ nghe được người nào đó đang
đánh giá tôi…” Doãn Lạc Hàn châm biếm hừ lạnh một tiếng, cánh tay ôm chặt nàng
vẫn không hề suy suyển “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, đã chính miệng đồng ý sẽ
ở bên tôi. Nếu anh không tin có thể trực tiếp hỏi cô ấy ngay lúc này.”
Nàng không cự tuyệt động tác của hắn, mặc hắn thân mật ôm, qua những gì nàng
hiểu về hắn, hiện tại nàng càng giãy dụa, hắn sẽ càng tức giận, như con ngựa bất
kham không biết sẽ làm ra những chuyện gì. Nàng quay đầu nhìn về phía vẻ mặt bi
thương của Thiếu Đằng “Thiếu Đằng, anh đi đi, chuyện của tôi tôi sẽ tự mình giải
quyết, không cần anh quản tôi.”
“Nhưng……” Thiếu Đằng còn muốn nói cái gì, nhưng nàng đã liều mạng hướng hắn
nháy mắt, Thiếu Đằng rất nhanh hiểu được ý tứ trong ánh mắt nàng, liền quay mặt,
cười khổ bước đi.
Không biết hắn đứng ở một bên nghe đã bao lâu, nhưng dù sao nàng nói chuyện
với Thiếu Đằng cũng không lộ ra chút gì là tâm ý thật của nàng, cho nên dù bị
hắn nghe được cả đoạn đối thoại cũng không có gì phải lo lắng.
Hai người ôm nhau cùng đi rất thu hút ánh mắt của mọi người, nàng buồn buồn
cúi đầu nói “Anh nên bỏ ra đi, rất nhiều người đang nhìn đó. Anh nổi tiếng
thường xuyên xuất hiện trên mặt báo như vậy, nếu bị người ta nhận ra thật không
lường được hậu quả.”
Nghe nàng nói như vậy, đôi tay hắn mới nới lỏng một chút, ánh mắt chợt dừng ở
một hình ảnh nào đó, khi nàng đang đẩy xe hàng muốn ra thanh toán, cánh tay bất
chợt buông hẳn nàng ra rồi chạy đi kèm theo một tiếng chửi thề “Chết tiệt, bị
phát hiện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...