Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Mai Vô Quá kiêu ngạo nhìn tên nha dịch tạo ban cố tỏ vẻ ngạo mạn trước mặt, cười lạnh một tiếng: “Ngày trước là ngày trước, bây giờ là bây giờ.”

Nha dịch tạo ban kia nhìn Mai Vô Quá, vẻ mặt khinh thường toát lên sự cứng
cỏi, trong lòng hiểu rõ người này hoàn toàn không giống Lý Mặc chỉ cần
dọa dẫm đôi câu là qua chuyện, mặt nhăn nhó, đến gần nhỏ giọng nói: “Tội gì mà phải tức giận! Huynh đệ với nhau dễ nói chuyện.”

Nha dịch tạo ban không đợi Mai Vô Quá lên tiếng liền lùi một bước, hướng về phía phụ nhân theo sau: “Tới, đây là quản ngục, chúng ta không chịu nổi nước mắt nữ nhân, sẽ không làm khó ngươi.” Dứt lời nháy mắt ra hiệu với phụ
nhân kia.

Chiếc mũ rộng vành che khuất đôi mắt hoa đào mờ mịt hơi nước, ả thức thời lắc lư vòng eo tiến lên vái chào, giọng điệu đàng:
“Đa tạ quan gia, đây là chút tâm ý của tiểu phụ nhân, mong quan gia
không ghét bỏ, uống chút trà, cực khổ quá rồi.” Phụ nhân lôi ra một túi tiền, khéo léo đưa tới trước mặt Mai Vô Quá.

Mai Vô Quá lạnh lùng nhìn hai người, dáng vẻ nha dịch tạo ban kia chẳng
có chút ngạc nhiên hiện lên, còn dùng ánh mắt ra ý bảo mình cầm lấy,
chắc bản thân hắn cũng nhận một phần rồi, nếu không sao có thể tốn công
tốn sức như vậy.

Tiền lương mỗi ngày của nha dịch triều đại Khánh Nguyên giá trị chỉ bằng một bữa cơm, thu nhập của bọn họ chủ yếu từ
gian lận. Ví dụ như tiền xe lừa, tiền giày, tiền cơm, tiền nước nôi,
tiền các loại, dĩ nhiên, bao gồm cả tiền hối lộ. Những thứ thu nhập này
của bọn họ, nha môn đều nhắm mở cho qua, chỉ cần không lợi dụng cơ hội
vơ vét là được.

Nha dịch tạo ban thấy Mai Vô Quá không nhúc
nhích, vội vàng cầm túi tiền nhét vào tay Mai Vô Quá, sau đó nói với phụ nhân kia: “Được rồi được rồi, nhanh mang Sa Hổ ra.”

Mai Vô Quá
liếc nhìn nha dịch tạo ban, vừa cầm túi tiền ước lượng, vừa câu khóe
miệng: “Mang chứ, nhưng mang ra không nổi. Tuy nhiên, tiểu nương tử nàng có thể vào gặp mặt, cùng với mấy người đến thăm tù khác.”

Tiểu phụ nhân hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn nha dịch tạo ban.

Nha dịch tạo ban nhìn Mai Vô Quá, thỏa hiệp: “Đi vào thì đi vào, không lại
trễ giờ, này, ngươi vào đi.” Nói xong nháy mắt với phụ nhân kia, ý bảo ả đừng nên phản đối.

Phụ nhân kia cúi đầu oan oan ức ức,
mặt mày cau có không vui, có thể bình thường quen sống trong nhung lụa,

sao bằng lòng đi vào nơi bẩn thỉu này.

Mai Vô Quá đi đằng trước, tiểu phụ nhân d~d`lqđ'c,o.m theo sau, thẳng tới buồng giam Sa
Hổ. Mai Vô Quá đạp một cước lên cửa lao: “Nhanh lăn ra đây, có người tới thăm ngươi.”

Đang nằm mệt mỏi trên nệm rơm, Sa Hổ nghe được tiếng quát bị dọa bật dậy, hoảng sợ nhìn bốn phía.

“Bà Thất, nàng..nàng đến rồi.” Sa Hổ nói chuyện với phụ nhân, ánh mắt lại
dè chừng Mai Vô Quá. Hắn bị Mai Vô Quá thụi cho vài lần, sớm đã bị làm
sợ.

