Chương 5
Lục Bất Du đi đến, đưa tay chỉnh nhiệt độ nước, quay đầu lại hỏi: "Trừng mắt nhìn anh làm gì? Muốn giữ trứng trên đầu lại để mai ăn sáng à?"
Phòng này rất lớn, có ghế sô pha để tiếp khách, anh đi ra khỏi phòng vệ sinh, thoải mái ngồi xuống.
Lục Vãn hít sâu một hơi, bình tĩnh hai giây, quyết định vẫn nên xử lý tóc trước đã.
Cô gội sạch tóc, nhanh chóng sấy khô rồi chạy ra, sau đó xông ra ngoài, liếc mắt thấy tên khốn kia đang chơi đùa với chú rùa của cô??
Lục Bất Du ngẩng đầu lên, nghĩ đến cảnh vừa nãy, lại cười lên: "Trước đây em học trường Nhị Nhân Chuyển* sao? Hơn nửa đêm làm anh cười tỉnh luôn rồi."
* Nhị nhân chuyển (二人转) là một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, hấp thụ nghệ thuật Liên hoa lạc (莲花落) của Hà Bắc, thêm vào vũ đạo, dáng bộ. Ý nói là Lục Vãn đóng hài.
Lục Vãn: "..."
Anh mới mắc cười, cả nhà anh đều mắc cười!
Đợi đã, nói như vậy cũng không ổn, diss tên này, sao kéo mình xuống hố theo luôn!
Lục Vãn đi đến, giật lại chú rùa trên bàn, cười nhạo mình còn chơi với vật nuôi của mình! Thật đúng là đồ đáng ghét mà!
"Anh! Xóa tấm ảnh vừa chụp ngay!"
Bây giờ cô cũng đoán ra được tên này là ai rồi, họ Lục, xuất hiện ở đây vào giờ này.
Xui chết đi được, sao mình lại có một người anh trai thế này chứ.
Không đi đón cô thì thôi, còn vừa gặp mặt đã chụp ảnh xấu của cô!
Lục Bất Du: "Anh sẽ xóa ảnh, đừng nóng giận, nhìn như con cá nóc lớn đang phình ra vậy."
Lục Vãn: "..."
Con cá nóc cũng đã rất xấu rồi, tại sao phải thêm một chữ "lớn" chứ?
Cô đơn phương tuyên bố cắt đứt quan hệ anh em, từ nay về sau chỉ là hai người xa lạ có cùng bố mẹ thôi!
"Anh xóa rồi." Lục Bất Du ngẩng đầu khỏi điện thoại.
Lục Vãn đưa tay ra: "Em không tin anh được!"
"Xóa thật rồi, chẳng lẽ anh còn gạt em sao." Anh quăng điện thoại qua, "Em tự xem đi."
Lục Vãn quẹt xem 7, 8 tấm, tất cả đều là ảnh tự sướng của tên cuồng yêu bản thân này, xác định ảnh đã bị xóa rồi.
Tên này xem như cũng thức thời đó, không thì cô sẽ dùng bạo lực để hủy diệt công cụ gây án!
Lục Vãn trượt tiếp về trước, nhìn thấy một ảnh chụp chung, cô đứng hình.
Người đàn ông và phụ nữ trong ảnh là bố mẹ cô sao?
Người đàn ông mặc áo sơ mi, đôi mắt sáng ngời, là một chàng đẹp trai sống sờ sờ của phái học thuật.
Người phụ nữ ông đang ôm hơi mím môi, trí tuệ và lạnh nhạt, có loại cảm giác xa cách.
Đôi vợ chồng này nhìn không giống đã bước sang tuổi bốn mươi chút nào, không hề có cảm giác mệt mỏi và chán chường do tuổi tác mang lại.
Lục Bất Du: "Có phải phát hiện ra em là người xấu nhất trong nhà không?"
Lục Vãn: "..."
Tức quá đi, cơ mà không phản bác được.
Theo như bức ảnh thì cô giống bố hơn, có điều nhìn bố còn đẹp hơn cả cô nữa.
