Khi Lâm Thanh chạy đến phòng bệnh, Tiểu Hoa vẫn đang ngủ.
Kéo Lăng Thần đang cản đường ra, Lâm Thanh dùng tay chạm vào trán Tiêu Hoa, xác định cơn sốt của cô đã hạ xuống, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh Lăng Thần, không thèm quan tâm đến anh.
Khoảng cách gần đến mức Lăng Thần có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cô.
Nghĩ đến Eva hôm nay anh nhìn thấy, Lăng Thần quay đầu nhìn về phía khuôn mặt của cô.
Vị đạo diễn đó kiêu ngạo, ngạo mạn, nhưng Lâm Thanh trước mặt lại trầm lặng, thoải mái, năm tháng trôi qua nhưng ánh mắt của họ lại rất giống nhau.
“Cảm ơn.” Lâm Thanh quay đầu nhìn hắn.
Hai ánh mắt chạm nhau, Lăng Thần lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cô, trong lòng đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Cô Lâm,” Lăng Thần phục hồi tinh thần, “Công việc của cô rất bận phải không?”
Lâm Thanh không trả lời anh vì cô không chắc anh đang mắng hay đang kiểm tra cô.
Lăng Thần thấy vẻ mặt của cô, cũng không muốn ép buộc cô, “Ý tôi là từ nay
trở đi, trước khi đi làm, cô có thể giao Tiểu Hoa Nhi cho tôi, cô bé ở nhà một mình
không an toàn.”
“Chúng ta…”
"Chúng ta là hàng xóm, Lăng Thần ngắt lời cô, “Láng giềng giúp đỡ lẫn nhau là một đức tính tốt là truyền thống của đất nước từ xa xưa.”
Lâm Thanh trong mắt cô tự nhiên lóe lên tia sáng, biết rằng hàng xóm là giúp đỡ lẫn nhau, nhưng có chắc là Lăng Thần là một người tốt không.
Chẳng lẽ thực ra anh ấy là một người điển hình, bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp?
“Quấy rầy anh nhiều như vậy sao có thể được?” Lăng Thần dù sao cũng là chủ tịch một tập đoàn đa quốc gia, không phải rất bận rộn sao?
“Tôi rảnh.”
“Nhàn rỗi?”
Vì anh ta rảnh rỗi quá nên mới trông con cho cô sao?
“Anh……”
“Tôi sẽ tới ngay khi cô gọi cho tôi.” Lăng Thần nói một cách chân thành.
“Sau đó tôi…”
“Không cần cảm ơn.”
Lâm Thanh:…
Lâm Thanh không muốn tiếp xúc nhiều hơn với Lăng Thần, nhưng vào lúc này, cô thực sự không thể từ chối sự nhiệt tình của anh, bởi vì anh lúc này có vẻ rất chân thành, và với khuôn mặt khác thường, anh trông đặc biệt như một quý ông. Xem ra Lâm Thanh càng có ác niệm, chính là báng bổ hắn.
“Ngày mai anh phải đi làm, tôi sẽ ở lại đây.” Lâm Thanh đổi chủ đề “Anh có thể đổi chủ đề”
“Ừ.” Lăng Thần mặc dù không muốn nhưng vẫn không có lý do gì để ở lại. “Sáng mai tôi sẽ mang bữa sáng tới.”
“Thật ra thì không cần đâu. Chúng tôi…”
“Chúng ta là hàng xóm.”
Hàng xóm là giúp đỡ lẫn nhau, không cần phải khách sáo.
Lâm Âm gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
“Không vấn đề gì.”
Phản ứng của Lăng Thần khiến Lâm Thanh có chút bối rối không biết phải làm gì.
Cũng may Lăng Thần không ở lại quá lâu, đứng dậy rời đi.
Nhưng trước khi rời bệnh viện, anh đã đến phòng khám của bác sĩ để nói với anh rằng các bác sĩ phải ở lại cho đến khi Tiểu Hoa xuất viện, đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Nói xong, Lăng Thần lái xe rời đi.
Anh ấy thực sự muốn làm như vậy.
Anh muốn ở lại bệnh viện vì ở bên Lâm Thanh và Tiểu Hoa khiến anh cảm thấy cuộc sống an toàn hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, anh không có lý do gì để ở lại.
Tôi đã suy nghĩ về điều đó trong khi lái xe và tôi trở về nhà trước khi kịp nhận ra.
Tuy nhiên, khi ánh đèn xe chiếu sáng bóng người trước mặt, Lăng Thần một giây cũng không suy nghĩ nhiều liền xoay người rời đi.
Buổi tối Lâm Mộng mặt đồ gợi cảm đứng trước nhà Lăng Thần.
Theo cách này sao?
Lâm Mộng đến đây để bắt tên tiểu tam.
Càng nghĩ cô lại càng thấy sai nên vào ban đêm cô cố tình mặc quần áo gợi cảm đến gõ cửa nhà Lăng Thần. Nhưng gõ một một lâu vẫn không thấy anh ra mở cửa, điện thoại cũng không nghe máy, vì vậy Lâm Mộng kết luận anh ta đang ngoại tinh sau lưng cô.
Nhưng cô không có bằng chứng cũng không tìm được anh nên chỉ có thể đợi ở đây. Khi cô định bỏ cuộc, cuối cùng cô cũng nhìn thấy xe của anh.
Anh ta sinh ra đã cao quý, hiếm khi tự mình lái xe, nhưng hôm nay anh ta lại tự mình lái xe, điều này càng khiến Lâm Mộng bối rối hơn.
Nhìn thấy Lăng Thần chuẩn bị quay đầu xe, Lâm Mông lập tức chạy tới, dùng thân mình chặn xe hắn lại.
“Anh Lăng!” Lâm Mông chặn đường không chịu rời đi, “Em nhớ anh, ở đây đợi anh đã lâu chỉ để nhìn anh thôi.”
Câu nói này khiến Lăng Thần rất chán ghét.
Vì vậy, hắn mở cửa sổ xe hơi thò đầu ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét không giấu giếm: “Bây giờ nhìn thấy chưa?”
Lâm Mông lập tức gật đầu.
“Cô có thể đi ngay bây giờ.”
Vì anh cô đã tự mình, tại sao bạn không rời đi?
“Anh Trần, chúng ta đã lâu không hẹn hò!” Lâm Mông vẻ mặt đáng thương, "Hiện tại thế giới bên ngoài đang mong chờ chúng ta chia tay. Nhìn tin tức, cô vừa nói vừa rơi nước mắt.
Lăng Thần đỗ xe một, xuống xe, không để ý cảm xúc của Lâm Mộng, trực tiếp đi vô nhà.
“Anh Lăng” Lâm Mộng lập tức chạy tới. “Anh Lăng. em biết anh không thích em, nhưng sáu năm trước, đêm đó…anh…”
“Câm miệng.” Lăng Thần lạnh lùng quát.
Đêm đó sáu năm trước là điều cấm kỵ đối với anh.
Nghĩ tới Lâm Mông chính là người đêm đó cho hắn cảm giác thăng hoa, hắn cảm thấy nôn mửa.
“Anh Lăng, anh đi đâu thế?” Lâm Mông ngẩng đầu nhìn anh, “Gần đây công ty không bận sao?”
Lăng Thần lạnh lùng nói: “Khi nào đến phiên cô quản lý lịch trình của tôi?”
“Em chỉ nghĩ gần đây anh cư xử rất kỳ lạ. Anh không trả lời điện thoại của em cũng không gặp em,” Lâm Mộng vẫn đang nức nở. “Em đang tự hỏi, anh Lăng, anh có ghét em không?”
Lăng Thần đã chán ngấy sự mè nheo của cô ấy.
“Anh Lăng, mấy ngày nữa em sẽ quay , có thể vài ngày không rảnh, ngày mai anh có thể dành chút thời gian đi ăn cơm với em được không?”
Lâm Mộng chân thành nhìn anh, “Chỉ một bữa thôi, chỉ là đồ ăn thôi.”
“Không còn thời gian!” Nói xong, Lăng Thần xoay người rời đi.
Lâm Mộng nhìn bóng lưng kiên quyết của anh, càng cảm thấy chắc chắn bên ngoài nhất định có người, nếu không thì đã không như thế này, dù có hận cô đến mấy, anh cũng sẽ ăn cơm với cô, nhưng bây giờ anh ấy thậm chí không thể chiếu lệ nữa.
Tiếp theo, anh ấy có muốn chia tay không?
Không cô tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.
Cô nhất định phải tìm ra con tiểu tam đó.
Có lẽ vì thuốc nên Tiểu Hoa ngủ đến sáng.
Khi mở mắt ra, cô bé thấy mẹ đang nằm cạnh mình, cô cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Cô bé yêu mẹ nhất và muốn gửi những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đến với mẹ.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, Tiểu Hoa Nhi không khỏi hôn lên mặt mẹ.
“Con tỉnh rồi à?” Lâm Thanh mở mắt ra, đưa tay sờ sờ con gái đầu, xác nhận nàng thật sự đã hạ sốt. “Con vẫn còn ngủ sao?”
Tiêu Hoa Nhi lắc đầu ngồi dậy: “Con đã không sao rồi mẹ!.”
“Con đói không? Con có muốn ăn không?” Lâm Thanh ngồi dậy và nhìn thời gian đã bảy giờ rưỡi. “Mẹ sẽ mua một ít bữa sáng.”
“Vâng.”
Cơn sốt tiêu hao quá nhiều năng lượng, lúc này Tiểu Hoa thực sự rất đói.
Lâm Thanh xỏ giày, đi ra khỏi phòng bệnh, khi mở cửa ra, cô thấy Lăng Thần đang ngồi bên ngoài phòng bệnh, bên cạnh có hộp cơm cách nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...