Đêm không phải là bóng tối mà là sự chờ đợi của ánh sáng, là hy vọng khởi đầu một ngày mới tối tốt đẹp hơn ngày hôm qua.
Ở trong phòng bệnh ba ngày liền, quay đi quẩn lại chỉ có ăn rồi ngủ, thi thoảng bọn Thằng Béo vẫn thăm hỏi, tán gẫu chán chê lại trở về lớp. Từlúc tôi nghỉ học Thằng Béo vẫn chăm chỉ chép bài giúp tôi, ngặt nỗi chữnó quá xấu ngoại từ bản thân ra không ai dịch nổi. Tôi nhắc nó ít raphải chép bài sạch sẽ gọn gàng, nó sưng mặt phản bác chép cho tôi đã làđẹp hết mức có thể rồi. Hiểu tính thằng này nhẹ không ưu nặng, đành mặcxác nó, đằng nào thì tôi cũng chả thiết tha gì tới chuyện sách vở.
Trong phòng suốt cũng bí bách, mỗi lúc rảnh rỗi tôi thường ra khuôn viên, chọn một góc vắng vẻ, nhìn mây đến thất thần.
“Đại ca trông như vừa ở trại thương điên ra vậy!”
Hậu quả của việc nghĩ gì nói đấy là bị giã ột trận. Đợi hội ThằngBéo về hết, mình tôi ngồi dựa đầu vào thành ghế, để mặc cơn gió phất lên mặt, thẩm thấu dưới từng tế bào, trong không khí gợi lên mùi vị tinhsạch của cây cối sau cơn mưa, pha trộn chút bùn đất ngai ngái. Tiếngbước chân từ xa tiến gần lại, người đó đứng sát bên tôi, lâu tới mứckhiến tôi phát bực.
Lướt qua đôi giày vải đạp trên cỏ, cũng không thèm xem nữa tiếp tục giảbộ ngủ. Chả biết qua bao lâu cảm giác bị một vật đặt lên mình, tôi mấtkiên nhẫn thẳng lưng ngồi dậy.
“Chuyện gì?”
“Trời vừa mưa xong… lạnh.. quần áo mỏng sẽ không tốt cho sức khoẻ...”
Tôi lấy tay đẩy chiếc áo da trên người mình, nhíu mày.
“Lấy đâu ra?”
Từng ngón tay trắng trẻo xoắn vào nhau đầy khốn quẫn, Bánh Bật Gạo lắp bắp.
“Em… ở tủ phòng a…”
“Ai cho phép mày đụng vào đồ của tao!”
Nó lại sắp khóc, tôi phát mệt. “Lần sau cấm tự tiện vào phòng tao. Đi đi!”
Bánh Bột Gạo vẫn đứng im, không có hành động sẽ dịch chuyển. Tôi quắcmắt, muốn xuyên thấu xem trong cái đầu kia chứa những ý nghĩ quái quỷgì.
Nó cắn môi, mãi mới bật thốt.
“Trời… lạnh…”
“Lạnh mà mày ăn mặc phong phanh thế nay! Còn kêu gì nữa!”
Nhanh gọn đáp chiếc áo khoác lên bộ đồng phục mỏng tang của nó lại bị nó trả về, Bánh Bột Gạo lắc đầu liên tục.
“Không phải… ý em là…”
“Bị cắt mất lưỡi chắc mà mãi không nói được một câu hoàn chỉnh!”
“Em không sao… nhưng…là bệnh nhân.”
“Bệnh nhân cũng khoẻ hơn mày!”
“Nhưng…”
Mặt mũi nó nhăn nhó chẳng biết đáp sao cho phải. Bánh Bột Gạo rất nghelời, kể từ ngày đầu tỉnh dậy ở bệnh viện, nó không còn gọi tôi là “anh”nữa. Đáng lẽ tôi phải cảm thấy mừng vì tất cả những công sức mình bỏ rađã thu thành quả, nhưng ở một nơi nào đó tâm tình cứ tụt dốc, kéo mãichả phấn khởi lên.
“Không đi thì tao đi!”
Vừa mới đứng dậy dưới chân đột nhiên bị một con chó lao vào, còn chưađịnh thần thì thằng chủ nhỏ đuổi đằng sau cũng chạy qua va vào tôi.
Đất trời đảo lộn, tôi ngã ngửa ra đất, duy nhất thấy bầu trời trong vắt.
Thằng bé hãi hùng cuống cuồng xin lỗi, tôi đang định dạy cho nó một bài học đã bị một người khác ra mặt trước.
“Đi đứng ít nhất phải chú ý, lỡ đụng phải ai thì làm sao?”
“Em xin lỗi rồi mà!” Thằng bé hợp tình hợ lý cãi lại.
“Anh ấy vẫn khoẻ, có hề hẫn gì đâu mà chị quan trọng hoá lên!”
“Sao biết hay quá! Em có đảm bảo không để lại hậu quả không?”
Một con chó và hai đứa trẻ con cãi nhau làm tôi đau đầu, chán nản đứnglên mới phát hiện cổ chân đau nhức. Rồng sa nước cạn bị tôm giỡn, hổxuống đồng bằng bị chó khinh! Mẹ nó! Đánh nhau chán chê không sao bâygiờ bị một đứa bé động vào đã trẹo chân!
Bánh Bột Gạo lao tới đỡ tôi dậy, một bên ngoắt đầu mắng thằng trẻ con khiến nó sợ chạy mất dép.
“Để em đưa về!”
Bánh Bột Gạo rất gầy, lại nhỏ như vậy, bị trọng lượng tôi đè lên làmbước chân hơi loạng choạng. Về đến phòng tôi mồ hôi tấm tấm rơi đầytrán.
***
Ngày xuất viện hội đàn em đến tập trung đông đủ, duy chỉ thiếu Tường Vi, không biết dạo này chị ta bận việc gì mà mất mặt, hại Thằng Béo luônmiệng nhắc tới. Lúc ra khỏi bệnh viện, từ đằng xa đã thấy một cô gái mặc trang phục diêm dúa kèm một đầu tóc vàng sặc sỡ, cánh cổng sắt sơn màuxanh thẫm càng làm nổi bật vóc dáng gầy gò cùng nước da tái nhợt. TườngVi tiến lại phía chúng tôi.
“Tưởng không thèm đến cơ!” Thằng Béo bĩu dài môi khinh bỉ. “Vẫn còn có lòng đấy nhỉ?
"
“Á à, còn biết kháy đểu chị!”
Tường Vi kéo tai Thằng Béo, lấy lại vẻ chanh chua thường ngày.
“Ngứa mồm hả em?”
“Có chị mới…” Thằng Béo kêu la cố gắng tránh thoát móng vuốt kia. “Đồ chết giẫm, bỏ ra mau!”
“Chửi này! Cấu rách cái môi dày nha!”
“Chị thì đẹp!”
…
Một thằng trong hội hóng hớt thêm.
“Vắng chị anh Béo cứ gọi là nhắc liên tục!”
Tường Vi chợt dừng động tác, cười đến ti bỉ.
“Nói xem nào! Chú mày rất nhớ chị đi!”
“Chị! Chị bị hoang tưởng nặng quá rồi!” Không biết vì giận giữ hay sao mà cả mặt mũi đỏ bừng, Thằng Béo giậm chân bỏ đi.
Trở về nhà khung cảnh vắng tanh, duy nhất chỉ có một tờ giấy được lưu trên bàn. Nội dung ngắn gọi thản nhiên:
“Cả nhà đi vắng. Ở nhà tự lo!”
Ra hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày cưới của họ, năm nào cả gia đình họcũng cùng nhau đi chơi khoảng hai ba ngày mới trở về, còn người ngoàinhư tôi phúc tổ được lưu lại ít tiền với cái tủ lạnh chất đầy thực phẩm.
Tôi nhấc điện thoại điện cho thằng Béo.
“Tối nay rảnh không, gọi mọi người tới nhà tao đi!”
Mới sẩm tối bọn chúng đã tụ tập đông đủ, vừa cầm rượu định uống bọn nónhất quyết ngăn lại, thế nên tôi chỉ uống mỗi bia không, vậy mà chẳnghiểu sao uống bia lại còn say hơn cả rượu, đầu óc chếnh choáng, pháphách bất kể trời đất.
Sáng sớm đã bị tiếng quát tháo dưới lầu đánh thức dậy, bố tôi có vẻ tứclắm gào rống ầm ỹ nhà. Tôi thay quần áo rồi chuẩn bị đi học, đứng trêncầu thang thấy cảnh bà Hoa lụi cụi thu dọn bãi chiến trường, bố tôi cứđứng giữa nhà gào rống, riêng Bánh Bột Gạo đứng khuất trong bếp, tôibiết nó đang chuẩn bị bữa sáng như thường lệ.
“Thằng này, mày… làm gì với nhà tao thế này hả? Cứ về là đảo lộn cuộc sống gia đinh tao!”
Nhận ra vẻ giận dữ bùng phát trên người ông ta chỉ cảm thấy buồn cười.
“Ông phải tự trách bản thân mình, nếu muốn có một cuộc sống yên bình thì tốt nhất năm năm trước không nên giành quyền nuôi tôi.”
"Tao...
"
"Hối hận đã muộn rồi bố!
"
Tôi kéo cặp sách lên vai trước vẻ chết lặng của ông ta. Bố à, ông không ngờ cũng có ngày hôm nay chăng?
Trước cửa hàng tạp hoá đầu phố có một thằng đầu tóc trụi húi cưỡi thânhình to lớn trên xe đạp, tôi vỗ lên cái đầu trọc nham nhở của nó, cười.
“Sắp sửa đi tu à?”
Thằng Béo hai mặt trợn trừng, ngửa cổ hét.
“Tại Tường Vi, tất cả do chị ta hại, đồ….”
“Mày bé cái mồm thôi! Kêu thế ám quẻ hàng nhà tao!” Bà Béo thò đầu ra ngoài thét, thấy tôi bỗng bà ấy cười hô hố.
“Ranh con! Đầu đẹp đấy!”
Không riêng gì tôi và Thằng Béo cả hội đàn em tóc tai bị biến dạng,thằng nào thằng nấy biết thân biết phận chả dám ló mặt ra đường. Tuy tóc tôi vẫn giữ nguyên kiểu dáng nhưng bị Tường Vi nhuộm thành màu đỏ rực,buổi sáng đầu tuần đã bị thầy giáo gọi lên.
“Nếu không muốn đuổi học thì nhuộm tóc lại ngay!”
Tôi là loại người thích chống đối, người khác càng ép tôi làm điều gìtôi càng thích làm trái lại. Việc này cũng vậy, tôi lễ độ trình bày.
“Thưa thầy, tóc em là màu tự nhiên!”
Dĩ nhiên ông ta không tin, tôi nói tiếp. “Em vừa trải qua một đợt hoá trị, không tin thầy hỏi các bạn xem!”
Tôi đi bệnh viện là chuyện thật, chẳng qua ngoài bạn bè thân ra chả ai biết tôi bị bệnh gì mà thôi.
***
Tôi lại trở về với cuộc sống sinh hoạt bình thường, riêng có điều lạ là Tường Vi biến mất tăm hơi.
Có một ngày chị ta đột ngột xuất hiện, hẹn tôi ra ngoài chơi.
“Có rủ hội Thằng Béo không?”
“Không!”
Tôi nhìn ra bầu trời đầy sao, hỏi. “Hai người?”
Bên kia đầu dây vang lên tiếng cười, đáp. “Chị không sợ mày sợ gì nào?”
“Sợ chị ăn thịt!”
….
Tám giờ ở nơi đã hẹn, chị ngồi một góc quán ăn ven đường, cười vẫy taytôi, tin chắc chị không gọi tôi cũng chẳng nhận ra. Mái tóc nhuộm đen,váy áo đơn giản, trước kia tôi không đoán ra tuổi thật của chị bởi vìlớp phấn dày cộp phủ lên, bây giờ mới biết gương mặt chị quả hợp vớituổi mười tám.
Tường Vi kéo ghế cạnh tôi, ra vẻ bẽn lẽn cười duyên.
“Thế nào, xinh không?”
“Đừng tự làm khó mình, ngây thơ không hợp với chị đâu!”
Chị cụt hứng bỏ đồ ra trang điểm lại, miệng lẩm bẩm.
“Tốn công tẩy trang!”
Vẽ vẽ tô tô một hồi, khi quay ra thì đồ ăn đã được mang lên, nhìn sangchị tôi thầm nghĩ lớp mặt lạ công phu chị vẫn đeo thuận mắt hơn vừa nãynhiều, đây mới là Tường Vi mà tôi quen.
“Đẹp hơn chưa?”Chị bật cười, lắc đầu. “Đúng là chỉ hợp với phấn son!”
Tường Vi nói những người thích mặc đồ trắng đều rất thánh khiết, hỏi tôi mặc bộ này có hợp không. Tôi gật đầu, lại lắc đầu, trong tiềm thứcthoáng xẹt qua một gương mặt tươi cười rạng rỡ. Đáy lòng vừa chua vừaxót, rút cuộc không phân ra cảm xúc gì.
“Chị mặc nó, đã lựa rất lâu mới mặc, nhưng mặc xong xong rồi mới biếtquần áo chỉ có tác dụng che lấp chứ không cách nào biến một thứ nhơ bẩnthành sạch sẽ được”
“Những thứ bề ngoài càng thuần khiết, bên trong mới thật sự đáng sợ.”
“Cậu mà cũng bị gái nó lừa à?”
Tống khứ mấy thứ âm thanh phiền nhiễu xung quanh, nhìn chăm chú vào chai bia đặt trên bàn, muốn nâng ly uống một ngụm, lại thấy ngón tay cóngbuốt, cổ họng nghẹn đắng ngắt tê dại. Tôi bình ổn lại cảm xúc, hướng chị tươi cười.
“Bị lừa mất đi một người cha.”
Trên bàn chỉ có đồ nhắm cạn dần, tôi ăn. Chị nhập đầu vào uống rượu rồinói năng linh tinh, coi vấn đề lúc trước quẳng ra sau đầu.
“Cậu định thi trường gì?”
“Còn chưa nghĩ!”
“Bây giờ nghĩ đi!” Chị cằn nhằn truy hỏi. “Nghĩ nhanh!”
“Tuỳ tiện!”
“Không được!” Chị đập tay xuống bàn, nói chuyện một cách nghiêm túc khác thường.
“Cậu đừng nói là thi bừa vào trường ABC gì đó chứ!”
“Có thể!”
“Không!”
Chị đứng bật dậy, phản ứng lần này còn mạnh hơn mới rồi.
“Bằng mọi giá phải thi vào trường trọng điểm!”
Tôi bật cười, còn tưởng chị nói mơ, nhưng sắc mặt chị đanh lại, cứng rắn nói.
“Cố gắng học hành, chị đấy… học hành vớ vẩn, chán lắm. Cậu phải lo cho tương lai mình đi!”
“Ốc không mang nổi mình ốc...”
“Thế mới nói, chú học tốt thì con đường mới tươi sáng...”
Trịnh trọng như kiểu đang nói về sự nghiệp và cuộc đời chị ta vậy, một con đĩ lo cho cuộc sống của tôi, thật mỉa mai thay!
“Tương lai tôi chưa đủ sáng sủa sao?”
“Chị khuyên thật đấy!”
“Ừ!” Ngăn chặn việc chị lải nhải nữa, tôi gật đầu lấy lệ. Chị cười cười, cái bộ dạng của vừa mới trúng số.
“Chú hứa với chị rồi nhá! Cấm nuốt lời!”
Hai cốc một rượu một bia va mạnh vào nhau tạo ra tiếng động giòn giã,mọi người quay đầu xem xét chúng tôi với thái độ khinh thường, chị không quan tâm tu thẳng một hơi cạn đáy, còn dốc ngược cốc lắc lắc.
“Hết mẹ rồi!” Quay ra gọi to gọi chai nữa.
“Ối giời, nhìn cái éo gì ghê thế, chắc họ thấy chị xinh gái quá đấy mà!”
“Sai! Người ta nhìn một mụ già dụ dỗ vị thành niên!”
Tường Vi bóp bẹp lon bia, chân đá loạn.
“Thằng ranh! Sao mày luôn đả kích dung mạo chị!”
“Tôi chỉ phản ánh đúng thực tế thôi!”
...
Chán chê hồi lâu, khi rời khỏi quán đã là một giờ sau. Tường Vi say rồi, bước đi xiêu vẹo vượt khỏi vỉa hè, mấy lần tôi phải vượt lên đỡ.
“Cám ơn cậu nhá!”
“Là tôi tự giúp mình!” Chị không hiểu tôi đành mở miệng giải thích.
“Chị chết thế nào cảnh sát cũng điều tra tôi!”
Chị nhăn mày lè lưỡi, bỗng chạy tới một ngôi nhà gần đó, bấm chuông liên tục. Tôi nghĩ chị định về nhà, đang định tạm biệt thì thấy tiếng chósủa ầm ỹ, con berger chõ cái mõm đầu răng ra khỏi cửa, gầm gừ.
“Cắn tao à? Còn lâu!”
Tường Vi cố tình ấn mấy hồi chuông nữa, đến khi trong nhà bật đèn, có tiếng dép lẹt xẹt chị giật người chạy đi.
“Còn làm gì đấy! Muốn ăn chửi hả!” Tôi đành chạy theo chị, tâm tình Tường Vi bất thường, vui buồn thay phiên.
“Vui không?”
Tôi ghét nhất mấy trò trẻ con điên khùng. Chưa nói ra những lời này chị đã tiếp một câu.
“Còn có trò đảm bảo vui hơn, ngủ với chị đi!”
Dưới đèn đường bộ váy trắng trên người chị nổi bật khôn cùng. Tôi khẽnhíu mày, trong đầu thoáng qua có ác cảm khi chị mặc bộ đồ này. Tường Vi không phát hiện ra sự khó chịu ở tôi cười cười vỗ lên vai.
