Kim Taehyung mở cửa phòng bệnh của Jungkook.
Cậu vẫn chưa tỉnh lại.
Cả một màu trắng tang tóc cùng nhiệt độ máy lạnh trong phòng hạ thấp càng khiến cho không gian thêm u ám.
Jungkook nằm yên trêи giường, bên cạnh là máy đo nhịp tim vẫn đang chạy, dù tim đã đập đều hơn rồi nhưng còn rất yếu.
Khắp người đều chằn chịt mũi kim khâu vết thương, băng gạc trắng toát trêи vai, quấn quanh đầu.
Không có nơi nào là không bị thương cả.
Khuôn mặt Jungkook nhợt nhạt, thiếu sức sống, cậu không dậy nên từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì.
Bác sĩ chỉ truyền dịch và nước biển cho cậu phụ hồi sức mà thôi.
Hắn sờ lên đôi gò má thường ngày vẫn bầu bĩnh, phúng phính đáng yêu.
Nay đã hóp lại chỉ còn góc cạnh của xương hàm.
Jungkook gầy hẳn đi, nếu không muốn nói cậu nắm đấy trong căn phòng lạnh không khác gì một cái xác.
Bác sĩ nói tuỳ thuộc vào ý chí đấu tranh muốn giành sự sống của cậu thế nhưng Jungkook vì điều gì vẫn mãi chưa chịu tỉnh.
Kim Taehyung kéo ghế ngồi cạnh cậu, trêи cơ thể không còn máu tanh nữa nhưng những vết thương trải dài.
Bác sĩ bảo viên đạn xoáy sâu vào vai rất có thể sẽ để lại một vết sẹo lớn.
Jungkook vốn chăm sóc bản thân rất kỹ, sẽ thế nào nếu khi cậu tỉnh dậy, thấy trêи vai có một vết sẹo lõm đây?
Kim Taehyung nắm bàn tay đang truyền dịch của Jungkook.
Hắn nhẹ nhàng, sợ chạm đến kim sẽ làm cậu đau.
Mũi kim xuyên vào mạch máu của cậu, nơi đó cũng có dòng máu ấm nóng của hắn hoà quyện.
Máu của Kim Taehyung đang chảy trong người cậu, chính hắn trong lúc mất nhiều máu vẫn bất chấp truyền máu cho cậu không màng đến sức khoẻ bản thân.
Jungkook không được quyền từ bỏ.
Kim Taehyung nheo mắt nhìn thấy ngực cậu phập phồng.
Hắn im lặng quan sát cơ thể Jungkook đang cảm nhận hơi ấm của hắn.
Cậu thấy an toàn, Jungkook đang phản ứng lại bởi vì sự có mặt của hắn.
“Ngoan lắm.” Kim Taehyung xoa đầu cậu.
Hắn ghé vào tai Jungkook nói điều gì đó.
Kim Taehyung cũng đã từng rơi vào trường hợp như thế này.
Có thể cơ thể cậu đau nhức đến mức không muốn tỉnh dậy nhưng não vẫn còn hoạt động để tiếp nhận thông tin.
Dù chỉ nghe loáng thoáng nhưng vẫn sẽ hiểu gì trọng tâm hắn muốn truyền đạt.
Nói rồi hắn đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Kim Taehyung xin được xuất viện.
Hắn cần có chuyện phải giải quyết.
Bác sĩ cũng không có ý phản bác lại hắn, ông chỉ đưa cho Kim Taehyung vỉ thuốc dặn nếu thấy đau hãy uống.
Hắn gật đầu rồi lên xe cùng Daniel.
Kim Taehyung gọi cho đơn vị xin lệnh khám xét nhà của Kang Seungho.
Nhiệm vụ của hắn vẫn chưa hoàn thành.
Người cần phải đứng trước vành móng ngựa vẫn còn lảng vảng ngoài kia.
Giờ đây ông Lee đang ở trong tối còn hắn đã bị lộ danh phận.
Đúng là ông Trời trừng phạt nghiệp chướng mà hắn đã gây ra.
Kim Taehyung không phủ nhận, hắn đã từ một cảnh sát anh minh.
Sau khi gia nhập vào xã hội đen để thực hiện nhiệm vụ, trong người hắn bỗng trỗi dậy một con ác quỷ máu lạnh.
Dường như mối lo ngại chỉ dành cho một mình Jeon Jungkook còn lại hắn đều không để tâm.
Kim Taehyung nhớ đến lần đầu tiên hắn gϊếŧ người, thật tàn nhẫn.
Là tàn nhẫn với hắn.
Daniel vẫn cứ luôn hỏi hắn tại sao cứ cố gắng đấu tranh vì cuộc chiến này? Tất cả mọi người đều thấy tiếc cho Kim Taehyung khi hắn chọn làm cảnh sát và tham gia vào vụ án này.
Khi đó Kim Taehyung chỉ biết cười, hắn được lựa chọn sao? Đôi lần hắn cũng ước gì bản thân mình bớt đi những nỗi lo toan.
Được sống như cách mà anh trai của hắn hưởng thụ cuộc sống này.
Kim Taehyung ngồi trong bóng tối tại phòng huấn luyện, hắn chỉ mong hắn có thể có được một chút tính cách của Kim Namjoon.
Nhưng bố mẹ sinh hắn, còn tính cách là từ hắn mà ra.
Hắn đã là người đặt nặng mọi chuyện, tâm tư tình cảm hắn đều giữ trong lòng, lại còn là người nhạy cảm, nghĩ quá nhiều đến người mà hắn yêu thương.
Kim Taehyung biết làm sao được, hắn vốn đã như thế rồi.
“Chỉ huy duyệt lệnh rồi anh Kim.”
Daniel kiểm tra hộp dụng cụ khám xét của họ.
Cùng lúc xe đỗ trước của nhà Kang Seungho.
Cửa bị mở toang, từ bên ngoài cổng chính đã có vết máu vương vãi.
Kim Taehyung yêu cầu cảnh sát không được đến khám xét hiện trường, tránh xê dịch những dấu vết mà hắn cần tìm.
Kim Taehyung hiểu rõ đường dây của Lee Mansik nhất, hắn sẽ là người điều tra toàn bộ.
Hắn cũng cho lệnh đội đột kϊƈɦ tại Comino chưa được tấn công Vương Trục Lưu.
Sau khi hàng đã đến bến cảng mà Lee Mansik vẫn chưa có động tĩnh, Kim Taehyung chưa giao hàng cho lão.
Lão sẽ tìm Lee Mansik, khi đó Kim Taehyung sẽ có cách tóm được ông Lee.
Kim Taehyung bước vào phòng khách, hắn đảo mắt nhìn bao quát căn nhà.
Dường như chẳng có ai ở đây cả.
Hắn cùng Daniel thận trọng đi lên cầu thang.
Daniel đem súng bên hông ra cầm trêи tay còn Kim Taehyung đến súng cũng lười lấy.
Hắn biết chắc Lee Mansik chưa chết thì Lee Dahye cũng sẽ không dại gì mà ở lại đây.
Họ chia nhau ra vào từng căn phòng, Daniel mở cửa phòng gần với cầu thang.
Xung quanh đều là hình của Seungho và mẹ của gã.
Anh dự định đi vào trong liền nghe tiếng súng nổ ở phòng trêи tầng hai.
Daniel vội vã chạy lên trêи, thấy Kim Taehyung vì không mở được của tủ, hắn đã bắn vào ổ khoá số.
Kim Taehyung chau mày nhìn bên trong tủ gỗ.
Hắn đưa tay lôi ra một mặt nạ đầu người được làm bằng da hệt như thật.
Ở Mỹ người ta vẫn thường hay hoá trang để trở thành một người khác.
Những tên tội phạm truy nã đều thường dùng cách này để làm giả hộ chiếu, thoát khỏi ải kiểm duyệt.
“Hay lắm.” Cầm trêи tay mặt nạ giả, Kim Taehyung đã suy đoán được mọi chuyện.
Đây chính là mấu chốt cho cả chuỗi sự việc vừa xảy ra sáng nay.
Người ta có câu không có gì thâm độc hơn lòng dạ đàn bà.
Đây là lại người nuôi mối hận thù suốt mấy chục năm qua.
Kang Minah vốn không có ý định để Lee Mansik bị gϊếŧ chết dễ dàng như thế.
Bà ta muốn ông Lee phải thân bại danh liệt, trốn chui trốn nhũi, sống trong cảnh thấp thỏm lo sợ.
