Bơ Nữ Phụ Ta Đi - Himeakuma129

( Cụt đang đọc lại các truyện mình viết từ cấp 2, thật sự ấy đọc xong Cụt vẫn không hiểu sao truyện này lại được nhiều người đọc. Kiểu trẻ con kiểu gì ấy, cảm thấy ngại cực. Cụt có nhiều acc khác, viết nhiều truyện khác nhưng vẫn không truyện hay acc nào có thể đọ lại sức hút của bộ này. .-. khó hiểu thật, vậy nên ai còn theo dõi hãy cho Cụt biết rốt cuộc bộ này thu hút người khác đọc vì cái gì ? )

Sáng hôm sau, Lệ Băng bê thau nước ấm vào gian phòng của cô. Nhìn nữ nhân yên bình chìm trong giấc ngủ, làn da trắng mịn ẩn hiện, hàng lông mi cong dài, đôi môi hồng tự nhiên căng mọng, đúng là tuyệt sắc mà. Lệ Băng đặt thau nước sang một bên, nhẹ chân tiến lại gần gọi cô dậy:

- Tiểu thư dậy thôi.

- Một chút nữa thôi _ cô nhíu mày, quay người ra hướng khác

- Nay có quán ăn mới mới mở, tiểu thư không dậy sớm là người ta hết suất đó 

- Hả, đồ ăn.... ta muốn có đồ ăn ... _ nghe thấy đồ ăn, ai đó lập tức dụi mắt tỉnh lại

Lệ Băng nhìn bộ dáng tham ăn của cô chỉ biết cười khổ. Tiểu thư nhà mình ngoài ngủ ra thì ăn cũng rất giỏi đấy, Lệ Băng thầm nghĩ. 


- Tiểu thư nhanh chóng sửa soạn đi rồi chúng ta xuống phố đi ăn 

Lệ Băng dịu dàng cười, bắt đầu hầu hạ cô. Lệ Băng chăm sóc cô rất cẩn thận, hầu như chưa từng để cô phải đụng tay đụng chân nhiều, chỉ cần hưởng thụ thôi. Cô dần dần để ý rằng, mình có đang quá lệ thuộc vào Lệ Băng không ? Dù sao thì em đã đến tuổi cập kê rồi, mình cũng muốn đi tự lập, có nên ban hôn sự cho em ấy không nhỉ ? Lệ Băng vừa trải đầu cho cô, không hề để ý rằng con mèo cô nuôi đang có ý định gả cưới cô đi. 

- Lệ Băng, mọi ngày mua đồ cho ta nhiều rồi, ta quyết định hôm nay sẽ mua thật nhiều đồ tốt cho muội.

Cô bất ngờ nắm chặt tay lại, quay qua nhìn Lệ Băng, ánh mắt tràn trề năng lượng.

- Tiểu thư không cần làm vậy đâu.

Lệ Băng nhìn ánh mắt đó, đỏ mặt lí nhí nói nhưng thâm tâm lại nổi lên bất an. 

- Ta quyết rồi, muội không lay chuyển được đâu. Muội lâu rồi chưa có quần áo mới, trang sức mới, phấn mới nay ta sẽ mua hết cho muội. 

Đợi Lệ Băng cài nốt cây trâm lên, cô nhanh chóng kéo tay Lệ Băng xuống phố. Lệ Băng toát mồ hôi, sao nay tiểu thư cô hăng hái vậy ? 

- Lệ Băng, mẫu vải này như nào ? Muội thích màu nào hơn ? Hoạ tiết nào đẹp hơn ? Nếu lấy mẫu này thì muội muốn phối với trang sức nào ?

Lệ Băng từ khi bị lôi đi mua đồ đã bị cô xoay vòng vòng như chong chóng, hết mẫu vải tới kiểu váy tới trang sức tới phấn son. Mặc dù đã mua rất nhiều đồ cho Lệ Băng nhưng cô vẫn thấy không đủ, nếu kết hôn mà phu quân của Lệ Băng lại đào hoa nhiều vợ thì sao, phải mua nhiều hơn khiến em ấy trở nên xinh đẹp nhất. Lệ Băng bị kéo đi kéo lại, bị hỏi tới ong đầu đến lúc bị cô đẩy vào phòng thay đồ lúc nào mà không biết. 

- Muội có cần ta phụ thay đồ cho không ? Đống đồ này khá nặng đấy.


- Hả.. cái gì ? Không! Không, nô tì không cần, tiểu thư cứ gói lại hết đi, đúng số đo rồi mà. 

- Không được, muội phải thử bộ này cho ta, đây là mệnh lệnh. 

Cô dứt khoát nhét cho Lệ Băng bộ y phục đỏ chói, trang sức vàng rồi ra ngoài.

Lệ Băng nhìn bộ y phục này trầm ngâm. Tiểu thư muốn gả mình đi ? Bàn tay nàng khẽ mân mê bộ y phục đỏ.

- Phải đẩy nhanh kế hoạch lên thôi. Có ai làm phu quân mà đi mặc váy cưới không ?

Miệng nói vậy, Lệ Băng vẫn ngoan ngoãn khoác lên mình bộ y phục đỏ chói, cài lên mình những cây trâm vàng, tự mình trang điểm. Xong xuôi, Lệ Băng bước ra tiến tới ôm lấy tay cô :

- Tiểu thư, được chưa chúng ta mau về thôi.

Cô hoàn toàn bất ngờ trước nhan sắc mới này của Lệ Băng, mọi ngày Lệ Băng mang một nét hồn nhiên, nhẹ nhàng, thanh khiết như băng nhưng sau khi trang điểm kiểu này Lệ Băng nhìn vô cùng quyến rũ, cuốn hút còn có dáng vẻ giống hồ li. Nếu không phải nhờ vết bớt sau tai của Lệ Băng cô nghĩ đây là một người khác hoàn toàn.


- Tiểu thư,... tiểu thư muốn gả nô tì đi à ?

- Hả .. à...

- Nô tì chỉ muốn ở cạnh tiểu thư không muốn gả đi, làm ơn đừng gả nô tì đi mà _ Lệ Băng cắt ngang lời cô, ôm chặt lấy cô

- Nhưng...

- Nếu bắt buộc phải gả, nô tì chỉ muốn gả cho mình tiểu thư thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận