“Ai, Kim Chính Vũ, tôi không cần như vậy ! cánh tay tôi bị thương, chứ không
phải chân,chân tốt như vậy, tôi không cần ngồi, tôi muốn xuống dưới…… Cậu có
nghe hay không…… Kim Chính Vũ……”
Mân Huyên hai vai bị ngăn lại ngồi ở xe lăn, không để ý đến sự phản đối của
nàng, Kim Chính Vũ phụ giúp lăn bánh xe bay nhanh về phía trước, thẳng đến thang
máy tầng sáu.
“Được thôi!” thanh âm tiểu tử Kim Chính Vũ kia trên đỉnh đầu truyền đến,“em
nếu không muốn ra ngoài hít thở không khí, hiện tại tôi sẽ đưa em trở lại phòng
bệnh, sau đó tôi liền đi”
“Ai, tiểu tử này khi nào cậu lại học được cách uy hiếp người?” Mân Huyên tức
giận đến kêu to, xoay qua trừng mắt với hắn.
“Em hiện tại hối hận còn kịp.” Mi hắn khơi mào thanh tú, đoán chắc nàng sẽ
lại không phản bác, tùy tay ấn nút thang máy đi xuống.
Nàng bị ngồi trở lại xe lăn, quên đi, người này kêu chính mình ngồi trên xe
lăn cổ quái này, khả năng một hồi hắn vẫn phụ giúp nàng, dù sao không cần phí
sức lực chính mình, hắn vậy thôi liền thôi vậy.
Không lâu sau, Mân Huyên khẽ nhếch thần nhìn chằm chằm trước mắt đại hoa
viên, bệnh viện tư nhân này xem ra không phải người thường có khả năng chi phí,
ngay cả một cái hoa viên cũng được trang hoàng đẹp vậy, bên trong có đủ các
chủng loại hoa tươi,làm cho mọi người phân tâm,ánh mắt không khỏi không di
động.
“Ruồi bọ đều phải phi vào lâu đi.” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói trêu đùa
của Kim Chính Vũ
Nàng cuống quít nhắm mắt lại , đại khái là vài ngày không có ra phơi nắng,
cảm giác ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người đặc biệt thoải mái, nhắm mắt lại
tình, hưởng thụ này khó được thả lỏng thời khắc.
“Em chờ một chút, tôi một hồi sẽ trở lại.” Kim Chính Vũ vừa mới nói một câu,
bỏ chạy đi.
Nàng nghi hoặc mở to mắt, nhìn theo thân ảnh của hắn qua đi, thấy hắn chạy
vào phía sau vườn hoa, sau đó trong tay liền cầm đến bó hoa.
“Kia, đây là tôi vừa hái hoa.” Hắn chạy đến trước mặt nàng, đem bó hoa hông
vẫn còn ướt kia đặt trong tay nàng.
Nàng mím môi cười trộm không có điểm phá, tiểu tử này tưởng đưa hoa liền nói
rõ, này đó hoa giống như là vừa hái , rõ ràng chính là mua ở cửa hàng bán hoa
thôi.
“Không thích? Tôi đây sẽ ném nó đi.” Thấy nàng không nói gì, Kim Chính Vũ
trên mặtlộ ra một vẻ mất tự nhiên ửng đỏ, xấu hổ ho khan một tiếng, làm bộ muốn
tới lấy hoa.
“Ai nói tôi không thích.” Nàng nâng hoa lên tránh đi tay hắn, đây chính là
nàng đời này có được cái thứ nhất Mân Côi, đương nhiên là lòng tràn đầy vui
mừng, đã thích vô cùng lâu.
Mân Huyên dường như che trở hoa tươi như bảo bối trong lòng, Kim Chính Vũ ánh
mắt gian lung lộ vẻ cười kinh hỉ, biết nàng đã xem thấu ý đồ chính mình, hắn phụ
giúp xe lăn bắt đầu chậm rãi về phía trước đi,“Ân…… Mân Côi mặc dù có điểm tục,
nhưng là với tên của em là cùng âm, Mân Côi, Mân Huyên, Mân Mân……”
Hắn đưa nàng Mân Côi nguyên lai là tầng hàm nghĩa này, nàng ngửi mùi hoa hồng
vui vẻ nở nụ cười, trên cổ có điểm, bản năng nàng thân thủ chạm vài cái, đụng
phải cái vòng kia trên cổ, cái vòng kia giá trị xa xỉ màu tím hoa hồng.
Hiện tại bị Kim Chính Vũ như vậy nhắc tới tỉnh, nàng đột nhiên phát hiện Doãn
Lạc Hàn đưa nàng vòng cổ này có ý nghĩa, cũng là có nghĩa cùng với tên của
nàng.