Ông ta phải sống để chứng kiến toàn bộ cơ ngơi sụp đổ, để phải trải qua những ngày bần hèn nhất trong chuỗi ngày cuối cùng của cuộc đời.
Một phát súng bắn vào đầu không đau đớn bằng việc để một người tham vọng như Lee Mansik phải sống cuộc sống cơ cực, đày đoạ tâm trí ông.
Bà còn toan tính sẽ giả dạng ông Lee, nếu có thể bắt Min lên thuyền rời đi.
Vậy thì cảnh sát sẽ nghĩ là ông Lee làm việc đó, khi qua được đến biên giới, bà tháo lớp mặt nạ ra và giấu đi.
Thế thì mãi mãi cảnh sát vẫn nghĩ ông Lee làm tất cả mọi chuyện.
Chẳng ai nghĩ một người phụ nữ là tính đường đi kỹ càng đến như thế.
Nhưng bà Kang đâu ngờ, Jeon Jungkook lại liều mạng đuổi theo cứu Min.
Bà quyết định cài bom dưới gầm chiếc thuyền, nếu có ai bắn chết bà vậy thì thuyền cũng sẽ nổ tung.
Người đó cũng phải chết theo.
Dù Kang Seungho ghét Min nhưng gã vẫn làm theo lệnh mẹ.
Có lẽ gã đợi thời cơ thuận lợi sẽ gϊếŧ Min nếu vượt được biên giới.
Gϊếŧ Jeon Jungkook lại trùng hợp đúng ý của Kang Minah.
Để khiến cho gia tộc Lee tuyệt tự tuyệt tôn.
Hèn gì Kim Taehyung thấy người trêи thuyền chỉ nắm cổ áo của Ami, hoàn toàn không làm đau cô.
“Anh Kim.”
Daniel gọi Kim Taehyung đến bên bàn làm việc của Kang Minah.
Anh đưa cho hắn tài liệu về nghĩa trang mà Kim Taehyung đã ghé qua.
Họ đã điều tra về hắn, quả là Kang Seungho được huấn luyện giống như hắn.
Làm việc gì cũng đều điều tra kỹ từng chi tiết một.
Trong tập hồ sơ, là bức ảnh hắn đến nghĩ trang cùng Jung Ami được cắt ra từ máy giám sát tại đó.
Với chiếc thẻ cảnh sát, Kang Seungho sẽ dễ dàng yêu cầu người gác cổng cho gã được xem máy an ninh.
Đối với người như Kang Seungho, chỉ cần thấy hắn đi cùng Jung Ami đến đó thôi cũng đủ để gã mơ hồ đoán Jung Ami chính là Min rồi.
Kang Seungho đủ thông minh để xâu chuỗi lại tất cả mọi dữ liệu.
Kim Taehyung đưa Lee Dahye đến làm vật trao đổi, tức là hắn ngầm thừa nhận biết tội lỗi mà Lee Dahye gây ra cho Kang Minah và Min.
Hắn biết đến Min, hắn đi cùng Jung Ami đến nghĩa trang, nơi bí mật của hắn.
Jung Ami luôn xuất hiện với vị trí là thư ký của Kim Taehyung còn thân phận của cô là gì.
Ba mẹ cô là ai, nhà của cô ở đâu, Kang Seungho đều không tra ra được.
Bởi vì trước khi quyết định đưa Jung Ami bước ra ánh sáng, không cố giấu cô đi, Kim Taehyung đã cho cô một danh phận khác, tất cả về quá khứ của Ami hắn đều xoá sạch.
Người phụ nữ đầy những bí ẩn này, cả cách mà cô ta chạy đến đánh Jungkook trong hộp đêm.
Dù giáng cho cậu một tay nhưng ánh mắt cô dấy lên nỗi đau lòng.
Ngoài Jung Ami ra thì ai sẽ là Min đây?
Tuy vậy Kang Seungho không phải kẻ khờ thì Kim Taehyung cũng thế.
“Lee Mansik đã không ngồi trong phòng quan sát anh giao hàng.
Mà người đó chính là Kang Minah.
Bà ta đã thông báo cho ông Lee, ra vẻ mình trung thành để giúp ông ta thoát thân.”
Daniel thuật lại tất cả những gì mà anh nghe được.
Trước khi Kim Taehyung đưa Lee Dahye đến nhà của Kang Minah.
