Mân Huyên trừng to mắt, không thể tưởng tượng nàng bị Chỉ Dao lừa. Nếu không
phải Chỉ Dao thốt ra câu nói kinh hãi thế tục kia, nói là muốn cùng người khác
gắn bó cả đời, nàng sẽ không bị lôi kéo đi nghe cái gì mà diễn thuyết, cũng sẽ
không gặp lại Doãn Lạc Hàn, rồi bây giờ cũng không phải ngồi chỗ này cúi đầu
chột dạ, xấu hổ vạn phần.
Mân Huyên muốn thầm oán Chỉ Dao vài câu, nhưng lời nói đến đầu môi lại không
thốt ra được. Chỉ Dao luôn đơn thuần, không có tâm nhãn, dụ nàng đến cũng chỉ vì
có ý tốt muốn giới thiệu vị hôn phu với bạn thân.
Chỉ Dao ngừng thở, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Mân Huyên rơi vào trầm
lặng: “Mân Mân, cậu đang giận tớ sao?”
“Không có. Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Mân Huyên vui vẻ ra mặt, nhẹ nhàng điểm
nhẹ chóp mũi Chỉ Dao, vài tia oán giận trong lòng cũng bốc hơi không còn dấu
vết.
“Vậy là tốt rồi.” Chỉ Dao nhẹ nhõm, nhìn thẳng Doãn Lạc Hàn đang nhấp rượu
phía đối diện: “Mân Mân, hôm nay lần đầu tiên thấy Lạc ca ca, cảm thấy anh ấy
thế nào? Anh ấy có điểm gì hấp dẫn cậu?”
Thình lình Chỉ Dao hỏi một câu kì quái như thế, Mân Huyên thiếu chút nữa thì
sặc nước miếng. Nhất thời nàng không biết nói cái gì cho tốt. Nếu nói anh ta tốt
lắm hoặc mấy câu linh tinh, rơi vào lỗ tai Doãn Lạc Hàn sẽ thành nàng bị vẻ anh
tuấn nhiều tiền của hắn mê hoặc, mà hắn cũng cho nàng là kẻ nông cạn, hám tiền.
Mà nếu nói Doãn Lạc Hàn bình thường, Chỉ Dao nghe xong sẽ mất hứng.
Cho nên đây đúng là một vấn đề đau đầu, Mân Huyên ngẫm nghĩ một lúc, cuối
cùng chỉ biết lập lờ nước đôi: “À, Chỉ Dao, ánh mắt của cậu tốt lắm.”
Vừa dứt lời, nàng đã cảm thấy cặp mắt sâu không đáy đối diện càng trở nên sâu
sắc mà sắc bén, toát ra vẻ âm trầm lạnh lùng. Nàng nói câu đó không hẳn là khen
tặng, người bình thường nghe dù sẽ không vui vẻ cười to, nhưng cũng không đến
mức nhìn nàng như muốn ăn sống nuốt tươi như vậy chứ?
“Ha ha,… Mân Mân, ấn tượng của cậu cũng không sai đi!” Chỉ Dao tự nhiên cười
rộ lên. “Từ nhỏ Lạc ca ca đã rất có duyên, nữ nhân nào nhìn thấy anh ấy cũng đều
bị mê hoặc.”
Thì ra Chỉ Dao vốn đã biết Doãn Lạc Hàn là đồ công tử đào hoa, nữ nhân bên
người xếp thành hàng dài, nhưng Chỉ Dao lại tuyệt không ghen, vì cái gì? Nhìn
Chỉ Dao cười đến sáng bừng mặt, ánh mắt Mân Huyên nổi lên vài phần khó hiểu.
Trong nháy mắt, Doãn Lạc Hàn thu hồi ánh mắt lạnh lùng thâm trầm, thay bằng
vẻ nhu hòa dịu dàng nhìn Chỉ Dao, vẻ mặt thoải mái: “Chỉ Dao, bạn của em thực có
thể nói, tâm địa cũng thật thiện lương.”
Hắn nhắc tới “tâm địa thiện lương” hẳn là chỉ chuyện nàng tốt bụng
đưa hắn trở về khách sạn, hắn đang ám chỉ tối hôm qua lửa nóng thân mật triền
miên. Nhưng vì sao hắn phải cố tình ám chỉ chyện này trước mặt Chỉ Dao, làm như
vậy có lợi gì cho hắn, hay là Doãn đại tổng tài nhất thời cao hứng muốn nắm lấy
nàng?
Ánh mắt như vô tình dừng trên mặt nàng luôn có một loại quỷ dị bí ẩn, Mân
Huyên như thấy hàng ngàn mũi gai đâm vào lưng.
Nàng bối rối, thật sự không thể đoán ra mục đích của hắn, đáy lòng đột nhiên
nảy ra ý nghí muốn thoát đi.
“Hai người từ từ nói chuyện, tôi muốn đi toilet một chút.” Nàng tao nhã đứng
lên, không đợi bọn họ mở miệng, liền vội vội vàng vàng chạy nhanh vào toilet.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...