Hắn đến tột cùng là muốn làm cái gì? Chậm rãi nhớ lại, dường như đêm đó hắn
sau khi đi công tác Nhật Bản trở về, hắn kéo nàng tiến biệt thự khi trong tay
nắm cái gì cứng rắn đó, sau là nàng chạy đến ban công, lúc ấy hắn lòng bàn tay
là mở ra , mặt trên quả thật có một tia sáng long lanh gì đó.
Kia hẳn chính là vòng cổ này đi. Hắn nếu nghĩ hư tình giả ý trong lời nói,
hoàn toàn có thể tùy tiện mua một cái vòng cổ cho nàng, lại như thế nào sẽ tốn
tâm tư cố ý cho người ta làm ra vòng cổ này cho nàng .
Ngay tại khi nàng hãy còn nghĩ đến Doãn Lạc Hàn làm dụng ý như vậy, bỗng dưng
nghe được Kim Chính Vũ đột nhiên toát ra một câu.“Mân Mân, tôi muốn trở về Hàn
Quốc .”
“Vì cái gì?cậu vì cái gì phải đi về? cậu sẽ không trở lại sao? Như thế nào
đột nhiên phải đi về?” Nàng bị tin tức bất thình lình chấn động có chút nói năng
lộn xộn. Kỳ thật nàng càng muốn nói là, hắn là không phải hiện tại còn giận nàng
, cho nên hắn lựa chọn về Hàn Quốc đi.
“Em lo lắng sao? em sẽ ở lo lắng sao?” Hắn nháy mắt dừng động tác lăn xe,
chậm rãi chạy đến trước mặt nàng, yên lặng nhìn nàng.“Nếu em giữ tôi lại, tôi sẽ
không trở về.”
Giữ lại hắn…… Nàng có thể chứ? Một khi lên tiếng giữ lại, như vậy nàng cùng
hắn trong lúc đó sẽ có ý nghĩa khác nhau rất lớn, nàng đem bản thân để ý hắn
làm lý do yêu cầu hắn lưu lại.
“Không quan hệ.” Hắn miễn cưỡng cười cười, bên môi nổi lên tươi cười chua sót
dị thường, thẳng đứng dậy muốn đẩy xe lăn, không ngờ tay hắn chợt bị nàng
cầm.
“Kim Chính Vũ, tôi nghĩ…… Cậu lưu lại.” Nói những lời này thời điểm, nàng ý
thức thực thanh tỉnh, nàng biết làm như vậy khả năng sẽ làm cho bản thân chịu
cơn gió lốc lớn hơn nữa, nhưng nàng chính là không đành lòng nhìn thấy đôi mắt
trong suốt che dấu sự tĩnh mịch cùng thương tâm của Kim Chính Vũ kia.
Khiến cho nàng ích kỷ lần này, hậu quả nàng một mình gánh vác.
“Em là nói thật? Không phải hay nói giỡn?” Hắn chạy vội tới nàng trước mặt,
chợt lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Đương nhiên, cậu nghĩ rằng tôi với cậu giống nhau, thích trêu cợt người
sao.” Nàng liếc trắng mắt, tựa hồ cũng bị cuốn hút bởi tâm tình vui sướng của
hắn, mê muội dùng sức ngửi hoa hồng trong lòng.
“Vậy có thể cho rằng em vẫn là để ý đến tôi” Hắn nồng đậm lông mi cụp xuống ,
mừng thầm, miệng nhỏ giọng nói thầm ,“Cần phải là tôi nói cho em, tôi muốn rời
đi trong lời nói là trêu cợt em……”
“Kim Chính Vũ –”
Tai nàng lập tức nghe câu nói đó, kêu sợ hãi một tiếng, nháy mắt hai má trồi
lên một tầng đỏ ửng, tiểu tử này lại lừa cảm tình của nàng, làm cho nàng giữ lại
hắn, nguyên lai lại là hắn ở đó nói dối.
“Mân Mân,em trước đừng nóng giận, tôi nói có một nửa là thật .” Kim Chính Vũ
vội vàng ra tiếng giải thích,“Là như thế này, cha tôi qua vài ngày nữa là sinh
nhật, tôi phải trở về một chuyến, đại khái hai tuần sẽ trở về”
Nàng nháy mắt chú ý bị lời nói của hắn hấp dẫn, nhịn không được đặt câu
hỏi.“A? Sinh nhật sao lâu như vậy.”
Note: Mân Côi có nghĩa là hoa hồng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...