Hắn đã ra lệnh Daniel không được cho Jung Ami ra mặt, họ sẽ trốn phía sau bức tường để theo dõi Kang Minah và Kang Seungho.
Dù vậy Kang Minah không nói bà sẽ dùng cách nào để qua mặt cảnh sát giúp cho ông Lee.
Bởi vì bà dùng chính mặt nạ giả dạng ông để tẩu thoát.
“Câu chuyện về sau em không rõ bởi vì chỉ huy gọi bảo em đi hỗ trợ cho anh.”
Kim Taehyung trầm ngâm nhìn Daniel.
“Vậy là chỉ có Jung Ami nghe được câu chuyện phía sau?”
Nhận lại được cái gật đầu của anh.
Kim Taehyung thở dài, cuối cùng thì con gái cũng chỉ muốn ở gần mẹ của mình.
Có lẽ Jung Ami đã thật sự biết được mọi chuyện về việc bà Kang ra lệnh cho Kang Seungho theo dõi để tìm ra Min.
Về việc bà dùng mặt nạ thế thân.
Cô quyết định ở lại trong xe dù biết bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Jung Ami nghĩ rằng cô có thể khuyên mẹ của mình cho đến khi biết bà có ý định cài bom gϊếŧ chết Jungkook và Taehyung.
Jung Ami ngốc, một người đã có dã tâm thì vẫn mãi là như thế.
Dù cuộc đời này có bạc đãi, dồn họ xuống tận cùng.
Chỉ cần họ còn có trái tim, có tấm lòng thì sẽ không lên một kế hoạch gϊếŧ người hoàn hảo như thế.
Có lẽ đó chính là bản chất thật của Kang Minah.
Bà ta nghĩ sao nếu Jungkook bắn vào chiếc thuyền, bà ta, Ami, Jungkook và Seungho đều sẽ chết.
Jung Ami đã làm gì sai? Cô có mối hận không? Tất nhiên là có, mối hận với Lee Dahye và nỗi uất ức về những gì Vương lão gây ra cho cô.
Jeon Jungkook gây thù chuyện gì? Cậu có hận không? Tất nhiên, việc mẹ cậu gây ra cho ba đã đưa một đứa trẻ rơi vào tuyệt vọng.
Và còn Kang Seungho, cuối cùng cũng chỉ là một vật sai khiến.
Người như Kang Minah, hỏi Kim Taehyung có đáng chết không? Hắn chỉ tiếc không tìm ra bà ta sớm hơn.
Lee Dahye và Kang Minah thì khác gì nhau? Chỉ là ai thâm độc hơn ai mà thôi.
“Điểm khác nhau ở đây chính là Jungkook và Jung Ami đã gặp được anh.
Anh bảo vệ cho họ, kéo họ ra khỏi vùng tăm tối của cuộc đời.
Anh vất vả rồi, Taehyung.”
Daniel vỗ vai hắn, anh hiểu rất rõ trong lúc này Kim Taehyung đang nghĩ điều gì.
Kim Taehyung lắc đầu bất lực.
“Đó là lí do, tôi chưa từng có ý muốn gϊếŧ Kang Seungho.”
Daniel hiểu, Kim Taehyung chính là người như thế.
Hắn nhìn ra được Jeon Jungkook, Jung Ami và Kang Seungho đều có một quá khứ đen tối.
Nhưng bởi vì những người sau này đến với Jungkook và Ami hoàn toàn khác so với cách mà Kang Seungho gồng mình vận hành cuộc sống này.
Gã sống trong thù hận cùng người mẹ luôn gieo những oán hận vào đầu hằng ngày.
Chỉ có điều, Kang Seungho chạm đến khuyết điểm của hắn.
Gã dám bắn Jeon Jungkook.
Thôi thì xem như phát súng mà Kim Taehyung bắn gã, chính là giải thoát cho Kang Seungho khỏi những hận thù này.
Đến cuối cùng, Jeon Jungkook có Kim Taehyung, Jung Ami quyết định muốn theo mẹ của cô.
Vậy còn Kang Seungho? Gã có gì ngoài lòng đố kỵ?
“Anh có nghe tiếng gì không?”
Kim Taehyung gật đầu ra hiệu hắn đã nghe tiếng thông báo đến từ máy tính.
Hình như lúc nãy Daniel chạy lên đây quên đóng cửa phòng.
Hắn cùng anh vội chạy xuống phòng của Kang Seungho.
Màn hình máy tính bỗng sáng đèn.
Trêи màn hình hiện ra một khung chat ẩn danh.
Kim Taehyung ngồi vào ghế, hắn có phần căng thẳng nhìn những chấm nhỏ chờ tải tin nhắn của người bên kia màn hình.
“Chào Sếp.”
Còn ai biết được cách đăng nhập vào máy tính của Kang Seungho ngoại trừ một người luôn quản lí gã.
“Cậu chơi với tôi trò điền ô chữ này không?”
“Luật là gì?”
Kim Taehyung biết giờ phút này hắn có muốn truy bắt Lee Mansik cũng không còn manh mối.
Đoán ô chữ? Kim Taehyung sẽ thử vận may của mình.
“Nếu cậu thoát khỏi những thử thách của ô chữ.
Tôi sẽ tha cho Jungkook.
Jungkook nằm bất động, tôi không dám chắc là không có quả bom nào tại bệnh viện.”
Lee Mansik biết được Jungkook vẫn chưa tỉnh dậy.
Ông ta chắc đã đến bệnh viện một chuyến rồi.
Cả gân trán Kim Taehyung lộ rõ khi hắn nghĩ đến chuyện đó.
“Ra câu đố đi.”
“Để tôi đánh cho cậu một chữ.”
Hàng chữ của câu số một, khung đầu tiên hiện lên một chữ P và ô cuối cùng có một chữ C.
Kim Taehyung vẫn chưa kịp hỏi tiếp thì ông ta đã thoát khỏi màn hình.
Lee Mansik sống ẩn dật mấy chục năm nay.
Ông ta biết cách để trao đổi vị trí khung chat với vị trí thật sự mà ông đang ở.
Điều này thì Kim Taehyung rất rõ, ông ta luôn thoát ẩn thoát hiện như thế.
Nhưng đường dẫn giao dịch với Vương Trục Lưu, sau giao dịch đều là vị trí ảo, tài khoản ảo.
Không cách nào tìm ra được.
Kim Taehyung trầm tư suy nghĩ câu chữ của Lee Mansik.
Nó có nghĩa là gì vậy? Hắn biết bản thân đang rối rồi, không thể nghĩ được điều gì cả.
Kim Taehyung nhanh chóng gọi cho Kim Namjoon.
Đành nhờ Namjoon, từ trước đến này về trí tuệ thì Namjoon vẫn luôn trêи hắn một bậc.
“Tae, mọi chuyện sao rồi?”
“Anh, em có một ô chữ muốn anh giải.”
Kim Namjoon không sâu về lí do tại sao.
Anh luôn biết lúc nào Kim Taehyung đang cần việc gấp.
“Em nói đi.”
“Có chữ P và C ở đầu ô và cuối ô.
Còn 9 từ trống.”
Kim Namjoon suy nghĩ một hồi lâu.
Bên kia đầu dây Kim Taehyung vẫn nghe được anh bảo Seokjin đem giấy viết đến.
Hắn kiên nhẫn ngồi chờ điện thoại của anh trai, lúc này không thể hối Kim Namjoon được.
Sự im lặng đến đáng sợ từ phía đầu dây bên kia kéo dài xuyên suốt nửa tiếng đồng hồ.
Trong lòng Kim Taehyung nóng như lửa đốt, hắn cũng ngồi suy ra rất nhiều từ nhưng không có kết quả trùng khớp.
Có từ lại chẳng mang ý nghĩa gì cả.
“Tae, Tae.” Hắn chộp lấy điện thoại ngay khi nghe tiếng kêu của anh trai.
Nghe được giọng hồ hởi khi Namjoon đã giải ra kết quả.
Anh nói nhanh.
“Psychiatric.”
“Khoa tâm thần sao?”
Kim Taehyung nhíu mày khó hiểu thì lại cùng lúc đó điện thoại của Daniel reo chuông.
Daniel nghe máy rất nhanh, sau khi ngắt máy, anh quay ngoắt nhìn sang Kim Taehyung.
“Anh Kim, Lee Dahye bị bắt đi trong tình trạng hoá điên ngay tại trung tâm.”
End chap 51.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...