“Nói chuyện nhanh một chút.” Mai Vô Quá khoanh tay đứng một
bên, hoàn toàn không hiểu chuyện, tiếp tục làm kỳ đà cản mũi phu thê hai người tâm sự.

Phụ nhân kia quay đầu lườm Mai Vô Quá, phát hiện
con người nói chuyện khó nghe kia không có ý định rời đi, chỉ còn cách
khó chịu quay đầu lại, hai tay vịn vào cửa lao, khóc lớn: “Lão gia, làm
sao người..ô..ô…, người có khỏe không? Ăn có ngon miệng, ngủ có thoải
mái không?”

Sa Hổ tính chửi đôi câu cho hả giận, bỗng nhìn thấy
Mai Vô Quá, vì vậy miễn cưỡng nuốt lời định nói vào bụng: “Không sao cả, lão gia ta đi mấy ngày sẽ trở về phủ.”

Tiếng khóc của phụ nhân lập tức ngừng, có chút kinh ngạc, lại có chút không cam lòng hỏi: “Qua.. Qua mấy ngày là có thể về phủ?”

“Hừ, thế nào? Không muốn ta trở về phủ!” Sa Hổ cảm thấy phụ nhân kia khác
lạ, hung hăng nói: “Đồ đê tiện này, có phải đã quyến rũ ai rồi đúng
không? Tưởng lão tử chết bên ngoài hay sao?”

Phụ nhân kia suy tính trong lòng một chút, khàn giọng òa khóc: “Lão gia, oan uổng
thiếp thân quá, thiếp thân là…là….là vui mừng, lão gia về nhà nhanh một chút, thiếp sắp không chịu nổi cơn giận của phu nhân.” Sa
Hổ gọi phụ nhân kia là “bà Thất”, có vẻ là vị tiểu thiếp thứ bảy.

“Con hổ cái đối xử với nàng ra làm sao?” Sa Hổ trừng mắt.

“Phu nhân, nàng đối với thiếp như nào thiếp đều chịu được, chỉ là, phu
nhân…nàng…nàng nói lão gia không trở về nữa, đang nhặt nhạnh của hồi
môn, điền sản của nàng, giống như…giống như…” Phụ nhân kia cố tình nói

lấp lửng, để ý sắc mặt Sa Hổ.

“Giống như cái gì!” Sa Hổ gấp đến độ vươn tay qua cửa tù, nắm chặt cổ tay phụ nhân, đau đến mức ả rên rỉ liên tục.

“Giống như đang bán lại nghề gia truyền cho người khác, bảo rằng muốn tạo quan hệ cho lão gia, nhưng…. cũng không thấy tạo quan hệ gì.” Mắt ngọc lay
động, mím miệng nói.

“Tiện nhân kia, lão tử còn chưa có chết
đâu, đã muốn phân chia tài sản trong nhà của ta rồi!” Gương mặt Sa Hổ cơ hồ vặn vẹo bởi tức giận, căm hận nói: “Đợi ta ra ngoài sẽ lột da nàng
ta!”

“Ai u lão gia, đợi người ra ngoài, có khi đã bán sạch của
cải trong nhà rồi, lúc đấy người biết đi đâu mà tìm.” Tay bị Sa Hổ nắm
chặt, phụ nhân kia cố nén đau, tiếp túc đổ dầu vào lửa.

Lời nói
của phụ nhân kia quấy đảo lòng Sa Hổ, hoang mang cắn cắn môi, như có
điều muốn nói, nhưng nhìn thấy bóng Mai Vô Quá phía sau, kéo vội phụ
nhân lại gần mình, miệng kề tai thầm thì: “Giấy tờ mua bán đất ta chôn
ở…” Sa Hổ khẽ nhíu mày, cuối cùng không nói tiếp.

“Chôn chỗ nào? Lão gia, người nói gì?” Phụ nhân thấy Sa Hổ không nói tiếp, không chờ đợi, hỏi dồn dập.