Còn Lục Bất Du cứ như chọn hết ưu điểm của bố mẹ để di truyền ấy, tuy rằng cuối cùng không giống ai cả.
Anh ấy có thể nổi bật giữa nơi đông đảo người đẹp như giới giải trí thì gương mặt đương nhiên không có chỗ chê rồi.
Lục Vãn quăng trả điện thoại lại cho anh, không được tự nhiên nói: "Anh có thể đi rồi."
Mau cút đi!
Lục Bất Du: "WeChat và số điện thoại của em là số nào để anh lưu lại."
Lục Vãn: "Tôi không nói cho anh biết."
"Anh đã xóa ảnh rồi mà còn giận sao? Như vầy đi, anh tặng cho em một món quà, em muốn cái gì?"
Lục Bất Du nghĩ một hồi, con gái đều thích túi, năm ngoái ngoài phát tiền thưởng cho nhân viên trong phòng làm việc, anh còn tặng cho mỗi người một chiếc túi LV, phản hồi rất tốt.
Lục Bất Du không ký kết với công ty quản lý, anh có phòng làm việc của mình, một nhóm ba mươi người chuyên quản lý công việc của anh.
Mấy năm qua anh cực kỳ nổi tiếng, công việc nhiều vô cùng.
Theo như lời người hâm mộ anh thường nói thì: "Hy vọng những lưu lượng khác đừng ăn vạ thần tượng nhà tôi, một năm có vài lưu lượng bị rớt, cứ nửa năm sẽ có một khoảng giới hạn, thần tượng nhà tôi là lưu lượng hàng đầu đứng sừng sững trên cao không bao giờ ngã!"
Lục Vãn vốn định gói người lại ném ra ngoài, có điều nếu đối phương thành tâm sám hối nhận lỗi... thì cô đành miễn cưỡng chấp nhận.
"Được, vậy anh tặng em một bộ tóc giả đi."
Lục Bất Du nghi ngờ là mình nghe lầm, ngẩng đầu thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, anh suy nghĩ chút rồi nói: "Vậy thì vừa khéo, nhà mình chỉ có anh có thôi."
"Em muốn loại tóc dài ấy."
"Đúng vậy, là kiểu của nữ."
"Woah, ngoài đời anh biến thái vậy sao?"
"Đừng có nói lung tung." Lục Bất Du lấy bộ tóc giả trong phòng để đồ ra.
"Đây là đạo cụ của một lần quay phim, không biết sao mà trợ lý lại mang về, anh cũng không dùng được, vậy thì cho em vậy."
Lục Vãn từng nhìn thấy dáng vẻ Lục Bất Du đội bộ tóc giả này.
Trong poster trên bàn trong phòng làm việc của giáo viên dạy nhạc.
Rất nhiều nghệ sĩ nam cũng phải giả gái, Lục Bất Du còn được đánh giá là một trong top những người có "tạo hình giả gái ưu việt".
Có điều đẹp thì sao chứ, tính cách tệ như vậy!
Bộ tóc giả này dài đến ngực, Lục Vãn đưa tay sờ thử, cực kì mượt mà, vừa nhìn đã biết là hàng đắt tiền!
Cô khá hài lòng.
Lục Bất Du: "Không phải nên nói câu cám ơn anh trai sao?"
Lục Vãn: "Ngủ ngon, anh có thể đi rồi."
"..."
Cuối cùng, dù sao đi nữa thì hai người cũng đã kết bạn trên WeChat.
Lục Bất Du đứng lên, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Đúng rồi, ngày mai có lịch hẹn kiểm tra sức khoẻ cho em, do dữ liệu giới tính của em bị sai nên cần có giấy chứng nhận của bệnh viện mới có thể đổi lại được, có cần anh đi với em không?"
Lục Vãn: "Không cần đâu, anh nói cho em biết địa chỉ và quy trình là được, em tự đi được."
Cô không muốn đi chung với tên này.
"Được thôi, còn nữa, khoảng tối mai bố mẹ sẽ về đến nhà."
"Biết rồi."
Lục Bất Du đứng yên vài giây, thấy dáng vẻ muốn tiễn khách của đối phương, anh không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra ngoài.
Anh về đến phòng mình, gửi tin nhắn cho mẹ.
"Đã về đến nhà rồi, bọn con chung đụng rất tốt."
Suy nghĩ một chút, anh lại gọi điện thoại cho người quản lý của mình, sau khi điện thoại kết nối thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Đúng rồi, cậu giúp tôi mua một ít quần áo của con gái."
"Quần áo của con gái? Cậu cần cái này để làm gì?" Người quản lý thộn mặt ra.
Nửa đêm nửa hôm xảy ra chuyện gì đây?
"Ghi địa chỉ nhà tôi, vóc dáng rất cao, không mập không gầy, cầu đừng mua kiểu dáng quá thành thục là được."
Người quản lý như bị sét đánh trúng, ngơ ngác hết cả người.
Đầu óc của cậu rơi vào trạng thái bão táp điên cuồng, cô gái... ở trong nhà Lục Bất Du?
"Tôi có thể hỏi một chút là anh mua cho ai không?"
Lục Bất Du: "Em gái tôi."
Người quản lý lại càng rối rắm hơn nữa, theo như cậu biết Lục Bất Du chỉ có một cô em họ.
Cô em họ đó trước đây từng đến trường quay, lúc đó thái độ của Lục Bất Du rất lạnh nhạt, có thể thấy được quan hệ đôi bên cũng không thân thiết gì.
Vậy thì quần áo chắc không phải là mua cho cô em họ, vậy là mua cho ai đây?
Anh trai em gái… sao mà nghe cảm giác không đúng lắm vậy.
Lục Bất Du không để ý đến người đầu óc đang rơi vào trạng thái bão táp điên cuồng, nói tiếp: "Đúng rồi, hủy bỏ lịch trình cá nhân sáng mai của tôi đi, có thể đi chụp ảnh tạp chí, có điều buổi chiều cần để trống, cậu hủy bớt một nửa công việc gần đây của tôi luôn."
"Hủy một nửa? Cậu muốn nghỉ ngơi ư?" Người quản lý hỏi.
Trước đây Lục Bất Du làm việc rất nghiêm túc, ngày hôm trước cùng hôm qua đột nhiên chạy mất thì thôi đi, hôm nay còn yêu cầu giảm bớt lượng công việc.
Chắc chắn có biến rồi!
Lục Bất Du: "Đúng vậy, trong nhà có một đứa bé."
Người quản lý: ????
Gì mà vừa em gái, vừa đứa bé là sao? Não cậu đứng máy mất một lúc, trong đầu hiện đầy những tiêu đề bài báo được phóng to bôi đen .
[Tin giật gân! Lục Bất Du có chuyện rồi, xuất hiện chân tướng về việc sinh con!]
[Lưu lượng hàng đầu bí mật kết hôn sinh con, hình tượng sụp đổ người hâm mộ quay lại giẫm ngược, chúc mừng Lục Bất Du có được chục triệu antifan]
[Chấn động! Nam nghệ sĩ đỉnh lưu* vậy mà đã lên chức bố rồi, lừa dối người hâm mộ để kiếm tiền sữa bột, thần tượng rơi nước mắt hối hận qua song sắt vì lừa gạt mọi người]
*đỉnh lưu: top lưu lượng, lưu lượng hàng đầu, chỉ những người có độ nổi tiếng và giá trị thương hiệu cực lớn, như ảnh đế, ảnh hậu, ca sĩ cực hot...
Người quản lý hít sâu một hơi, cậu và nghệ sĩ của mình vẫn luôn hợp tác rất tốt.
Năm năm trước, rõ ràng Lục Bất Du có thể chọn lựa rất nhiều người quản lý giỏi hơn nhưng lại chọn người vừa tốt nghiệp như cậu.
Vốn nghĩ rằng cả hai sẽ cùng nhau vượt qua mọi chông gai, ngờ đâu cậu sắp phải đối mặt với thời kỳ suy thoái sự nghiệp ư??
Mặt người quản lý như đưa đám: "Có một câu tôi nhất định phải nói đó là thần tượng yêu đương thì sẽ bị chém đầu đó."
Lục Bất Du ngớ người ra, giọng nói sâu xa: "Đừng có nghĩ lung tung, em gái ruột của tôi."
Người quản lý: "Hả? Em gái ruột của cậu? Cô chú đúng là ân ái nha."
Tâm trạng lên xuống cứ như chơi tàu lượn siêu tốc ấy.
Lục Bất Du thật sự tức đến mức chỉ còn biết cười, có điều anh cũng không nói thêm gì nữa.
Khi làm việc anh chưa bao giờ nhắc đến người nhà của mình, người hâm mộ cũng chỉ biết gia cảnh thần tượng nhà mình không tệ, dù sao thì vừa ra mắt đã mặc toàn đồ hiệu.
Ngoài ra không biết gì nữa cả.
———
Hôm sau Lục Vãn ra khỏi nhà từ rất sớm.
Lục Bất Du nói có thể cho người chở cô đi nhưng Lục Vãn từ chối.
Giao thông công cộng trong thành phố rất phát triển, cô có thể đi tàu điện ngầm, hơn nữa cô còn chưa hết giận đâu.
Bên phía bệnh viện đã sắp xếp xong, chỉ cần đến cho có là được, Lục Vãn lấy được giấy tờ rất nhanh.
Khung cảnh ngày Lễ lao động rất náo nhiệt, lần đầu tiên Lục Vãn nhìn thấy nhiều người ... và đầu người như vậy, vốn cô định đi mua chút đồ nhưng nhìn thấy dòng người đông đúc như vậy đành bỏ cuộc giữa chừng, quan trọng nhất là khi tính tiền phải xếp hàng.
Cô quyết định đợi lúc nào vắng người rồi đi sau cũng được.
Ba giờ chiều, Lục Vãn lên tàu điện ngầm đi về nhà.
Hôm nay, toa xe có rất nhiều người.
Cô đang đeo tai nghe nghe nhạc, ngẩng đầu lên thấy phía trước có một tên đàn ông mượn cớ tàu lắc lư, cố ý cọ vào người của cô gái đứng bên cạnh.
Lục Vãn trực tiếp đi qua, đứng giữa hai người, sau đó trừng mắt với tên đàn ông đó.
Loại người làm những chuyện như vậy sau khi bị phát hiện đều sẽ rất chột dạ, tên đàn ông đó vội vàng đi sang một toa xe khác.
Cô gái bị đụng phải hơi ngơ ra, lại nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh mình nhanh chóng rời đi, nháy mắt đã hiểu là có chuyện gì.
Cô nhìn anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh, nói tiếng cám ơn.
Là một cô gái rất đẹp, Lục Vãn gật đầu xem như đáp lại rồi tiếp tục cúi đầu nghe nhạc.
——
Lục Bất Du nhanh chóng chụp xong ảnh tạp chí.
Cảm giác với ống kính của anh rất tốt, lại rất biết cách tạo dáng, chụp liên tục mười mấy tấm đều cũng không có tấm nào hỏng cả.
Cộng thêm việc quản lý nghiêm ngặt vóc dáng, phần hậu kỳ cũng không cần photoshop quá nhiều.
Là kiểu người mà thợ chụp ảnh thích được hợp tác nhất, bớt được rất nhiều việc, đã vậy lại còn chụp thế nào cũng đẹp.
Kết thúc công việc, Lục Bất Du lái xe đến trường Lục Vãn sắp chuyển đến.
Mặc dù đang trong thời gian nghỉ lễ nhưng anh đã gọi điện hỏi thử rồi, ở trường vẫn có giáo viên trực ca.
Bây giờ anh làm xong thủ tục chuyển trường, kỳ nghỉ kết thúc, Lục Vãn có thể trực tiếp đi học, không cần phải chạy đi làm nữa.
Đợi khi anh làm xong lái xe về nhà đã là năm giờ chiều.
Anh xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà thì nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế sô pha.
Lục Vãn quay đầu lại nhìn: "Rốt cuộc anh đã mua hết bao nhiêu đồ vậy, ngoài cửa chất cả 7, 8 kiện hàng của anh, bây giờ còn xách nhiều như vậy nữa."
Lục Bất Du: "Đây đều là đồ của cún con."
"Hả? Anh nuôi chó á? Không thấy mà."
"Cái anh đang xách là đồng phục của em, còn hàng giao đến là quần áo em mặc thường ngày."
Lục Vãn nhảy cẫng lên từ ghế sô pha, cũng không so đo đối phương thiếu đòn, vô cùng mừng rỡ hỏi: "Đồng phục mà nhiều như vậy sao?"
Lục Bất Du để túi giấy trên tay lên bàn trà: "Có trang phục chính thức, váy ngắn, áo ngắn tay, áo có nón, quần áo thể thao, đây đều là đồ mùa hè có thể mặc, mùa đông còn có áo măng tô và áo len nữa."
Lục Vãn sợ ngây người, đồng phục thôi mà nhiều như vậy...
Trường học trước đây của cô chỉ có một bộ đồng phục thôi, cũng không bắt buộc học sinh phải mặc mỗi ngày.
Dù gì chỉ quan tâm tính thực dụng, rộng rãi mà xấu xí.
Mà trường học mới chỉ nhìn đồng phục thôi đã biết học phí rất đắt rồi.
Đồng phục mùa hè của cả nam lẫn nữ phía trên đều là áo sơ mi trắng, phía dưới thì không giống, của con trai là quần dài, của con gái là quần giả váy.
Có điều đúng là rất đẹp, vừa đoan trang lại không mất đi hơi thở thanh xuân.
Trên mặt Lục Vãn đầy hưng phấn: "Em mở hộp quần áo được giao đến ra rồi mặc thử chút."
"Tìm một cây kéo đi."
"Không cần, dùng tay là được." Cô men theo khe hở của hộp, dùng sức xé sang hai bên, chiếc hộp liền bị xé thành hai mảnh.
Sức của Lục Vãn trước nay vốn rất lớn, nước uống trong lớp đều do cô phụ trách, có thể một tay xách thùng nước đi lên 5 tầng lầu mà không thở dốc.
Giáo viên chủ nhiệm nói nếu như cô không học tốt, vậy không đi làm bảo vệ thì quá đáng tiếc rồi.
Lục Vãn dùng tay không mở liên tục bảy hộp quần áo, sau đó hài lòng ôm quần áo trở về phòng.
Lục Bất Du: "..."
Không phải chứ, anh thật sự hoài nghi hình ảnh mình nhìn thấy bị nhầm rồi.
Lục Vãn quyết định thử kích thước của đồng phục trường trước, dù sao sau này còn phải mặc hàng ngày.
Cô thay xong váy, 'lộc cộc' chạy đến phòng khách hỏi: "Thế nào? Đẹp chứ!"
Lục Bất Du ngẩng đầu, vài giây sau mới nói: "Em làm anh nhìn mà đói."
Lục Vãn hơi ngượng ngùng, gãi đầu: "Ha ha, có phải em vô cùng đẹp hay không?"
Người đàn ông đứng lên kéo thảm lót phủ ghế sô pha xuống, đi tới bọc chân của Lục Vãn lại.
"Bởi vì rất giống chân giò hun khói Kim Hoa, nhìn còn thô hơn anh, mau che đi."
Lục Bất Du thay đổi suy nghĩ, váy này cũng ngắn quá rồi? Anh sẽ nêu đề xuất sửa đổi đồng phục trường với nhà trường.
Lục Vãn đen mặt trong nháy mắt, nói một cách công bằng, cho dù không được thon thì cũng không thể nói là rất thô được chứ.
Độ dài tiêu chuẩn của váy đồng phục này là nằm trên đầu gối khoảng 1 inch, size lớn nhất của đồng phục nữ là 175cm.
Nhưng Lục Vãn không chỉ cao 175cm, hơn nữa chân của cô lại dài.
Cô mặc chiếc váy này chỉ dài đến khoảng giữa bắp đùi thôi... còn muốn cao hơn tí nữa.
Lục Vãn cảm thấy vẫn có thể cứu vãn được chút: "Nếu như váy hơi ngắn, thì bên trong em có thể mặc thêm quần jean ngắn hoặc quần an toàn."
Lục Bất Du: "Thôi đi, em vẫn là mặc quần như các bạn nam đi."
Lục Vãn: "..."
Em không! Em không đồng ý!
Lục Bất Du thấy cô không lên tiếng, suy nghĩ rồi nói: "Em tạm thời mặc quần đi, váy chắc có thể đặt may được, để anh hỏi giúp em."
Dù sao cũng không có biện pháp khác, Lục Vãn gật đầu một cái.
Tâm trạng cô không bị ảnh hưởng quá lớn, quấn thảm đi về phòng, vẫn còn rất nhiều bộ quần áo khác.
Lục Bất Du bảo người quản lý đừng mua đồ nhìn thành thục quá, cho nên những bộ này đều theo phong cách đáng yêu.
Thế nhưng kích cỡ của đồ theo phong cách đáng yêu đều không lớn lắm, hoàn toàn không cân nhắc đến những cô gái cao trên 175cm.
Quần jean ren, bị kẹt.
Độ dài của váy liền cũng vậy... chỉ có thể làm áo mặc.
Tất cả váy và quần đùi đều có độ dài không phù hợp.
Không dễ gì có được chiếc váy dài, người mẫu trên ảnh mặc đến mắt cá chân, có thể che cả giày, nhìn bồng bềnh như tiên nữ vậy.
Lục Vãn mặc vào dài vừa đến chỗ thô nhất của bắp chân. Cô soi gương, người mẫu mặc vào là tiểu tiên nữa mà mình là người xã hội* rồi_(:з" ∠)_
*người xã hội: Ở Đông Bắc coi trường học là một cá thể độc lập, học sinh cũng là một nghề, sau khi tốt nghiệp mới gọi là 'đi lên xã hội' cho nên với người không phải nghề học sinh, nhất thời không rõ là kẻ thù hay là bạn thì gọi chung là 'người xã hội', thường túm năm tụm ba trước cổng trường vào giờ tan học, một số người có đặc điểm rất rõ rệt như ăn mặc, tóc tai, tỏ ra khá ngầu...
Lục Vãn không nhịn được hỏi: "Em như vậy... nhìn có giống mấy nữ nhân vật thời thượng không?"
Lục Bất Du nghĩ thầm là do phong cách quần áo mà người quản lý mua có vấn đề, anh quen biết rất nhiều người mẫu nữ, người cao nhưng mặc đồ rất đẹp, có mấy người còn là icon thời thượng rất được yêu thích nữa.
Bỏ bộ lọc* đi, nói một cách công bằng thì khí chất của Lục Vãn còn khá hơn nữa. Chỉ là vì người thường xuyên mặc đồ nam giống một đứa con trai, quan trọng là còn không tỏ ra chút nữ tính nào, điều này rất hiếm thấy.
*Bộ lọc (filter) chỉ lớp make up hoặc định kiến/ suy nghĩ về một người nào đó. Giống như là “người tình trong mắt hóa Tây Thi”, thích ai thích cả đường đi lối về, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
Phát triển cũng không tệ, dáng người không thành vấn đề.
Theo lý thì mặc đồ nữ cũng sẽ không khó coi mới đúng, vì dù sao gốc nhà họ vẫn còn ở đây nha!
"Ờ, em nói sao thì là như vậy." Lục Bất Du trả lời qua loa.
Lục Vãn: "..."
Vụ gì đây chú em, có người nói chuyện kiểu như anh hả?
Ok, mắc công cảm động hết một lúc, cô đơn phương tuyên bố sau này mình chính là con gái một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...