“Sợ hả?”
“Ừ, sợ lây bệnh.”
Phút chốc mặt chị ta trở nên cứng nhắc, chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc ôtô ngược chiều lướt qua vẻ tái nhợt trên mặt chị. Tường, vi cúi đầu cười toáng lên.
“Chú mày thông minh!”
“Giai đoạn cuối?”
Một bàn tay đập mạnh vào sau đầu tôi, tôi tức mình định quay ra quát nạt.
“Cậu còn nhớ câu truyện cổ tích hồi trước chị kể chứ? Về loài hoa Tường vi đấy?”
Mặc kệ tôi có đáp không, chị cứ ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Đêm rất tối, gió thổi bạt đám mây mỏng tang để lộ ra vầng trăng nhạt màu, thứ ánhsáng đó lan toả, dần nuốt trọn không gian bằng sự lạnh lẽo thấu xương,những ngôi sao nhỏ bé run rẩy nhấp nháy như chết cóng.
“Chị quên mất chưa nói rằng cô gái đó trước khi chết có sinh ra một đứa con, là con gái…”
Chỉ thấy chị ngồi phục xuống vệ đường, hai vai run rẩy không phải vìcười. Tường Vi bật khóc nức nở! Nước mắt của một con bớp có đáng tinkhông? Tôi biết không phải rượu say nói đùa, chị nói thật, cả ngày hômnay đã rất lạ rồi.
“Phát hiện lâu chưa?”
“Ở bệnh viện… thăm cậu tiện thể khám luôn... tôi không tin… thử đi chỗkhác khám lại mấy lần… kết quả vẫn thế! Chị mắc bệnh nan ý, sắp chết…”
“Bọn khốn nạn, lũ chó đẻ…chết mẹ chúng nó đi!!!”
Chị như phát cuồng đánh tôi, vừa chửa vừa đánh, nước mắt nước mũi rửatrôi phấn son, trông chị chẳng khác gì thằng hề. Tôi không chấp nhận bịphụ nữ đánh, ngay cả người đánh tôi dù sắp chết đi nữa.
“Biết vậy còn muốn lừa tôi?”
Chị dừng tay, khóc hết hơi lại cười hì hì, cười như phát rồ. Cười khôngphải hạnh phúc, khóc chưa chắc đã là đau, có đôi khi cười còn đau khổhơn cả khóc.
“Chỉ thử cậu thôi, chị còn lạ gì cậu, chỉ thích gái trinh.”
“Phải chịu trách nhiệm, dạng như chị vẫn đơn giản hơn!”
“Cậu có thể thôi mỉa mai chị đi không?” Chị nheo mắt cười nham nhở.
“Chị á, biết thừa cậu không những thích gái trinh mà còn thích trẻ con nữa… càng trẻ càng thích!”
“Bệnh hoạn!”
…
Gió đêm quện cùng hơi sương, càng thổi càng tê tái, tôi nửa nâng nửa dắt chị. Tường Vi tay chỉ Đông Tây hướng dẫn tôi mấy lần quẹo sai đường,định vứt chị chị liền ngoạc mồm khóc nháo, tôi tự thề rằng lần sau không bao giờ đi cùng bọn con gái say xỉn, vậy mà một ngày kia…cũng lại cólần sau…
Nhà chị trong một hẻm nhỏ tối tăm, rác đầy dưới chân, quần áo phơi dọchai bên đường, mùi ẩm mốc hôi thối dung hợp tạo nên một thứ mùi đặc biệt gay mũi. Đi vài trăm mét nữa, Tường Vi dừng lại, bóng tối bao trùmkhiến tôi không tìm ra biểu tình của chị, hoạ có trăng sao, mặt chị cũng lem luốc quá ma rồi.
Chị vẫy tay bào tôi lại gần, nói nhỏ một câu: “Sống tốt nhé! Chú em.”
Bóng chị cô liêu, xiêu vẹo chìm mình vào ngõ nhỏ tăm tối. Đó là hình ảnh cuối cùng giữa tôi với chị, là lời dặn từ miệng một con đĩ truyền chotôi.
Nếu có người hỏi điểm giống nhau của những người phụ nữ từng bên cạnhtôi là gì, tôi sẽ không chần chừ trả lời ngay. Trước khi ra đi, họthường mong tôi có một cuộc sống tốt đẹp.
Tôi tự hỏi liệu họ có biết, sống nhiều lúc là tận cùng của cái chết không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...