Nhìn thấy Lâm Mộng bị thương, Lăng Thần nhìn lại, có chút khó chịu.
"Anh Thần, đau quá!" Lâm Mộng hét lên, sau đó nhân cơ hội tựa vào cánh tay của Lăng Thần.
Lăng Thần lùi về sau né tránh cô ta: "Có chuyện gì?"
Giọng điệu không có chút cảm xúc, hoàn toàn bình thường.
"Hôm nay không phải tôi đã đi nói chuyện với Eva sao?" Ai cũng biết tính tình cô ấy không tốt, cho dù cô ấy không hài lòng với màn trình diễn của tôi cũng không cho phép cô ta nói khinh thường tôi như thế. Vừa mở miệng cô ta dề bĩu tôi."
Lăng Thần cũng chẳng có biểu cảm gì: "Vậy cô đừng làm diễn viên nữa."
Chà, đây không phải là kết thúc sao?
Nhưng Lâm Mộng rất tức giận, đây không phải là điều tôi muốn đạt được!
"Anh Thần," Lâm Mộng bước đến trước mặt anh, "Cô ấy càng không ưa tôi, tôi càng muốn cô ấy chấp nhận tôi, Hiện tại, làng giải trí trong nước không có đối thủ xứng tầm với tôi, tôi nhất định phải lấn sân sang thị trường nước ngoài."
Lăng Thần cau mày, trong mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Em luôn làm việc rất chăm chỉ để xứng đáng với anh, anh Thần. Vì tương lại của chúng ta, e, nhất định sẽ nỗ lực để khiến bản thân hoàn hảo hơn." Lâm Mộng tỏ ra rất quyết tâm.
Lâm Thần hiển nhiên không thích điều này, chẳng phải là cô được như bây giờ là điều nhờ tiền của anh sao.
"Anh Thần, anh có thể giúp em được không?" Lâm Mộng nũng nịu: "Anh có thể nói chuyện với Eva được không, nhất định anh sẽ thuyết phục được cô ấy. Anh ấy cũng là hiểu rõ nhất về kỹ năng diễn suất của em mà đúng không?"
"Không có thời gian!" Nói xong, Lăng Thần đang muốn rời đi.
"Anh Thần!" Lâm Mộng nắm tay anh.
Lăng Thần chán ghét rời đi.
"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng là bạn gái của anh. Giúp tôi không phải là nghĩa vụ của anh sao?" Lâm Mông dùng con át chủ bài của mình.
Câu nói này rất có tác dụng với Lăng Thần, bởi anh là một người có trách nhiệm.
Lăng Thần không để ý tới, sải bước rời đi.
Mọi chuyện liên quan đến Lâm Mộng đều do Lăng Thần phái người đi làm giúp cô ta, anh cũng không có nhu cầu can thiệp trực tiếp.
Trở lại công ty, Lăng Thần nhanh chóng thu dọn, chuẩn bị đứng dậy đi họp.
"Thưa anh," trợ lý Kiều Niệm bước vào, đưa tài liệu cho anh: "Tôi có một câu..."
"Nói."
"Tôi nghĩ anh nên giúp cô Lâm Mộng."
"Tôi rất rãnh phải không?" Lăng Thần lạnh lùng nhìn trở lý, như trách mắng anh ta nói ra điều gì đó thiếu suy nghĩ.
"Nếu cô Lâm Mộng được nữ đạo diễn Eva chọn làm nữ chính, cô ấy sẽ ra nước ngoài. Tôi đã hỏi thăm và sẽ phải quay phim ít nhất nữa năm bên nước ngoài. Nói cách khác, anh sẽ không phải gặp cô ấy ít nhất nữa năm.
Một rắc rối đổi lấy sáu tháng yên bình, đây là một thỏa thuận tốt.
"Đi, hẹn gặp với đạo diễn."
"Vâng."
Lâm Thanh đưa Tiểu Hoa đi siêu thị.
Chiếc xe của cô đã chọn chưa được đem đến, nên chiếc xe của cô đang lái là chỉ là được thuê vài ngày, nhưng cô rất thích nấu ăn còn siêu thị thì ở cách đây rất xa, nếu không có xe ô tô thì thật rắc rối.
Lâm Thanh đẩy xe đẩy ra, Tiểu Hoa ngồi vào xe đẩy.
"Mẹ, chúng ta đi mua khoai tây chiên được không?" Tiểu Hoa vẽ mặt nũng nịu: "Chỉ một gói thôi được không?"
"Không được con," Lâm Thanh xoa đầu con, "Nếu con muốn ăn..."
Lúc này điện thoại của cô vang lên, là A Mỹ đang gọi.
"Alo." Lâm Thanh trả lời.
"Chị, trợ lý của Lăng Thần gọi tới, muốn gặp mặt chị nói chuyện."
"Lăng Thần?"
"Vâng, là anh ấy. Chị có muốn đồng ý không?"
Lâm Thanh cảm thấy chán ghét Lăng Thần.
Anh ta rõ ràng là người dung túng hành vi của Lâm Mộng. Thành thật mà nói, kỹ năng diễn xuất của Lâm Mộng không tốt lắm! Lăng Thần đã phát điên vì bạn gái mình?"
Anh ta đã nhìn thấy điểm tốt gì ở Lâm Mộng chứ?
"Cú nói là tôi không rãnh."
Sau đó cúp điệp thoại, Lâm Thanh đẩy xe đẩy đi vào khu thực phẩm tươi sống như không có chuyện gì xảy ra.
Mua săm là một điều rất quan trọng.
"Mẹ, mẹ có vẻ rất ghét chú Lăng Thần nhỉ?" Tiểu Hoa không quan tâm đến khoai tây chiên của mình nữa, chỉ qun tâm đến Lăng Thần.
"Thật sự không có gì khó chịu cả," Lâm Thanh thản nhiên trả lời, lặng lẽ chọn đồ ăn, "Chỉ là có chút ghê tởm mà thôi."
Tiểu Hoa ghi hoặc, cái này khác với khó chịu sao?
"Có phải vì anh ta là bạn trai của dì xấu xa kia không?
"Ừm."
Lâm Thanh và Lăng Thần gặp nhau không nhiều, cũng không có khó chịu xảy ra, nhưng chỉ cần nghĩ rằng anh ta là bạn trai của Lâm Mộng đã khiến Lâm Thanh có ấn tượng không tốt về anh ta.
Là một phù thủy doanh nhân, ít nhất anh ta phải có chút phẩm mỹ chứ phải không? Dù có mù cũng không yêu một như như Lâm Mộng phải không?
Anh ta đang có mục đích gì vậy?
"Có lẽ chú có lý do của riêng chú đó." Tiểu Hoa nhắc nhở cô
Lâm Thanh cười kinh thường, "Lăng Thần là ông chủ ở Nam Thành, anh ta có thể gặp khó khăn gì?"
Danh tiếng và tiền tài?
Anh ta có tất cả.
Tiểu Hoa cũng không nghĩ ra được, rõ ràng Lăng Thần không thích người xấu xa như cô ta, nhưng tại sao bọn họ lại không chia tay?
"Hoa nhi" Lâm Thanh nhìn cô bé, "Con thích Lăng Thần sao?"
Tiểu Hoa liên tục gật đầu.
"Tại sao?"
Tiểu Hoa không phải là cô bé chỉ thích vẻ bề ngoài, cô bé sẽ không thích một người chỉ vì vẻ bề ngoài của người đó,
"Không biết tại sao, vừa nhìn thấy chú ấy con đã vô cùng thích chú ấy! Giọng nói cũng rất hay!"
"Mẹ không nghĩ như vậy." Lâm Thanh không có hứng thú với vẻ bề ngoài của người đàn ông này.
Tiểu Hoa bĩu môi nói: "Mẹ, con thấy mẹ và chú Lăng Thần rất hợp nhau."
"Không, mẹ không muốn bị xếp vào cùng thứ hạng với Lâm Mộng!"
Đặc biệt là những điều Lâm Mộng đã làm.
Trong giấc ngủ, Lâm Thanh rơi vào ác mộng.
Trong giấc mơ, trời mùa Đông ở nước ngoài, gió lạnh buốt khiến người ta không còn nơi nào để trốn. Điều tệ hơn là em trai cô đang bị sốt.
Lâm Thanh không có tiền và không đủ tiền mua bất kỳ loại thuốc nào, kể cả thuốc hạ sốt rẻ nhất.
Lúc này, cô chỉ có thể ôm lấy cơ thể đang nóng hổi của em trai mình, hết lần này đến lần khác cầu xin em trai đừng xảy ra chuyện gì. Nỗi tuyệt vọng xé lòng, thật đen tối, không có ranh giới, không có hồi kết.
Sau đó, cảnh tượng thay đổi, cô nhặt được một túi bánh mì vừa bị một cặp vợ chồng cãi nhau bỏ lại bên đường, không may bị những người vô gia cư khác chạy lại giật lấy.
Đường phố ở nước ngoài lạnh lẽo và yên tĩnh, nhưng người đàn ông vô gia cư đang đuổi phía sau cô, Lâm Thanh người kiệt sức, ngã xuống đất, và người đàn ông đó vẫn đang lao tới.
Tuy nhiên, dù người đàn ông đó có đánh thế nào, Lâm Thanh chỉ nằm dưới đất và ôm túi bánh mì, cho dù người có bị thương đầu bị chảy máu...
Đột nhiên cô tỉnh lại.
Lâm Thanh mở mắt ra, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Cô đã quên mất những cú đấm cú đá đó đau như thế nào, nhưng cô vẫn nhớ nụ cười trên khuôn mặt em trai cô khi em ấy nhìn thấy chiếc bánh mì ngày hôm đó...
Mọi cực khổ của cô đều là do Lâm Mộng.
Sáu năm trước, cô đã dùng mọi cách để tiết kiệm tiền, cuối cùng cũng đủ tiền để nộp tiền học phí và thậm chí cả chi phí sinh hoạt cho cô và em tải cô. Tuy nhiên số tiền đó cũng đủ để họ tồn tại trong bốn năm.
Lâm Thanh nhìn đồng hồ, cũng đã năm giờ sáng, cô hoàn toàn mất ngủ.
Mặc một bộ đồ thể thao và vén mái tóc dài lên. Lâm Thanh quyết định xuống đi dạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...