Chẳng biết Kỷ Kình Bắc đã hết giận Giang Vũ Thư hay chưa, nhưng đích thân lái xe của cô đưa cô về nhà.
Chỉ là suốt cả quảng đường anh đều im lặng tập trung lái xe, duy nhất hỏi một câu trước khi khởi động rằng Giang Vũ Ánh có ở nhà hay không.
Lúc này, chiếc xe chạy vào bên trong và dừng lại bên nhà, sau đó cả hai chậm chạp bước xuống rồi tiếp tục nhìn đối phương, lần này Kỷ Kình Bắc chủ động lên tiếng:
"Mật khẩu.
"
Giọng điệu lạnh tanh, khuôn mặt cũng chẳng có chút biểu cảm.
Giang Vũ Thư buồn bã cúi xuống, lí nhí đọc mật khẩu nhà cho anh.
Sau đó, cả hai bước vào, Kỷ Kình Bắc đi phía sau lưng Vũ Thư như để bảo vệ, vốn dĩ sợ cô té ngã khi đang mang thai, sau đó đi nhanh hơn một chút cúi xuống lấy đôi dép bông ở nhà đặt ngay chân cô, nhàn nhạt lên tiếng:
" Sau này đừng mang giày cao gót nữa.
"
"À...dạ..."
"Lên phòng thay đồ rộng rãi rồi xuống ăn tối, đi đứng phải thật cẩn thận.
"
"Vâng!"
Giang Vũ Thư ngoan ngoãn nghe lời, tuy trong lòng đang rất lo sợ phát hiện nhưng hiện tại cô không hối hận.
Đúng vậy, cô không hề mang thai, chỉ là liều mạng đánh cược một lần vốn dĩ sợ Kỷ Kình Bắc sẽ đi ăn tối với Bối Âm, rồi cả hai nảy sinh tình cảm.
Tuy vậy nhưng Vũ Thư cũng hy vọng trở thành sự thật, nên vừa vào phòng đã gấp gáp đi đến bàn trang điểm, lấy ra hộp que thử thai nhanh chóng vào phòng tắm kiểm tra.
Thực sự thì có mấy ngày cô quên uống, lại thêm hôm bị trúng thuốc cô cố tình không uống, nên khả năng mang thai vẫn có
Nhưng kết quả sau đó chỉ có một vạch.
" Tiêu, tiêu, tiêu, sao khi nãy mình liều quá vậy? Anh Bắc mà biết lại giận mình nữa.
"
Cuối cùng Giang Vũ Thư cũng đành chịu, lỡ phóng lao phải theo lao, sau đó tắm rửa sạch sẽ thay đồ rộng rãi như ý của Kỷ Kinh Bắc, đi xuống tìm anh.
Hiện tại Kỷ Kình Bắc đang ở trong bếp, áo vest vắt vào thành ghế, tay áo thì sắn lên cao để dễ dàng làm việc, đem những món bên trong cặp lồng khi nãy Vũ Thư mang đến ra dĩa, dọn sẵn trên bàn chỉ chờ cô xuống ăn.
Lúc này, nhìn thấy Giang Vũ Thư bước vào, tuy nét mặt lạnh lùng nhưng Kỷ Kình Bắc vẫn chu đáo kéo ghế cho cô ngồi xuống, lên tiếng:
" Ăn tối đi, trễ rồi đấy."
" Vâng...!"
Vũ Thư gật đầu, đôi môi chúm chím mỉm cười dõi mắt nhìn anh đang bước sang ghế đối diện ngồi xuống.
Thế nhưng, anh chỉ vừa cầm lên bát cơm, thì bỗng dưng điện thoại trong túi áo vest reo vang, khiến anh lập tức bỏ xuống xoay người lấy ra điện thoại, sau đó đột nhiên đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
Từng hành động ấy Giang Vũ Thư đều quan sát, khoảnh khắc anh bỏ đi để nghe điện thoại làm trái tim cô bất giác nhói đau, hốc mắt đỏ au nhìn theo bóng lưng đó.
" Cậu đến chưa? "
Từ loa điện thoại phát ra giọng nói quen thuộc, chính là Lăng Dịch bạn thân.
Và rồi, Kỷ Kình Bắc bước ra ngoài sân, sắc mặt hiện tại thay đổi vui cười hớn hở, đáp lời:
"Chúc mừng tôi đi, tôi đã được lên chức làm ba rồi...ha..."
"Cái gì? Thật không? Chấn động vậy? Nhưng mẹ của đứa bé là ai? Giang Vũ Thư à? "
" Tôi đâu có ngủ lung tung như cậu, dĩ nhiên mẹ của con tôi là cô ấy."
Ở bên kia đầu dây, Lăng Dịch bật cười khi nghe Kỷ Kình Bắc nói vậy, sau đó lập tức lên tiếng:
"Chưa trải sự đời! "
" Thôi tôi không đến đâu đấy, cậu uống một mình đi."
" Mấy hôm nay thấy Giang Vũ Thư tới tìm cậu là tôi biết cậu thua thảm hại nữa rồi, cậu làm gì chịu nổi, bây giờ xót lắm đúng không?"
Khóe môi Kỷ Kinh Bắc nhếch lên, khuôn mặt hạnh phúc ngập tràn, trả lời:
"Thắng hay thua đối với tôi lúc này không còn quan trọng, thua như vậy cũng xứng đáng.
"
Nói chuyện với Lăng Dịch thêm vài câu, Kỷ Kình Bắc quay trở vào nhà, đi thẳng tới phòng bếp.
Chỉ là sắc mặt vui tươi của anh không tồn tại được quá lâu, thậm chí trở nên vô cùng hoảng loạn khi vừa nhìn thấy Giang Vũ Thư đang khóc.
Ngay tức khắc anh quýnh quáng bước nhanh tới đó, lập tức ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô giữ lấy hai bả vai, gấp gáp lên tiếng:
"Em sao vậy?"
Đôi mắt Giang Vũ Thư rưng rưng ứa đọng ánh nước nhìn đối phương, sau đó dòng lệ chảy dài rơi xuống, nghẹn ngào cất lời:
"Anh thích Bối Âm rồi đúng không? Anh vừa nói chuyện điện thoại với cậu ấy? Có phải định sẽ đi ăn tối cùng cậu ấy không?"
Kỷ Kình Bắc thở ra một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt như đã vỡ lẻ, nhưng lại bất mãn không thèm giải thích, mở khóa màn hình rồi đưa cho cô xem.
" Thích khóc lắm à? Có ai khen em khóc đẹp hay sao? Nếu ảnh hưởng đến con anh thì người đó gánh nổi hậu quả không?"
Giang Vũ Thư khẽ mím môi, híc mũi, sau đó cúi mặt lí nhí lên tiếng:
" Khi nãy anh bảo đi ăn tối với Bối Âm."
Kỷ Kình Bắc xót xa nhưng cũng rất muốn cười, bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô lên cho đôi mắt đối diện, vừa lau nước mắt dỗ dành vừa hỏi lại:
" Anh bảo khi nào?"
Sau đó Kỷ Kình Bắc rướn người tới trước cầm lấy bát đũa, cố ý thở dài cho Vũ Thư nghe thấy, nói tiếp:
"Chuyện hơn như thế không thấy em ghen."
Giang Vũ Thư ngây thơ chớp mắt, vốn dĩ đầu óc đã trở nên mơ hồ không còn nhanh nhạy phản ứng như lúc trước, hỏi lại:
"Chuyện hơn như thế là chuyện gì? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...