“Không sao, tiện nhân kia không tìm được đâu, chờ lão gia ta được thả sẽ tự
mình đi lấy! Nàng cũng trở về đi, đừng khóc lóc sướt mướt
nữa! Ta vẫn chưa chết, không cần khóc như đưa đám thế đâu!” Sa Hổ quăng
tay phụ nhân ra, hung tợn nói.

Phụ nhân kia nức nở thêm một lúc,
cảm thấy không moi thêm được điều gì, ỉu xìu rời đi. Mai Vô Quá đi sau
phụ nhân, quay đầu nhìn Sa Hổ bên trong buồng giam, thấy chân tay Sa Hổ
run bần bật.

Mai Vô Quá đẩy cửa vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm chín, trên bàn bày thức ăn nóng hổi, nhưng không thấy tiểu nha đầu.


“Mai ca ca!” Lạc Lạc đột ngột nhảy chồm từ sau cửa lên lưng Mai Vô Quá,
giống như con mèo nhỏ giương móng vuốt bấu chặt lên bả vai hắn.

“Mai ca ca, ngươi đoán thử coi ta là ai!” Lạc Lạc giả bộ làm trẻ con đã lâu, thành ra lời nói không tự chủ có chút nhõng nhẽo.

“Ngươi là A Hoàng của nhà Mã đại tỷ!” Mai Vô Quá vòng tay ra sau xốc Lạc Lạc
lên, ôm về trước người. “Hôm nay ở nhà làm những gì rồi?”

“Chẳng
làm gì cả, chỉ nhớ ca ca thôi.” Lạc Lạc ôm lấy cổ của siêu cấp đại soái
ca, dán ngực lên. Hử? Có thứ gì đó chọc vào bộ ngực lớn, à, khụ khụ,
ngực nhỏ của mình. Lạc Lạc cúi đầu thấy Mai Vô Qua lôi ra một túi tiền
từ trong lòng. A, tại sao lại có túi tiền ở đây? Lạc Lạc có chút thất
vọng. Nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua, mặt không nhịn được đỏ bừng.

Lạc Lạc vội lảng sang chuyện khác: “Mai ca ca, huynh mua túi tiền mới lúc nào vậy?”

“Không phải mua, là…là người nhà phạm nhân biếu tặng.” Mai Vô Quá suy nghĩ một chút, mặc dù không muốn tiểu nha đầu tiếp d”đ'l[q]d^ xúc bên ngoài quá
sớm, nhưng không biết trả lời thế nào, đành nói thật.

“À, là thu nhập hôi sắc.” Lạc Lạc sống mười tám năm ở hiện đại, có kinh nghiệm từng trải, hiểu rõ nói.

“Thu nhập hôi sắc? Nghĩa là gì?” Mai Vô Quá chưa từng nghe từ này, cũng chỉ nhìn mặt chữ đoán chút ít.

“Nghĩa là thu nhập bên ngoài lương bổng, ở chỗ bọn muội còn được phép thi hành bạo lực để giữ gìn trật tự trong thành, tuy vậy hiện tại vấn đề này đã
được sửa đổi tốt hơn rồi. Ca ca có hay thi hành bạo lực không, tức là
đánh phạm nhân ấy.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lạc Lạc bật hơi vào Mai Vô
Quá, khiến cho cả người hắn ngứa ngáy, nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua,
tim chợt run lên. Đè nén cảm giác xấu hổ xuống, nghiêm mặt nói: “Đánh
chứ, không đánh không nghe lời.”

Lạc Lạc chớp đôi mắt to, ngước
nhìn gương mặt anh tuấn này, lại nhớ lúc trước hắn dạy dỗ đứa bé kia,
dạy dỗ đến nỗi cứ khi nào rảnh rỗi liền chạy tới nhà thằng nhỏ hư đốn
kia làm loạn, nghĩ thầm tội tù đó thật sự xui xẻo.

Mai Vô Quá
không thấy tiểu nhân nhi lên tiếng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì,
dịu dàng hỏi: “Không muốn ca ca đánh người? Vậy ca ca sẽ không…”

“Không phải, Mai ca ca cảm thấy nên đánh, vậy thì…” Lạc Lạc khịt khịt mũi,
nghĩ bản thân chẳng phải thánh mẫu Maria bạch liên hoa gì, không phân
phải trái trắng đen mà gây cản trở cho hắn. Lạc Lạc tin tưởng mặc dù Mai Vô Quá không phải hạng người chính trực thiện lương, có chút lưu manh
cùng vô lại, nhưng chắc chắn sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, làm ra chuyện

không có tính người, nếu hắn làm vậy, khẳng định do đối phương bức hắn
tới đường cùng. Hắn là một người vừa chính vừa tà, như thế nhất định hắn phải có chút bản lĩnh không tầm thường, tóm lại, bất luận hắn làm gì,
mình cũng sẽ ủng hộ hắn.

Bàn tay lớn của Mai Vô Quá ấn ấn sau gáy Lạc Lạc, cọ cọ trán hắn lên trán nàng, đưa lại túi tiền: “Cất cho kỹ,
về sau sẽ học cách quản lý tiền bạc bên trong.”

Lạc Lạc thích
làm nhà kho, nhưng không thích tốn suy nghĩ vào vấn đề tính toán từng
đồng từng hào. Nàng đóng cửa sổ, sau đó khấp khởi vui mừng cầm túi tiền
chạy tới góc tường, kéo một viên gạch, lôi ra một hộp gỗ. Đổ hết tiền
vào trong hộp gỗ, rồi cất hộp đi, nhét viên gạch vào chỗ cũ, phủi phủi
tay trở về bên cạnh Mai Vô Quá: “Ca ca, chúng ta càng ngày
càng có tiền.”

“Tương lai còn có nhiều hơn nữa.” Mai Vô Quá nhìn sâu vào Lạc Lạc, hắn phải tiếp tục cố gắng tiến lên không ngừng.

Sau khi ăn cơm, Lạc Lạc không tính năn nỉ Mai Vô Quá ngủ cùng, có lẽ chuyện đêm qua uống chút rượu rồi rơi vào tình trạng ý loạn tình mê, tới tận
hôm nay vẫn thấy hơi xấu hổ.

Suốt đêm không nói chuyện, hôm sau
Mai Vô Quá rời giường sớm, để cho tiểu nha đầu tự ý sửa sang trang phục, sau đó tới nha môn. Hôm nay nha môn hình như có chút khác thường, từ
cửa chính tới nghi môn, tận nơi ngục xá của mình, dọc đường nhìn thấy
rất nhiều nha dịch túm năm tụm ba xì xào, có tạo ban, có bộ ban, có cả
tráng ban, không biết đang nói chuyện gì. Mai Vô Quá nhíu mày, trông
thấy Lý Mặc đang đứng trước cửa viện hai người nhìn quanh, tiến đến hỏi: “Hôm nay có vụ gì thế? Tại sao tập trung chỗ này mà bàn tán?”

Lý Mặc cảm giác Mai Vô Quá giống như nhìn thấy định hải thần châm, lập tức chủ động kéo tay áo Mai Vô Quá nhỏ giọng: “Mai…Mai…Mai đại ca, không
tốt..tốt rồi, ch…cha…cha của Trương bộ đầu bị…bị…giết rồi.” Lý Mặc căng
thẳng, vừa nói vừa đảo mắt tứ phía.

(Định hải thần châm: chính là cây gậy Như Ý mà tôn ngộ không đã lấy dưới long cung. Mình đoán là ngỡ ngàng, kinh ngạc.)

Mai Vô Quá cau mày, kinh ngạc: “Bị giết lúc nào? Bắt được hung thủ chưa?”

“Bắt..Bắt được rồi, là…là…Mã bộ khoái dẫn người đi bắt về.” Lý Mặc vẫn mang vẻ mặt căng thẳng.

“Quả nhiên thần tốc, hiện tại đang giam giữ ở đâu?” Mai Vô Quá tò mò không biết ai lại dám giết cha của bộ đầu.

“Đang giam chỗ chúng ta, Trương bộ đầu ra ngoài giải quyết công việc, hôm nay sẽ trở về.” Lý Mặc lau mồ hôi trên trán: “ Mai…Mai…Mai đại ca, người
đoán hung thủ sẽ là ai?”

Mai Vô Quá nghe câu nói đầy ẩn ý của Lý Mặc, khẽ nâng đầu: “Sẽ là ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui