Hai ngày sau...
Tối nay Kỷ Kình Bắc có lịch đi xả giao cùng với các đối tác, tuy uống khá nhiều rượu nhưng anh hiện tại vẫn còn tỉnh táo, đưa mắt ngắm nhìn đường phố nhưng trong đầu cứ luẩn quẩn hình bóng của Giang Vũ Thư.
Lúc này, Lâm Huân tài xế nhìn anh qua gương, lên tiếng:
“ Về nhà riêng hay Kỷ gia vậy thiếu gia? ”
“ Nhà riêng.
”
Đột nhiên, hàng lông mày của Kỷ Kình Bắc chau nhẹ lại một chút, đôi mắt đỏ au mơ màng dao động như đang suy tính, sau đó tiếp tục cất lời:
“ Anh có thỏi son không? ”
Lâm Huân cười gượng lập tức lắc đầu, nói:
“ Tôi là đàn ông, đã có vợ con, tôi đâu có sử dụng thứ đó...!”
“ Lái đến nơi nào bán son, vào mua cho tôi một thỏi.
”
Lâm Huân nhíu mày, vốn dĩ xác định Kỷ Kình Bắc rất ‘ đàn ông ’ và còn đang nuôi một cô gái trong biệt thự riêng, nên vô cùng tò mò thắc mắc.
“ Mua làm gì vậy thiếu gia? ”
“ Sao hôm nay anh hỏi nhiều quá vậy? Tôi bảo thế nào thì cứ làm thế đó đi.
”
Sáu giờ tối, Giang Vũ Thư từ công ty thời trang lái xe về nhà của mình, nơi đây từng là tổ ấm của ba mẹ con.
Tuy đã dọn đến nhà Kỷ Kình Bắc, nhưng hai hôm nay ngày nào cô cũng ghé vào nhà mình, thắp hương cho mẹ sau đó mới rời đi.
Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ tối, Vũ Thư gập lại chiếc Laptop trên đùi rồi đặt sang đầu tủ cạnh giường, ánh mắt mông lung nhìn ra cửa kính, trong lòng cô hiện tại vẫn chưa sắp xếp mọi việc trật tự.
Mẹ mất, cô là chị hai như thay thế bà ấy, luôn muốn em gái vui vẻ, hạnh phúc, an yên,...còn phần cô dù ra sao cũng chấp nhận.
Có điều bây giờ cả hai đã vượt quá giới hạn, nhưng cô vẫn không muốn bị em gái hiểu lầm rồi hận mình, càng chẳng muốn bản thân hạnh phúc trên sự đau khổ của em gái, nếu thế thì cô thấy mình vô cùng ích kỷ.
“ Rốt cuộc mình phải làm sao? ”
“ Còn năm tháng nữa Vũ Ánh trở về, liệu chuyện này mình giữ kín được bao lâu đây? ”
Lúc này, cánh cửa phòng ngủ mở ra, Kỷ Kình Bắc lựng khuôn mặt đỏ trạch khựng đi vào, vừa nhìn Giang Vũ Thư đã xác định trong người anh có rượu, nhưng cô vẫn ngồi yên không hành động hay nói năng một lời.
Kỷ Kình Bắc tiếp tục bước tới rồi ném áo vest lên giường, khóe môi âm thầm nhếch nhẹ sau đó thả người tự do nằm dài xuống giường, hai tay dang rộng và đôi mắt khép lại nghỉ ngơi, giọng điệu say rượu cất lên:
“ Nóng quá, cởi đồ cho tôi! ”
“ Anh tự lên phòng được thì em nghĩ anh tự cởi đồ được.
”
Kỷ Kình Bắc khẽ cười, hai mắt mở ra nhìn thẳng vào Vũ Thư, sắc mặt trở nên lưu manh tột cùng, lên tiếng:
“ Tôi không những tự cởi cho mình mà còn cởi được cho em nữa kìa, em tin không? ”
“ Tôi không biết cởi.
”
“ Không biết thì tập dần cho quen! Nhanh lên, tôi muốn đi ngủ.
”
Biểu cảm của Giang Vũ Thư ngượng nghịu trông thấy, mấy giây sau đó ngoan ngoãn quỳ lên trên giường rồi dùng đầu gối tiến đến cạnh Kỷ Kình Bắc, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên caravat đã được nới lỏng đôi chút.
Thế nhưng, bỗng nhiên khựng lại bởi chợt thấy vết son màu đỏ dính gần cổ áo sơ mi trắng của anh, dĩ nhiên nó chẳng phải cô làm bẩn.
Hàng lông mày thanh tú của Giang Vũ Thư lập tức chau lại, hơi thở bất ngờ dồn dập và mạnh bạo đến lồng ngực phập phồng sau lớp vải lụa mịn cao cấp, sự khó chịu đã được Kỷ Kình Bắc nhìn thấy và cực kỳ hài lòng, khóe môi nhếch lên gian xảo rồi tiếp tục cất tiếng:
“ Nhanh lên, em chậm chạp quá! ”
Giang Vũ Thư âm thầm điều chỉnh lại cảm xúc, cố giả vờ bình tĩnh như không nhìn thấy tháo mở caravat cho Kỷ Kình Bắc, vốn dĩ cô đang suy đoán anh cố tình làm vậy.
Nhàn nhạt lên tiếng:
“ Áo trắng thì anh phải cẩn thận tránh để dính vết bẩn, rất khó tẩy đấy.
”
“ Dính vết bẩn gì? Ở đâu? ”
“ Ở gần cổ áo, hình như là dính son môi.
”
Giang Vũ Thư thản nhiên vừa trả lời vừa mở khuy áo sơ mi cho Kỷ Kình Bắc, sự khó chịu ban nãy đã được dồn nén nuốt xuống, sắc mặt hiện tại dửng dưng cứ như chẳng có chuyện gì.
Chỉ là sự khó chịu không mất đi mà được truyền sang Kỷ Kình Bắc, bàn tay mạnh bạo chụp lấy bàn tay mềm mại của Giang Vũ Thư rồi lật người đè ép cô xuống giường, gằn giọng:
“ Em đang chọc tức tôi đúng không? ”
“ Tôi vừa tới tháng, anh muốn thì đi tìm người phụ nữ khác.
”
“ Em tưởng tôi chung tình với một mình em à? Nói cho em biết, Kỷ Kình Bắc tôi không thiếu phụ nữ.
”
“ Tôi biết chứ, biết từ lúc chúng ta bắt đầu nên tôi mới chia tay anh đấy.
”
Sắc mặt Kỷ Kình Bắc tàn khốc khủng khiếp, lực tay siết chặt lấy cổ tay của Vũ Thư, nghiến răng ken két tức giận.
Bỗng dưng, anh cười lạnh một cái, lên tiếng:
“ Muốn làm tôi chán để em được tự do, thoải mái ở bên Nghiêm Lực đó ư? Khiến em thất vọng rồi, cho dù tôi có chán thì tôi cũng không cho phép bất cứ thằng đàn ông nào có được em, em mãi mãi thuộc về một mình tôi! ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...