"Còn anh là ai?" Sau khi lấy lại được một chút bình tĩnh, vì đã biết trước nên cô rất dễ bình tĩnh trở lại.
Cô phải chắc chắn rằng kẻ này an toàn có thể tin cậy hợp tác.
"Tôi là em trai của chị Thanh, người hầu thân cận của Tuyết Ánh phu nhân.
Nhiếp Hùng năm đó đã từng cưỡng bức chị tôi rất nhiều lần.
Mà sau khi bố mẹ cô chết, Bạch Mai cũng cho người giết chị của tôi, tôi may mắn sóng sót" Giọng hắn ta có phần tức giận rơi vào hồi ức.
"Thế rồi ngay sau đó anh đột nhập vào Nhiếp gia à" Anh Lạc tiếp lời.
"Đúng, tôi đã nhận nhục chịu đựng, được chính kẻ thù bồi dưỡng suốt 18 năm trở thành thuộc hạ thân cận nhất của hắn.
Nhưng tôi lại phát hiện ra được một điều..."
"Có phải là Bạch Mai còn khó đối phó hơn hắn không?" Anh Lạc phì cười, cô đã sớm biết được như vậy từ rất lâu.
"Đúng vậy, sau lưng bà ta còn một thế lực nào đó, tôi không thể nào điều tra ra được, điều duy nhất tôi có thể điều tra được trong 18 năm qua chính là chuyện của gia đình cô, tôi luôn chờ cơ hội để cô tự nhận ra rất lâu rồi.
Mãi đến hôm cô đứng trước cửa phòng bệnh của Nhiếp Hùng tôi mới có thể chắc chắn đã đến lúc rồi"
"Anh chắc chắn muốn cùng tôi hợp tác? Tôi không có thế lực che chở, cũng không có năng lực bảo vệ bản thân.
Anh lại tin tưởng như vậy sao?" Cô khá là kinh ngạc hỏi anh ta.
"Có thể, vì...!Nhiếp Khuynh Ngang đối với cô không tầm thường" Câu nói lấp lửng vừa nói xong tiếng động cơ xe cũng đã vang lên dưới sân.
Người đàn ông đó đứng lên chạy đến cửa sổ, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
"Tôi là Tần Tinh, sau này có thể gọi là anh Tinh nhớ đấy.
Về việc tìm Trang Hạ, dì của cô tôi sẽ giúp cô một tay"
Anh Lạc nhìn hướng cửa sổ mở toang, gió thổi lay động tấm màn mỏng manh kiều mị.
Đáy mắt cô ánh lên một tia trầm tư rồi đi lại đóng cửa sổ, dọn dẹp lại một chút, khử đi mùi hương còn động lại trên ghế sofa, miệng khẽ lẩm bẩm:
'Cái tên chết giẫm này rốt cuộc có tinh thần nghề nghiệp không thế, sát thủ mà lại có mùi hương, lại còn để lại trên ghế nhà người khác như vậy'
Nhanh chóng làm xong mọi việc cô nhảy lên giường nằm giả vờ ngủ.
Cửa bị mở nhẹ ra, sau đó là có một người bước vào, mùi trầm hương đặc trưng thoáng chốc hòa quyện với mùi cam nhẹ trong căn phòng.
Cô vẫn giả vờ ngủ, hơi thở đều đều.
Nhiếp Khuynh Ngang đi đến ngồi cạnh cô, khẽ vuốt tóc cô cười:
"Vẫn chưa ngủ sao?"
"Thế mà cũng phát hiện ra được" Cô nói giọng điệu đùa giỡn nhưng bóng đêm đã che đi đôi mắt hận thù của cô.
Thấy anh không nói gì, cô luồn tay ôm eo anh từ phía sau, cạ cạ mặt vào lưng anh:
"Papa, có chuyện gì sao?"
"Không có gì..."
"Thật sao?"
"Ừm..."
Không gian lại rơi vào im lặng một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng một lần nữa:
"Lạc Lạc, nếu như con biết được một sự thật không thể chấp nhận được, và có thể hận một người nào đó thì con sẽ như thế nào?" Giọng anh trầm khàn, có chút khổ sở nhưng nhanh chóng được che giấu.
"Con sẽ giết chết hắn" Cô trả lời theo quán tính ngay sau đó khiến lưng của anh cứng đờ, nhưng cô đột nhiên nhận ra mình đã hơi quá nên đành cười lớn:
"Con đùa đấy, ai lại có thể khiến con hận được chứ.
Từ nhỏ đến lớn chẳng phải papa không cho một con muỗi cắn được con nữa sao, huống chi là người khác đến gây thù" Vừa nói cô vừa chui qua cánh tay trườn lên ngồi lên đùi anh.
"Lạc Lạc, con..." Nhiếp Khuynh Ngang còn đang định nói việc gì nữa nhưng hơi thở ngọt ngào của cô phả lên cổ khiến anh thoáng chốc có phản ứng, cứng đờ.
Anh vội nắm lấy bàn tay đang vòng trên cổ anh của cô rồi bế cô, đặt nhẹ nhàng xuống giường:
"Ta sang thư phòng giải quyết công việc, con ngủ sớm đi"
Nói rồi quay đầu đi mắt, Lạc Anh nhìn theo mà chỉ nhếch mày cười.
Đúng như lời anh Tinh nói, anh ta quả nhiên là có ý tứ.
Những ngày sau đó, cô cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích sự nhẫn nại của anh, từ việc muốn thắt cà vạt cho anh đến việc pha tách cà phê để lại một dấu son trong phòng họp.
Báo cáo tình hình công ty cô cũng không quên quẳng cho anh một ánh mắt long lanh, nhưng chứa sức quyến rũ thấp thoáng.
Anh đương nhiên nhận ra được cô đang thay đổi, nên cố tình tránh cô được lúc nào hay lúc đó.
Anh Lạc lúc này cũng không đi theo anh nữa, mà là đang ngồi chờ, chờ tự anh sẽ đến tìm cô...
...
Mà Tần Tinh hôm đó về thì thương tích đầy mình khiến cho Nhiếp Hùng trợn trừng mắt, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì anh ta không giống như những người trước đó xác cũng không thấy đâu.
"Ông chủ, tôi quả thực đã cố gắng hết sức.
Tôi có thể đánh bại người của thiếu gia nhưng con nhóc đó quả thực rất tinh ranh, nó đã vẩy thuốc Chlorine lên người làm tôi bị bỏng, trong phòng nó còn có một cái chốt báo động khiến nhiều người đến, tôi thật rất bất lực" Tần Tinh nói dối mà mắt không chớp, tai không đỏ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...