Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Mai Vô Quá biết tâm tình tiểu nha đầu đang không tốt, cố ý dắt nàng lượn
quanh mấy con phố xa, giống như đi dạo phố, thay đổi không khí. Mai Vô
Quá đang đi, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc. Là tiểu thiếp của Sa Hổ, nữ nhân từng tới phòng giam thăm tù. Tiểu thiếp
Sa Hổ nhìn xung quanh một hồi, ôm một bọc quần áo đi vào một cửa hiệu
cầm đồ.

Mai Vô Quá cố ý bước chậm lại, lúc đi ngang cửa hiệu cầm đồ bỗng nghe được bên trong truyền đến câu nói ngắt quãng ‘đáng chết,
được có trăm lượng’, Mai Vô Quá cười khẩy, chính thê Sa Hổ thừa dịp
trong lúc hắn ngồi tù thì bán nhà cửa ruộng vườn đổi lấy tiền, thiếp của tiểu tử này lại nhìn như toàn tâm toàn ý đối với hắn, còn tới tận phòng giam kể khổ, thật ra chính là muốn từ miệng Sa Hổ moi ra vị trí cất khế ước mua bán nhà cùng sản nghiệp tổ tiên. Mặc dù thăm
dò không ra nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, vì vậy mang kim ngân tài vật
trong nhà đi cầm, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cuốn gói ra đi.

Mai Vô Quá có chút hả hê khi nhìn thấy thảm cảnh của tên Sa Hổ phóng đãng,
dĩ nhiên những thứ này không hề có căn cứ, chỉ là bằng suy đoán. Đúng
lúc này, một phụ nhân bộ mặt hung tợn dẫn theo mấy gia nô không biết từ
chỗ nào đi ra, xông vào tiệm cầm đồ, lúc sau nghe thấy tiếng mắng chửi
và tiếng đánh đập truyền ra. “Đồ tiểu tiện nhân, trộm đồ trong nhà mang
đi cầm, lão gia còn chưa chết, ngươi lại làm như thế, đồ tiện nhân.”

Mai Vô Quá cười mỉa, thầm nghĩ quả nhiên không ngoài dự đoán của mình. Hắn
sợ tiểu nha đầu nghe thấy bẩn tai, vội kéo nàng tránh đi. Lạc Lạc không
phải tiểu nha đầu chưa từng tiếp xúc với việc đời, chỉ là tâm tình lúc
này không tốt lắm, làm bộ như không nghe không thấy.

Hai người đi
thẳng một đường, vô thức đi tới dưới Thái Hưng lâu, Mai Vô Quá nhìn dáng vẻ tiểu nha đầu ỉu xìu mà đau lòng không thôi. “Lạc Lạc, đi nào, Mai ca ca dẫn muội đi ăn gà nướng.” Dứt lời chỉ vào Thái Hưng lâu, khóe mắt
mang theo ý cười xấu xa.

Lạc Lạc đã từng tới Thái Hưng lâu này,
chính là lần trước bám theo nạn dân lắm miệng, lần đó trong lòng có tâm
sự, cũng không tâm trạng thưởng thức mùi vị, Mai Vô Quá thì càng không
cần phải nói, vì tiết kiệm tiền nên chỉ để một mình Lạc Lạc ăn. Lạc Lạc
nhanh chóng nhẩm đếm lượng tiền để trong hộp gỗ giấu ở góc tường gạch,
hai người có khoảng năm sáu lượng tiền lớn rồi, trong đó phần lớn là từ
quy phí của Mai Vô Quá.

Lạc Lạc gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Được, có thể đi ăn.” Nói xong liền bước vào Thái Hưng lâu.

Mai Vô Quá cười bất đắc dĩ đi ở đằng sau, hết cách với nàng.

Hai người tìm một cái bàn gần cửa sổ ở lầu hai ngồi, gọi thức ăn rồi chờ.

Lạc Lạc nhìn lầu dưới qua cửa sổ, đám người nhộn nhịp ở dưới chân, thật
đẹp mắt. Mai Vô Quá nhìn khuôn mặt tiểu nha đầu, cảm thấy nàng chính là
phúc tinh của mình, phải biết là, trước đây không lâu ở nơi này, bản
thân chỉ là một thằng côn đồ với hai bàn tay trắng. Sau khi rời phái
Quan Thương, bản thân trải qua cuộc sống khổ cực khi trên người không có một đồng nào, tất nhiên, cho dù cuộc sống khó khăn, nhưng so với ở
trong phái mạnh l&êqu*y,đ(ô}.n. Quan Thương, ít ra tâm trạng cũng
tốt hơn nhiều.

“Các ngươi mang hết các món ngon nhất của tiệm lên đây, làm tốt gia sẽ thưởng.” Giọng một nam tử trưởng thành vang lên.

Mai Vô Quá ngẩn người, giương mắt nhìn, ngay sau đó môi trên hé mở, lộ ra
hàng răng, híp một con mắt nhìn đám người kia. Đây là vẻ mặt căm ghét
đối phương, những người đó rốt cuộc là người như nào? Lạc Lạc nhìn theo
tầm mắt Mai Vô Quá, chỉ thấy mấy người mặc trang phục võ lâm nhân sĩ
đang la lối om sòm nhìn xung quanh sau khi ngồi xuống, thì ra chính là
một tên du thủ du thực của môn quy bất nghiêm.

“Ôi chao, các
ngươi đoán xem đây là ai nào?” Tiếng nói the thé của nam tử trưởng thành vừa gọi thức ăn lúc nhìn thấy Mai Vô Quá, ngay sau đó tựa như phát hiện vùng đất mới cười gằn đi tới.

“Ồ, thế nào đứa tạp chủng này lại
chạy tới đây được.” Một tên khác tai to mặt lớn vài bước bay tới, xấc
xược soi mói Mai Vô Quá từ trên xuống dưới.

“Bắt trở về phái, đứa tạp chủng này đã đả thương sư huynh, không thể tha cho hắn!” Tên thứ ba nói.

Lạc Lạc khẩn trương nhìn mấy người này, lại nhìn Mai Vô Quá một chút, chỉ
thấy lông mày hắn trùng xuống, mí mắt nâng lên, bọng mắt căng, miệng mím thành một đường. Đây là đang phẫn nộ, thù hận, hơn nữa biểu tình có
khuynh hướng dự định tấn công. Quả nhiên, Mai Vô Quá quay đầu nháy mắt
với Lạc Lạc, Lạc Lạc hiểu đây là ý bảo mình trốn kỹ. Mình không biết võ
công, thân thể gầy yếu, thay vì càng giúp càng phiền, còn không bằng núp đi chỗ khác để hắn không phân tâm. Lạc Lạc ngay lập tức bò xuống dưới
đáy bàn xem cuộc chiến, nàng biết Mai Vô Quá học từ lão khất cái không
ít công phu, dù sao mấy người kia cũng là một đám cặn bã, không đến nỗi
thiệt thòi.

Mai Vô Quá hung hăng vung ra một quyền, nhắm đánh
vào sống mũi tên thứ nhất. Chắc hẳn tên đó không nghĩ tới Mai Vô Quá có
khả năng như vậy, còn chưa kịp thốt một tiếng đã bị văng trên mặt đất,
mặt dính máu. Những tên khác đều trợn mắt há miệng, lông mày khẽ nâng,
vô cùng kinh ngạc, có lẽ không nghĩ tới Mai Vô Quá ra tay nhanh đến thế. Trải qua một khắc sững sờ vì kinh ngạc, những tên khác ùa lên, bộ dạng

tên gia hỏa bắt chuyện với Mai Vô Quá giống như muốn ăn tươi nuốt
sống.

Lạc Lạc nhìn mà trong lòng căng thẳng, sau gáy thấm đầy
mồ hôi, thầm nghĩ hảo hán không địch nổi một đám sói, Mai ca ca đừng để
bị thương. Sự thật chứng minh, quả nhiên công phu lão khất cái thật sự
chặt chẽ, mặc dù Mai Vô Quá vẫn chưa hoàn toàn được hắn truyền thụ, thế
nhưng chỉ bằng hai cái công phu nửa vời này, cũng đủ để dọn dẹp đám cặn
bã kia rồi.

Tên thứ nhất bị đánh nằm trên mặt đất cũng đứng lên, bịt mũi nói: “Ngươi, ngươi được lắm tiểu tạp chủng, đầu tiên là đả
thương sư huynh, phản bội môn phái, hiện tại còn hạ độc thủ lên đồng
môn, ta…”

“A!” Tên đó còn chưa dứt lời, lại bị Mai Vô Quá ra
thêm một quyền, lăn tròn trùng trục về một bên, đám người còn lại đều
chảy máu. Lúc này Lạc Lạc mới có cơ hội nhìn thẳng mặt Mai Vô Quá, thấy
hắn cũng bị thương, một đường máu mũi chảy ra trên gương mặt anh tuấn.

“Mai ca ca!” Lạc Lạc nhất thời nóng ruột, đau lòng kêu lên.

Lạc Lạc kêu xong ngay lập tức hối hận, nhóm người kia thấy trong một lúc
không thể đánh hạ được Mai Vô Quá, lúc này mới
chú ý Lạc Lạc ở dưới đáy bàn, hai tên gia hỏa người gầy tong teo chạy về phía dưới đáy bàn. Mai Vô Quá vội vàng về cứu, lúc quay người bị phân
tâm, bèn bị những tên khác lợi dụng sơ hở, những tên còn lại một mạch
chạy về phía sau lưng Mai Vô Quá.

“Mai ca ca!” Mai Vô Quá lảo đảo một cái, sau lưng bị ai đó đá một cước. Mai Vô Quá trừng trị hai tên
kia, sau đó đứng ở trước bàn, đối phó với mấy tên giở thủ đoạn.

Mắt thấy không địch lại được đối phương, một nhóm người khác lại thịch
thịch thịch chạy từ lầu dưới lên, quần áo cùng với đám người kia giống
nhau như đúc. Hỏng bét! Đây là một nhóm, nhiều tên như vậy, Mai ca ca
chắc chắn là không đánh lại được rồi. Trong lòng Lạc Lạc hoảng hốt chân
mềm nhũn, nhưng không chậm trễ chút nào run rẩy bò ra ngoài, đứng ở
trước người Mai Vô Quá, đưa bàn tay nhỏ bé ngăn ở trước mặt, giọng run
run nói: “Các ngươi ban ngày ban mặt, chẳng lẽ muốn khi dễ một cô gái
yếu đuối như ta sao?”


“Tiểu nha đầu này ở đâu chạy lại, đây là
chuyện của phái Quan Thương chúng ta, đừng tìm xui xẻo!” Từ trong đám
người phía sau bước lên, một tên mặt vuông mắt to quát lớn.

“Lạc Lạc, đứng ra góc tường đi!” Mai Vô Quá lau máu mũi, đưa tay kéo Lạc Lạc.

Lạc Lạc kiên cường vùng vẫy người, trong mắt chứa lệ, bụng phồng lên nói
từng câu từng chữ: “Nếu các người tiếp tục khi dễ người, ta sẽ nhảy từ
đây xuống, gây chuyện chết người ai trong các ngươi cũng đừng hòng trốn
được. Mã bộ khoái thành Nguyên Bắc là đại ca ta, ta mà chết các người
cũng phải chôn theo ta!”

Tên dẫn đầu sửng sốt một lúc, có lẽ là
đang do dự trước lời nói của Lạc Lạc, đang lưỡng lự, chẳng biết từ lúc
nào tên thứ nhất bị đánh ngã đã tỉnh lại, mạnh mẽ xông vào Mai Vô Quá và Lạc Lạc. Đánh nhau kiểu này hành động chính là dựa vào tinh thần, tên
kia vừa xông vào, những tên bị kéo đến lại muốn động thủ, ngay khi có
người cầm đao thép chém lên người Lạc Lạc, một chiếc đũa đâm xiên xuyên
thẳng vào trong, đẩy đao thép ra sau đó lún sâu lên khung cửa sổ bằng
gỗ. Đao thép tuột khỏi tay, tất cả đều ngây người, tất nhiên, sững sờ
không phải ở chỗ chiếc đũa có thể chế ngự được thanh đao thép, bất ngờ
chính là một chiếc đũa có thể đâm xuyên thẳng đao thép, hơn nữa sau đó
còn ghim trên cửa sổ bằng gỗ.

“Lúc so chiêu tối kỵ phân
tâm, điều khiển cảm xúc tập trung suy nghĩ mới có thể sự bán công bội*.” Trong góc, một người đưa lưng về phía tất cả nhẹ nhàng nhấc ly trà nhấp một ngụm, một thân trường sam màu xanh lục tối, eo thắt bằng dải lụa
xanh lục sẫm. Sau gáy buộc hờ vài sợi tóc dài, rủ xuống trên lưng thẳng. Giọng nói của hắn âm u thâm trầm, giống như mang sự tang thương vô
tận.

(Sự bán công bội: làm ít mà mang kết quả gấp nhiều lần.)

Mặc dù người của phái Quan Thương ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không phải
ngốc, xem thân thủ người này cũng biết có lai lịch lớn, toàn bộ người
hợp lại cũng vô ích. Tên dẫn đầu kiềm chế cảm xúc, cố giả giọng không tự ti cũng không kiêu ngạo: “Xin hỏi cao tính đại danh của các hạ, đây là
chuyện trong phái Quan Thương chúng ta, mong ngài đừng nên xen vào việc
của người khác.”

Người nọ không lên tiếng, tiếp tục uống trà.

Những tên đó thấy thế tưởng là hắn nghe đến danh tiếng của ‘phái Quan
Thương’, không định gây phiền phức, vì vậy yên tâm lớn mật chuẩn bị động thủ, trước tiên bắt lấy Lạc Lạc, tránh cho nàng làm ra việc ngu ngốc mà gặp phải phiền toái. Ai ngờ tay kia
còn chưa có chạm được vào tiểu nha đầu, lại bị một chiếc đũa xuyên qua
bàn tay ghim vào chân bàn.

“Oa oa!” Tên đáng thương lúc trước bị
tuột đao thép, giờ lại bị xuyên qua bàn tay, nằm rạp trên mặt đất oa oa
kêu to, trông mới thảm thương làm sao. Đám người còn lại vội vàng tiến
lên giúp hắn đỡ đau, tên dẫn đầu không tin nổi quay đầu lại, tên thủ hạ

bị người làm ra như vậy, quẫn bách đến độ muốn đánh trả. Tên kia đùng
đùng nổi giận đi tới bên cạnh người đang ngồi uống trà, giơ bội kiếm
trong tay lên tính động thủ, ai ngờ lại dừng ở giữa không trung, nhìn
kiếm của người nọ đặt trên mặt bàn một chút, giống như gà trống thua
trận từ từ buông bội kiếm xuống.

“Đi!” Tên dẫn đầu ảo não nói
một câu, đi xuống lầu dưới, đi tới cầu thang, đẩy đám người đang chen
lấn xem náo nhiệt đi ra ngoài. Đám người còn lại không hiểu vì sao,
nhưng thấy lão đại đi, cũng lục tục nối đuôi đi ra theo.

“Mai ca
ca!” Lạc Lạc mím miệng, nhịn không được nữa khóc lên. Nhẹ nhàng lau vết
máu nơi khóe miệng của Mai Vô Quá, trong mắt nhòe nhoẹt lệ gương mặt anh tuấn giống như càng thêm rõ ràng.

“Ca ca không có việc gì, đừng
sợ.” Mai Vô Quá lau nước mắt Lạc Lạc, dắt tay nàng đi tới cạnh bàn của
người nọ trong góc: “Đa tạ ân nhân ra tay giúp đỡ, Mai Vô Quá ta không
có gì báo đáp, bất cứ khi nào cần đến ta nhất định làm bất kể nhảy vào
nước sôi lửa bỏng.”

“Không cần cám ơn ta, ta chỉ cứu tiểu cô
nương nay.” Người nọ cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói, giọng
như mọi chuyện đều không liên quan tới hắn.

“Cảm ơn ca…bá bá, xin hỏi bá bá họ gì.” Lạc Lạc vốn định dùng tư tưởng hiện đại để đối đáp
với người, ở hiện đại đều muốn mình nhìn có vẻ trẻ một chút. Nhưng nghĩ
lại, người nơi này có vẻ không thích, vì vậy đổi thành bá bá.

“Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, đám người bạch sinh* kia
thân là nam nhi, lá gan lại không lớn bằng một tiểu cô nương ngươi, bọn
họ bị đánh là đáng đời.” Người nọ quay đầu lại, Lạc Lạc sửng sốt, đây
không phải người coi bói ở chỗ Lưu Bá hôm qua sao! Người nọ quay đầu
nhìn lại, cũng bất ngờ, ngay sau đó cười ha ha. “Ta tên là Hiên Thế
Điển.”

(Bạch sinh: kiến thức nông cạn, thiếu hiểu biết.)

Hiên Đới Điển lúc đầu cười nhìn Lạc Lạc, vậy mà vừa chuyển ánh mắt, nhìn
thấy Mai Vô Quá sắc mặt chợt biến, đứng vọt lên nắm chặt lấy cổ tay Mai
Vô Quá, đôi môi mở ra khẽ run, dường như muốn nói cái gì lại không nói
ra được.

Mai Vô Quá giật mình, muốn hất tay ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát nổi. Hiên Thế Điển nhìn Mai Vô Quá như thể cuối cùng
cũng tìm được món đồ trân bảo đã mất từ lâu, mấy lần mở miệng, lại khép
lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận