Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

“Kim Chính Vũ, làm sao bây giờ? Có lẽ tôi hơi thích cậu rồi.”

Vừa mới nói xong, nàng đột nhiên ngỡ ngàng, chính mình vừa mới nói cái gì vậy
chứ. Câu nói không dùng đầu óc tự hỏi kia nhảy ra từ đâu?

“Không đúng, không đúng…. Tôi nói nhầm rồi, tôi muốn nói tôi là…. Kia…. thật
ra…..” Nàng càng muốn che giấu, đầu lưỡi càng như bị cắn mất, căn bản nói không
ra một câu đầy đủ.

Hắn vừa cười lớn vừa giơ ngón tay chặn lấy môi nàng, “Mân Mân, em không cần
nói tiếp nữa, tôi đã nghe thấy hết rồi, hơn nữa còn nghi tạc trong lòng, em có
che dấu như thế nào, tôi cũng coi như không nghe thấy.”

Trên trán Mân Huyên nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến, vừa rồi đầu óc
nàng bị hỏng hóc hay sao, sao lại có thể tùy tiện nói chuyện như vậy đâu. Chẳng
lẽ bất tri bất giác, nàng đã thích tên công tử tay chơi Kim Chính Vũ này
sao?

Không được, không được, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hiện tại nàng đều không
có tư cách thích bất cứ người nào.

“Mân Mân, cánh tay em còn đau không?” Ánh mắt hắn chuyển dời đến cánh tay
băng bó của nàng, dịu dàng xin lỗi, “Thật có lỗi, tôi không biết cánh tay em bị
thương, em nên nói sớm cho tôi biết mới đúng. Bác sỹ nói em phải nghỉ ngơi cho
tốt, nói cho tôi biết địa chỉ, bây giờ tôi lái xe đưa em trở về.”


“Địa chỉ?” Nàng nao nao, nhanh chóng phản ứng lại, nghĩ lý do chống chế,
nhưng ngẫm nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm được cái cớ hợp lý nào, đành phải nói
ra địa chỉ phòng cho thuê.

“Ngày kia em bắt đầu chính thức đi làm đúng không?” Trên mặt Kim Chính Vũ
xuất hiện nụ cười như hoa nở, chuyển tay lái, đi về hướng địa chỉ nàng đã
nói.

“Ừm, đúng vậy.” Nàng thở dài một cái, vốn còn định giấu cánh tay bị thương
trong tay áo, ngày kia có thể đi làm bình thường, ai ngờ đột nhiên lại xuất hiện
chuyện này. Bây giờ thì hay rồi, băng vải trên cánh tay còn dày hơn cả trước
đây, lấy loại bộ dạng chật vật này bắt đầu công việc đầu tiên trong đời, thực
làm cho nàng mất tự nhiên đến cực điểm.

Nàng liếc nhìn đồng hồ trong ô tô, đã hơn hai giờ rồi, cơm trưa còn chưa ăn,
bụng thực sự đói bụng.

“Kim Chính Vũ, đều là cậu hại tôi thành cái dạng này, cậu phải mời tôi ăn
cơm.” Nàng phì phì nhìn cảnh vật đằng trước cửa kính ô tô, nói đến đúng lý hợp
tình. Hắn có tiền như vậy, mời tiểu dân chúng như nàng ăn chút cơm coi như xin
lỗi còn quá thuận lợi cho hắn.

“Không có vấn đề, tôi mời em đi ăn đồ ăn Hàn Quốc nhé.” Hăn hơi hơi cười khẽ,
tay lái xoay nhẹ, rẽ sang một con đường khác, một lát sau, xe liền đứng trước
một nhà hàng Hàn Quốc.

Kim Chính Vũ đẩy ra cửa xe chuẩn bị xuống xe, nàng do dự mà lên tiếng gọi hắn
lại, “Kim Chính Vũ, tôi nghĩ chúng ta không nên đi vào nữa, hiện tại tôi lấy cái
dạng này mà vào nơi công cộng sẽ bị người ta nhìn chăm chăm. Quên đi, cậu lái xe
đưa tôi về nhà đi, lúc nữa thuận tiện mua chút nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị
rồi chính tôi tùy tiện nấu cơm.”

“Cũng được.” Kim Chính Vũ không phản đối, xoay người ngồi lại vào trong xe,
vừa khởi động xe, di dộng trong ba lô liền vang lên.

Là tiếng chuông báo Doãn Lạc Hàn gọi đến, tinh thần nàng bất giác trở nên
căng thẳng, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vài lần trước nàng nghe thấy
tiếng chuông rồi căng thẳng đã bị Kim Chính Vũ nhìn thấy, lần này trăm ngàn
không thể như vậy.

Kim Chính Vũ lái xe, không quên liếc nàng một cái, “Tôi đã đến cửa hàng bánh
ngọt em làm công, tên quản lý kia nói em đã không làm nữa, sao bây giờ tên đó
còn gọi điện thoại quấy nhiễu em vậy?”

“Ha ha… Đúng vậy, tôi không biết, người quản lý kia rất cổ quái, không cần để

ý tới ông ta là được.”

Nàng nhanh trí cười ha ha, khó trách người ta bảo nói một lời nói dối rồi,
phải dùng tiếp một trăm lời nói dối để che lấp nó, lời này không sai chút nào.
Lần trước nàng nói dối Kim Chính Vũ tiếng chuông di động này được cài cho cuộc
gọi của quản lý cửa hàng bánh ngọt, bây giờ lại phải tiếp tục nói dối, haiz,
thật là khó chịu.

Di động vang lên một lát rồi không kêu lên nữa, nàng thở một hơi nhẹ nhõm,
nhanh chóng chuyển đề tài, “Kim Chính Vũ, lần trước cậu bảo muốn kể chuyện trước
đây giữa tôi và cậu, bây giờ có thể nói rồi đó.”

“Bây giờ?” Hắn hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nhìn phía trước dần
dần hiện lên một chút hoang mang, “Bây giờ còn không thích hợp, ngày khác đi,
ngày khác chúng ta hẹn nhau rồi tán gẫu tiếp.”

Nàng nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng lẳng lặng lái xe của hắn, thật sự không nhịn
được hiếu kỳ, nhẹ nhàng hỏi ra, “Kim Chính Vũ, trước kia tôi thật sự đã từng
quen biết cậu sao? Làm sao mà tôi không có chút ấn tượng nào nhỉ.”

Hắn thản nhiên cong môi, lộ ra nụ cười khổ, vẫn không nói gì như cũ.

Nàng gấp gáp đến độ muốn dùng tay kéo kéo hắn, đột nhiên cảm thấy đau đớn,
thì ra nàng dùng tay trái.

Hắn vẫn lẳng lặng lái xe như cũ, một lúc lâu sau, hắn mới hơi nhếch khóe môi,
“Mân Mân, em còn nhớ rõ năm năm trước có một đứa con trai hơn mười tuổi trong cô
nhi viện không? Lúc nó mới đến, tất cả bọn trẻ trong cô nhi viện cũng không
thích nó, còn ném đồ vật này nọ về phía nó, chỉ có em dám nói chuyện với nó, rồi
còn hung dữ đuổi mấy đứa nhỏ bắt nạt nó chạy đi hết.”

“Á… Năm năm trước?” Nàng cắn cắn môi cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ, “Năm
năm trước hình như đúng là có chuyện như vậy. Lúc ấy có một cậu bé, nghe nói cậu

bé này là trẻ mồ côi không có nhà để về, viện trưởng Chu thu nhận cậu bé ấy, kết
quả cậu bé không quen sống trong cô nhi viện, không phải nói thức ăn trong căn
tin khó ăn, thì chính là ngại ngủ trên giường cứng. Sau đó bọn nhỏ liền cảm thấy
cậu bé rất cao ngạo, không thích chơi cùng, có một lần không biết nguyên nhân vì
sao, lúc tôi đi ngang qua căn tin, nhìn thấy bọn nhỏ quăng gì đó về phía cậu bé,
lúc ấy tôi không nhịn được liền tiến lên…..”

“Nghĩ ra chưa?” Kim Chính Vũ nghe tới đó, tiếng nói vui sướng dị thường, giẫm
chân phanh, xe thể thao lập tức dừng lại trên đường cái.

“Không thể nào, cậu bé kia chính là cậu?”

Vì quán tính nên thân thể Mân Huyên hơi bị đẩy về phía trước một chút, nàng
trừng lớn hai mắt, không thể tin mà nhìn khuôn mặt đẹp trai của Kim CHính Vũ,
“Nhưng mà, tôi nhớ rõ cậu bé kia không cao, hơn nữa mặt còn mũm mĩm như viên bi,
còn hơi béo béo……”

“Khi đó tôi còn chưa bắt đầu dậy thì.” Hắn quẫn bách che miệng ho khan một
tiếng.

Mân Huyên không có nhìn thấy hắn đang mất tự nhiên, buồn cười nghiêng đầu,
toàn bộ như đang rơi vào hồi ức, “Sau khi tôi cứu cậu bé đó, cậu ta liền đi theo
lưng tôi cả ngày, tôi đi hướng đông, cậu ta cũng đi đông, tôi mà đi tây, cậu ta
cũng đi tây, sau đó tôi thấy phiền phức, liền hỏi cậu ta vì sao cứ đi theo tôi,
kết quả cậu ta nói muốn lấy tôi làm vợ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui