“ Anh thua em rồi, Vũ Thư! ”
Trái tim của Giang Vũ Thư bất giác nhói đau, làm hốc mắt đỏ trạch ươn ướt, lồng ngực của cô hiện tại căng ra như muốn nổ tung.
Và rồi, Kỷ Kình Bắc quay lại nhìn cô, bàn tay đưa lên vào trong túi áo vest lấy ra một chiếc hộp, sau đó từ từ mở ra, bên trong chứa đựng một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
” Anh sẽ bỏ qua hết tất cả, chúng ta yêu nhau như ngày mình bắt đầu và xây dựng gia đình.
Lời hứa bốn năm sau trở thành cô dâu của anh, tuy vẫn chưa đến nhưng em cho anh chút niềm tin đi được chứ?
- Anh đảm bảo sẽ để em tự do làm điều mình thích và không ghen tuông lung tung nữa, anh chọn tin tưởng em! ”
Từ trong khóe mắt trào ra hai dòng nước chảy dài xuống khuôn mặt diễm ái, đáy mắt hỗn loạn xao động liên tục.
Sau đó, Giang Vũ Thư ngậm ngùi cúi mặt, nén những tâm tư đau khổ dằn xé vào lòng để một mình cô thấu, nghẹn ngào lên tiếng:
“ Xin lỗi! ”
Cánh tay đang cầm chiếc nhẫn của Kỷ Kình Bắc bỗng dưng mất sức hạ xuống đôi chút, yếu ớt và thất vọng thấy rõ.
“ Đồng nghĩa là em từ chối phải không? Em thực sự không yêu anh? ”
Cuối cùng, sự im lặng của Giang Vũ Thư khiến Kỷ Kình Bắc phẫn nộ cực độ, mang theo chiếc nhẫn đứng dậy xoay người về phía cửa kính đang mở, thẳng tay ném vào không trung như chính anh đã dứt khoát từ bỏ người con gái ấy, tức giận lên tiếng:
“ Em thành công khiến tôi chán em rồi đấy, Vũ Thư! Em đi đi, con đường em chọn không có tôi, cố chấp chỉ thành kẻ thừa thải.
- Giày vò em, tôi là người đau lòng nhất.
Thôi thì tôi giải thoát cho em, để em tự do, cũng chính đang tự giải thoát cho mình!
- Mối quan hệ của tôi và em, tình cảm của tôi dành cho em cũng giống như chiếc nhẫn đó, hiện tại đã không còn nữa.
Thế nên...hãy cứ xem như chưa từng quen biết, chưa từng là gì của nhau.
”
Giang Vũ Thư sướt mướt nức nở như bão giông giăng kín trong lòng, nước mắt của cô ấy nhiễu xuống mỗi lúc càng nhiều sau từng câu nói của anh như dao xoáy vào tim, sắc mặt đau khổ thê thảm đến cùng cực.
Chỉ là những điều đó càng khiến anh thêm nỗi giận, vô cùng điên tiết trong lòng, nâng giọng hỏi lại:
“ Em khóc ư? Em khóc vì điều gì? Vì không nỡ mất tôi hay vui mừng vì được tự do? ”
Sau đó, khóe môi Kỷ Kình Bắc nhếch lên nở nụ cười lạnh ngắt, giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy uy lực, lên tiếng:
“ Tôi tiếp tục ảo tưởng nữa rồi, lại cho rằng bản thân quan trọng đối với em, nếu không nỡ mất tôi thì em đã không nhẫn tâm, tuyệt tình rời bỏ tôi.
Cuộc tình này, Kỷ Kình Bắc tôi chẳng còn điều gì phải hối hận hay tiếc nuối, tôi hết cách để giữ em! ”
Để đưa ra quyết định này, Kỷ Kình Bắc đã suy nghĩ cả ngày, rất khó khăn đối với anh.
Anh yêu cô, tình yêu dành cho chẳng phải một ngày, một tháng hay một năm, rất lâu về trước.
Giờ đây, anh cũng không biết mình phải mất bao nhiêu thời gian để quên được Vũ Thư cô, có lẽ sẽ bằng với thời gian yêu cô, hoặc sẽ gấp đôi, hơn nữa là cả đời này.
Vào giây phút Kỷ Kình Bắc bước đi lướt ngang qua Giang Vũ Thư, cô bất giác ngẩng lên nhìn theo dáng anh, khóe mi liên tục trào ra nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt, hình ảnh của Kỷ Kình Bắc đã thực sự mờ ảo trong cô, móng tay ghim thẳng bấu vào da thịt để lấy sự quyết tâm, khi trái tim cô đang vô cùng lung lay, chỉ muốn chạy đến ôm giữ người ấy lại.
“ Kình Bắc...!”
Giọng nói Vũ Thư vừa vang lên, đôi chân Kỷ Kình Bắc lập tức khựng bước đứng yên, cứ như anh đang trông mong.
Lúc này, Giang Vũ Thư đứng dậy khỏi ghế, xoay người nhìn vào tấm lưng vững vàng của Kỷ Kình Bắc, giọng nói nghẹn ngào tiếp tục thốt ra:
“ Anh phải thật hạnh phúc nhé, Kình Bắc! Em chẳng thể làm cô dâu của anh như lời đã hứa, em luôn mong sẽ có người con gái tốt đến để thay thế em thực hiện, em không xứng đáng với tình yêu của anh...!”
Rầm...
Câu nói của Giang Vũ Thư chưa dứt, thì Kỷ Kình Bắc đã dứt khoát bước đi rời khỏi căn phòng ấy, cánh cửa được đóng vô cùng mạnh bạo, và chính từ giây phút này cả hai hoàn toàn chẳng còn mối quan hệ gì cả, là hai người xa lạ từng chung chăn, chung gối, chung từng nhịp thở...
“ Em thực sự không xứng đáng với tình yêu của anh...!”
Kỷ Kình Bắc rời khỏi, thì khoảng hai giờ đồng hồ sau Giang Vũ Thư mới có thể đứng vững bước đi.
Thế nhưng, nước mắt vẫn rơi chẳng có cách nào ngăn lại, đến mức cô phải tấp vào lề đường vì không thể tiếp tục lái xe.
Ting...ting...
Điện thoại Vũ Thư vang lên âm thanh thông báo hai tin nhắn, nhưng cô bất cần chẳng lấy ra xem, phải tiếp tục trôi qua thời gian rất lâu sau đó mới kiểm tra, và người đó chính là Phương Triều Anh.
“ Chiều mai cậu có rảnh không?
- Mẹ chồng tớ nấu lẩu ngon lắm, muốn rủ cậu với Yến Dung sang chơi ấy.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...