Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó

Lâm Mộng đứng ở cửa với đầu óc trống rỗng.

Lăng Thần không có bạn bè, gia đình của anh lại đều ở nước ngoài, anh chưa bao giờ cho phép bất kì ai vào nhà anh, vậy ai là người ngủ trong nhà anh?

Đàn ông hay...phụ nữ?

Nhưng chẳng phải Lăng Thần không có hứng thú với phụ nữ sao?

Lâm Mộng càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, liền bấm chuông cửa lần nữa.

Với tính cách của Lăng Thần anh sẽ không bao giờ mở cửa, nếu biết cô ở ngoài cửa. Tuy nhiên không lâu sau cửa lại được mở ra.

Lâm Mộng ngơ ngác.

"Anh Thần, là em..."

"Cô muốn chết sao?" Lăng Thần vẫn nhỏ giọng, nhưng trong mắt anh lại hiện lên vẻ tàn nhẫn trước nay chưa từng có.

Lâm Mộng theo bản năng lui về một bước.

Lăng Thần đóng cửa lại.

Tuy vẻ mặt rất hung dữ nhưng anh ta đóng cửa rất nhẹ nhàng, như sợ làm phiền người trong phòng.

Đó là ai?

Trên thế gian này ai có thể khiên Lăng Thần quan tâm đến vậy?

Lúc này Lâm Mộng thậm chí muốn chạy vào nhà nhìn xem, nhưng Lăng Thần không phải là người chỉ nói lời cay nghiệt.

Trở lại phòng, Lăng Thần thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tiều Hoa vẫn đang ngủ, may mắn anh ta không đánh thức cô bé.

Tiểu Hoa đang say ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng chúm chím, nhìn đáng yêu vô cùng.

Lăng Thần càng nhìn càng thích, anh tồi xổm xuống và cứ nhìn cô.

Vào lúc này, điện thoại của Lăng Thần vang lên.


Là Lâm Thanh.

Lăng Thần lập tức nghe máy.

"Alo?" Lăng Thần bước sang một bên.

"Anh Lăng, tôi xin lỗi, con gái tôi lại làm phiền anh rồi."

"Không sao."

"Nếu thuận tiện, tôi sẽ đến đốn cô bé, được không?" Lâm Thanh vẫn giữ phép lịch sự cơ bản.

"Cô bé ngủ rồi," Lăng Thanh liếc nhìn Tiểu Hoa, "Tôi lập tức đưa cô bé về."

"Vậy tôi làm phiền anh rồi."

Lăng Thần cẩn thận ôm lấy Tiểu Hoa trong nháy mắt, thân thể nhỏ bé mềm mại này tựa hồ như bàn tay vô hình, lập tức xoa dịu tâm tồn cô đơn của anh.

Đột nhiên, hắn muốn giấu Tiểu Hoa cho riêng mình, không đưa cho Lâm Thanh.

Tuy nhiên ích kỷ vẫn ích kỷ, lý trí vẫn đó.

Lăng Thần cẩm thận ôm lấy Tiểu Hoa chậm rãi bước ra ngoài. nhưng rất nhanh đã đến trước cửa nhà của Lâm Thanh.

Lâm Thanh cũng tình cờ mở của ra.

Ánh mắt họ chạm nhau, bầu không khí trở nên có chút khó xử.

"Tiểu Hoa đang ngủ." Lăng Thần lên tiếng.

"Xin lỗi đã làm phiền anh." Lâm Thanh cũng tỉnh táo lại, đưa tay ôm lấy Tiểu Hoa.

Nhưng lúc này, Tiểu Hoa cử động nhẹ, mắt hơi mở: "Sao con lại ngủ?"

Lâm Thanh:.....

Cô gái ơi, kỹ năng diễn xuất của cô cũng không tệ đâu nhỉ?

"A, mẹ về rồi ạ?" Tiểu Hoa không hề ngại trước kỹ năng diễn xuất của mình, cô bé tựu nhiên quay đầu nhìn Lăng Thần "Chú, chú đưa cháu về ạ?"

Lăng Thần gật đầu, dường như không nhìn thấu được kỹ năng diễn xuất của cô.

Tiểu Hoa vùng vẫy thoát khỏi tay của Lăng Thần, "Chú, cháu có thể tự về nhà," sau đó quay đàu nhìn Lâm Thanh, "Mẹ chú đã chăm sóc con và làm việc rất chăm chỉ, rồi đưa con về nhà, mẹ cũng nên cảm ơn chú chứ, phải không?"

"Mẹ...."

"Con vô ngủ trước, hai người nói chuyện đi nha." Nói xong Tiểu Hoa nhanh chóng trở vô nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Lâm Thanh:.....

Ngoài cửa Lâm Thanh nhìn Lăng Thần, hai người nhìn nhau.

Lâm Thanh chưa bao giờ gặp phải cảnh này trước đây. Cô không sợ hãi xã hội hay sợ hãi khi đứng trước sân khấu, nhưng.... đối mặt với một mình Lăng Thần, cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

"Anh Thần, tôi đưa anh về nhà."

Lâm Thanh cũng cảm thấy câu này thật kỳ cục.

Anh là người lớn, là người đàn ông đã trưởng thành, nhà anh cũng ở ngay cạnh cô, vậy tại sao cô phải đưa anh về?

Cô hy vọng Lăng Thần có thể hiểu được, cô chỉ là khách khí, không thực sự muốn đưa anh về.

"Được." Lăng Thần không chút do dự đồng ý.


Lâm Thanh đang cưỡi một con hổ và không thể xuống được, vì vậy cô đành lao theo thôi và đi theo anh ta.

Trong màn đêm tĩnh lặng, hai người đi cạnh nhau.

Tốc độ rất chậm, dưới ánh trăng rất lãng mạn.

Không phải Lâm Thanh không muốn tìm chủ đề, chỉ là cô nghĩ tới việc anh là bạn trai của Lâm Mộng, cô lười tìm chủ đề, bởi vì Lăng Thần đi quá chậm, cô phải tìm chủ để để phá vở bầu không khí tĩnh lặng này.

"Lâm Thanh." Lăng Thần bổng dừng lại.

Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.

Anh hơi cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nghiêm túc, với cả đôi mắt đen cũng toát lên vẻ nghiệm nghị.

"Tôi có thể không phải người tốt, nhưng tôi sẽ không làm tổn thương Tiểu Hoa," Lăng Thần nghiêm túc nói: "Cho nên, về sau cô yên tâm giao Tiểu Hoa cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cô bé thật tốt."

Cái này....tại sao có cảm giác sai sai nhỉ.

Tại sao cô lại phải giao Tiểu Hoa cho anh ta?

"Ý tôi là, khi cô bận," Lăng Thần che giấu sự xấu hổ trong mắt, "Gần đây tôi tương đối rãnh rỗi và có nhiều thời gian, khi cô bận, tôi có thể tạm thời chăm sóc Tiểu Hoa, một đứa bé năm tuổi ở nhà một mình sẽ không an toàn. Sau này nếu cô ra ngoài, Tiểu Hoa có thể đưa đến nhà tôi."

"Không thể lúc nào tôi cũng có thể làm phiền anh được." Lâm Thanh càng cảm thấy Lăng Thần càng bối rối hơn.

"Không có vấn đề gì đâu."

"Ý là chúng ta không phải hàng xóm cũng không phải bạn bè, không phải lúc nào cũng có thể nhờ anh chăm sóc chăm sóc con gái thay cho tôi." Lâm Thanh nhấn mạnh, "Con gái tôi."

"Chúng ta là hàng xóm," Lăng Thần nghiêm túc nhìn Lâm Thanh, "Bà con xa không bằng láng giềng gần."

Lâm Thanh:?

Điều đó đúng, nhưng liệu anh ấy có phải người có trai tim ấm ấp?"

"Nếu Tiểu Hoa cần chăm sóc, cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."

Lâm Thanh nhìn Lăng Thần.

Tại sao anh lại quan tâm đến con gái của mình như vậy?"

Không phải nói hắn là người máu lạnh sao? Làm sao một người lạnh lùng đến mức không có bạn bè như anh lại có thể đơn giản muốn chăm sóc con cái?

Mục đích của anh ta là gì?

Lâm Thanh cười nói: " Lăng tiên sinh, cảm ơn lòng tốt của anh. Tuy tôi không hiểu biết về kinh doanh, nhưng tôi cũng có biết chút ít về phong cách kinh doanh của anh, nhưng mánh khóe cũng chỉ là mánh khóe. Con gái tôi không nên là gánh nặng của bất cứ ai hay bất cứ cái gì. Nếu không, quả thực việc này rất tệ hại, không bằng cả cầm thú.


Lăng Thần cau mày, không biết cô có ý gì.

"Tôi không...."

Lúc này điện thoại của Lăng Thần vang lên.

Lăng Thần bực bội tắt điện thoại, sau đó nghiêm túc nói với Lâm Thanh, "Cô hiểu lầm tôi rồi, tôi...."

Điện thoại lại reo.

"Anh Lăng đã muộn rồi, tôi sẽ không trì hoãn việc anh liên lạc với bạn gái anh đâu," Lâm Thanh vừa nói vừa nở nụ cười lịch sự trên khuôn mặt.

"Tạm biệt."

Nói xong cô quay người rời đi.

Lăng Thần rất tức giận.

Anh có điều gì đó muốn nói.

Nhưng lúc này điện thoại vẫn đỗ chuông.

Lăng Thần tức giận nói: "Có chuyện gì?"

"Anh Lăng, xin hãy đến bệnh viện nhanh chóng. Mộng Mộng bị thương!" Người quản lý của Lâm Mộng có vẻ lo lắng ở đầu bên kia điện thoại.

Nghe được Lâm Mộng bị thương, Lăng Thần trong lòng không có một chút nào thương hại, ngược lại càng tức giận: "Ở đây không phải là bác sĩ."

"Nếu anh không tới, Mộng Mộng sẽ không uống thuốc, cự tuyệt bác sĩ chữa trị. Van xin anh đấy, anh nhanh đến bệnh viện đi. Mộng Mộng dù sao cũng là bạn gái anh mà."

Lăng Thần bực bội cúp điện thoại.

Một mối đe dọa khác, đe dọa anh bằng trách nhiệm.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui