Thành phố Sihanoukville có cảng nước sâu duy nhất ở Cam Bốt bao gồm một nhà ga dầu mỏ và một cơ sở hậu cần vận chuyển.
Nhờ đó, Sihanoukville đã trở thành một trung tâm quốc gia hàng đầu về thương mại, giao thông và sản xuất quy trình.
Jungkook nhanh chóng trả tiền xe, vội đến mức không lấy lại tiền dư cũng không biết mình đã đưa bao nhiêu.
Cậu chạy ra khỏi xe phía sau vẫn còn tiếng gọi nhắc cậu nhận lại tiền của tài xế.
Dù bến cảng lớn như thế nhưng hôm nay lại vắng vẻ, thường ngày tàu thuyền vận chuyển rất đông thế mà nay lại như một bến cảng hoang.
Jungkook cúi đầu, đi mòn theo con đường dẫn đến nhà ga dầu mỏ.
Cậu nhìn thấy những bảng hiệu cho biết tên của từng khu vực ở bến cảng.
Jungkook lấy điện thoại, một lần nữa gọi cho Kim Taehyung.
Vẫn là thuê bao, cậu khó chịu trong lòng, bây giờ chỉ mới 4 giờ chiều.
Vẫn chưa đến canh ba mà hắn lại biến đâu mất.
Không có một manh mối nào cả, nếu cứ đi như thế này thì không ổn.
Ngày trước Jungkook có học Taekwondo còn là võ sĩ đai đen nhưng so với súng thì cậu chịu, bọn này toàn chơi hàng nóng.
Đặc biệt, Salvu không phải tên chỉ dùng nắm đấm đã thu phục được, bằng chứng là cho dù cậu rất mạnh vẫn không thể nắm nổi cổ áo của gã.
Jungkook đi đến một căn phòng, đã cuối con đường rồi, phía sau là một đường vòng để quay trở lại bến cảng.
Cậu nhìn thấy nhà vệ sinh nhỏ nằm bên bãi đất cách căn phòng vài bước chân.
Jungkook quyết định đi vào trong.
Cậu đứng ở đó, nhìn ra cửa thông gió, không biết chờ đợi gì.
Hình như những kẻ sẽ có mặt đêm nay vẫn chưa đến.
Bến cảng tưởng chừng như vắng lặng nhưng rồi mặt biển dao động tạo ra những đợt sóng nhẹ, một chiếc du thuyền lớn đã cập bến.
Những người đàn ông mặc vest đen bước lên bậc thềm, chúng đứng nghiêm nghị, xếp hàng đều nhau.
Vương Trục Lưu, trêи tay vẫn cầm gậy rắn mà lão luôn luôn mang theo bên mình.
Bên cạnh không ai khác chính là Kim Taehyung.
Hắn đưa tay mời lão bước lên trêи.
Kim Taehyung mặc áo sơmi đen và quần âu vô cùng lịch lãm, không hề giống như hắn sẽ tham gia vào cuộc giao dịch lớn có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Hắn cùng Vương lão đi vào còn đường mòn lúc nãy Jungkook đã đi.
Kim Taehyung mở cửa căn phòng cuối dãy, tuy bên ngoài đầy rong rêu nhìn qua có vẻ hoang sơ nhưng căn phòng lại sạch sẽ, tươm tất còn có hẳn một quầy rượu.
Hắn bước đến vẫn chọn Whiskey.
Kim Taehyung yêu hương vị này.
Nồng độ cồn trong Whiskey cao đến nổi có thể làm cho lưỡi nóng ran khiến bạn không thể cảm nhận được vị gì nữa.
Rất giống hắn.
Sẽ khiến cho ai đó nóng như lửa đốt, hắn nồng nhiệt chinh phục, muốn bước vào thế giới của hắn nhưng rồi sẽ không nhận lại được gì từ hắn cả, hoàn toàn chẳng có gì ngoài đau thương mất mát.
“Kim, một lát tôi cần cậu đi kiểm tra xung quanh.
Còn tôi sẽ bàn việc với ông ta.” Vương Trục Lưu xoay ly rượu trêи bàn, hắn biết người mà lão nhắc đến là ai.
Kim Taehyung gật đầu, đến lúc hắn phải lui đi.
Kim Taehyung rời khỏi phòng, không khí ở Cam Bốt không tốt, mây đen đã kéo đến rồi.
Lại sắp có một trận mưa to.
Hắn nhìn đồng hồ trêи tay, vẫn còn rất sớm.
Kim Taehyung xem trêи bản đồ khu vực nơi này, hắn nắm rõ mọi thông tin, ngóc ngách ở đây nhưng vẫn thận trọng đi quanh một vòng.
Jeon Jungkook đứng từ hướng này rất dễ dàng nhìn thấy Kim Taehyung.
Cậu tính sẽ nhào ra lôi hắn vào trong nhưng khựng lại.
Có một vài tên vệ sĩ đang đi đến, Jeon Jungkook không cần biết Kim Taehyung là loại người nào nhưng rất rõ ràng hắn chưa từng có ý định gϊếŧ cậu.
Có thể những tên có mặt hôm nay, bọn chúng đến để lấy mạng hắn.
Kim Taehyung vòng đi về hướng ngược lại, vậy là vẫn chưa thể gặp hắn được.
Jeon Jungkook nóng lòng, chẳng lẽ cứ trốn như thế này.
Phía xa xa có hai người, một người là đàn ông đứng tuổi, người còn lại là một phụ nữ xinh đẹp, dáng người gợi cảm.
Jeon Jungkook đợi họ đi đến gần hơn, đó chẳng phải là mẹ cậu và ông ngoại sao? Thấy họ đi vào căn phòng mà Kim Taehyung vừa bước ra.
Jungkook không thể đứng yên, chắc chắn bọn họ sẽ có một cuộc nói chuyện quan trọng cho nên mới sắp xếp vệ sĩ canh như thế.
Có bốn tên, hai tên đứng canh, hai tên còn lại đi xung quanh dò xét.
Jungkook nhìn quanh chỗ cậu đứng thấy viên đá lớn đang kê cửa bởi vì khoá cửa đã hư.
Nếu có ai cần dùng nhà vệ sinh phải có viên đá chặn cửa lại.
Cậu nhặt lên, nhón chân, mạnh tay ném viên đá qua khe cửa về phía bãi đất.
Một tên nghe thấy, chúng dùng ngôn ngữ hình thể để trao đổi thông tin cho nhau.
Đây là cách mà Kim Taehyung đã dùng khi nói với bọn thuộc hạ của Jay.
Chẳng lẽ nào tất cả bọn chúng khi làm nhiệm vụ đều sẽ dùng ngôn ngữ mà ít ai hiểu được.
Hai tên chạy đi kiểm tra, nhân cơ hội Jungkook mở cửa lao ra, cậu nhanh chóng vòng qua phía sau căn phòng.
Không thấy có ai chạy theo, cậu tựa vào tường thở mạnh.
Nhìn thấy có một vách ngăn hẹp, có lẽ người ta thiết kế để ngăn cách giữa các căn phòng, không để tiếng ồn từ phòng này sang phòng khác.
Chứng tỏ nơi này cách âm khá tệ.
Độ hẹp này cậu có thể chui qua nhưng hơi khó thở.
Jungkook áp sát tai vào bức tường, nghe khá rõ cuộc trò chuyện của họ.
“Dahye ngày càng xinh đẹp.” Vương lão rót một ly rượu đưa đến cho người đẹp.
“Vương lão quá khen rồi.” Lee Dahye bắt chéo chân, khoe đôi thân thon dài mà ở độ tuổi của bà đây chính là ước mơ của mọi phụ nữ.
“Hôm nay người của tôi sẽ đến để nhận hàng.”
“Ý ông là Kim Taehyung mà ông từng nhắc đến sao?” Vương Trục Lưu nhướng mày nhìn Lee Mansik.
“Chúng ta làm ăn cùng nhau đã lâu.
Hàng của ông trải đầy Đại Hàn Dân Quốc đều là một tay tôi vận chuyển.
Hôm nay tôi giao lại cho con rể Kim, người này sẽ không làm ông thất vọng.” Lee Mansik uống một ngụm rượu.
“Nếu Kim Taehyung không làm nên chuyện, tôi sẽ gϊếŧ hắn trước mặt ông.” Lee Dahye nói thêm một câu, đem mạng của Kim Taehyung ra đặt cược.
Jeon Jungkook mở to mắt, hoá ra Lee Mansik không hề biết Kim Taehyung có quan hệ mật thiết với Vương Trục Lưu.
Ông ta nghiễm nhiên tin tưởng hắn trung thành.
Thế thì lí do gì Kim Taehyung phải giả vờ lừa bịp họ? Đây chính là lí do hắn đến Malta một mình nhưng khi đến Cam Bốt lại dẫn theo Lee Dahye.
Nhìn xem, xung quanh hắn chẳng có ai tốt đẹp bởi vì hắn tìm đến người khác với những toan tính.
Nếu hắn làm sai, vẫn bị gϊếŧ như thường.
Bà ta luôn như vậy, những người đàn ông bên cạnh đều sẽ lần lượt mất mạng.
“Jungkook?” Jeon Jungkook giật thót tim, mãi mê với những suy nghĩ.
Cậu không biết Kim Taehyung đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Hắn đưa tay tháo khẩu trang cậu xuống.
“Em làm gì ở đây?” Trong khoảng không gian chật hẹp của vách ngăn.
Cậu và hắn nép sát với nhau.
Kim Taehyung chau mày nhìn cậu.
“Kim Taehyung mau chạy đi.” Jeon Jungkook đẩy vai hắn.
“Em mới là người phải đi về.
Về ngay!!!” Hắn nắm tay cậu, nhân lúc vẫn chưa đông người.
Hắn sẽ lôi bằng được người này quay về.
“Anh sẽ chết đó.
Kim Taehyung đi với tôi.” Cậu giằng tay hắn.
“Jeon Jungkook, ở đây là chỗ làm ăn của tôi.
Nếu em không quay về, sống chết mặc em.” Hắn thật sự nóng giận.
Kim Taehyung nắm cổ tay cậu, siết chặt đến mức cổ tay đau nhức.
Jungkook nhất quyết không quay về một mình.
Cậu giằng co với hắn, vô tình nhẫn trêи tay Kim Taehyung xướt vào tay cậu, để lại một vết trầy dài rướm máu.
Kim Taehyung trừng mắt, ý muốn nói cậu thấy hậu quả chưa?
Điện thoại Jeon Jungkook rung lên, rất may cậu đã chuyển sang chế độ im lặng trước khi đến.
Dù cậu không có kinh nghiệm trong trường hợp này nhưng những việc cơ bản thì cậu biết.
Nhìn dãy số lạ cậu muốn tắt đi lại nghe Kim Taehyung nói.
“Namjoon gọi đấy.” Đôi mày rậm của hắn chau lại hơn, tay vẫn còn nắm chặt cổ tay cậu.
“Em nghe.
Sao anh biết số này vậy?” Jungkook cũng không bất ngờ, vừa nãy cậu cho anh ấy uống một lượng rất ít, hẳn là đến lúc thức dậy rồi.
“Tae nói với anh.
Em đi đâu rồi Jungkook?” Namjoon gấp rút hỏi cậu.
“Em tìm Kim Taehyung.
Hắn sắp chết đến nơi cũng không chịu rời đi.
Anh nói với hắn xem.”
“Không cần.
Jungkook, anh chỉ hỏi em hai câu.
Vậy là em chọn cùng Taehyung chứ không kết thúc? Em chắc chưa?”
“Em đến tìm hắn để kết thúc.” Jeon Jungkook nhìn Kim Taehyung, trong không gian này, mặt đối mặt, ánh mắt hắn xoáy vào cậu.
“Được rồi.” Namjoon tắt máy.
Kim Namjoon ngồi xuống ghế sofa, nên trách Jeon Jungkook lương thiện hay bảo em ấy không biết lượng sức mình.
Anh nhớ đến ngày mà anh đưa ra đề nghị rằng anh sẽ đưa Jungkook đi, rời khỏi Kim Taehyung.
Hắn khi đó đã nhìn anh với đôi mắt đầy u ám như quỷ dữ.
Kim Taehyung chưa từng nhìn Kim Namjoon như thế.
Đối với hắn, Kim Namjoon là người hắn luôn nể trọng.
Lời Kim Namjoon nói luôn luôn tác động phần nào đến hắn.
Anh nhớ Kim Taehyung khi đó nhìn anh rồi quay đi, hắn cười khẩy.
“Kim Taehyung, tha cho Jungkook đi.”
“Em ấy đi với anh không?” Kim Taehyung nhướng mày nhìn anh.
“Anh chắc chắn sẽ thuyết phục được.”
Ánh mắt Kim Taehyung xa xăm, hắn đăm chiêu nhìn vào cánh cửa phòng nơi Jeon Jungkook đang yên giấc.
Sau đó đứng dậy cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.
“Kim Namjoon, nếu anh đưa em ấy đi được thì đi xa một chút.
Tuyệt đối đừng để em ấy có cơ hội tìm đến em.” Hắn đóng sầm cửa, có vẻ như hắn đưa ra quyết định này vô cùng khó khăn cân nhắc.
Namjoon cười trong bất lực.
Kim Taehyung đã giải thoát cho Jeon Jungkook nhưng em ấy tiếp tục chọn chạy về phía hắn.
Namjoon đi vào phòng thay đồ, anh xuống nhà bắt một chiếc taxi.
Kim Taehyung nhìn Jeon Jungkook, hình ảnh cậu hiện diện rõ trong mắt hắn.
Jeon Jungkook có chút không quen, cậu quay đi.
Cậu biết giữa cậu và Kim Taehyung có nhiều điều cần nói với nhau.
Jeon Jungkook ban đầu vì lo đến sự an nguy của hắn nhưng hiện tại cậu thấy trong chuyện này vô cùng rối ren.
Cậu vừa biết được hắn và Vương Trục Lưu giả vờ không biết nhau.
Vậy Kim Taehyung có mục đích tiếp cận mẹ cậu.
Kim Taehyung rốt cuộc là người thế nào? Jeon Jungkook rất muốn hắn giải đáp hết tất cả câu hỏi nhưng cậu biết chắc, đây không phải là lúc để hỏi bất kỳ chuyện gì cả.
“Đưa súng đây.” Jeon Jungkook đưa tay ra trước mặt hắn.
Hiện tại có muốn về cũng không về được nữa.
Cậu đến đây rồi ít nhiều cũng nên tham gia cùng với hắn.
Kim Taehyung có phần ngạc nhiên thoáng qua.
“Biết dùng không?” Tuy hắn hỏi như thế nhưng vẫn rút súng đưa cho cậu.
“Ngày trước có đi bắn súng với bạn.” Jeon Jungkook cầm súng trêи tay.
Thân kim loại lạnh ngắt khiến cậu bừng tỉnh, nhận thức được bản thân đang cầm thứ có thể gϊếŧ một mạng người trong giây lát.
Nó quá nặng, dù chỉ là một khẩu súng lục hay là do cánh tay cậu đang nặng dần.
Cậu đã từng đi bắn súng cùng hội bạn, tất cả những thú vui dành cho người giàu có cậu đều thử qua.
Cách lên nòng rồi bóp cò, tất cả đều thuần phục.
Nhưng để thẳng tay gϊếŧ ai đó, cậu không chắc.
“Súng đưa cho em để em giữ lấy mạng của mình.
Một lúc nữa khi nghe tiếng súng hãy chạy về hướng bãi đất trống.
Tuyệt đối không được đi tìm tôi.” Kim Taehyung lườm nguýt cậu.
“Có người gửi tin nhắn kêu tôi đến ngăn anh lại.”
Kim Taehyung hơi dừng lại nhưng hắn không hỏi cậu nội dung tin nhắn.
Dường như tất cả mọi chuyện xảy ra đều trong dự tính của hắn.
Lúc bắt gặp cậu hắn cũng không quá kinh ngạc.
“Tôi không ngăn anh nữa bởi vì tôi cũng muốn ở lại đây.” Cậu tiếp tục nói với hắn.
“Em cứ như thế tôi mới không biết làm sao với em.”
“Chỉ tôi đường đi.” Jungkook hơi sốt ruột, hắn chỉ nói cậu hãy chạy phải hướng bãi đất trống còn lại đều mù tịt.
“Em chạy về phía đó.
Cuối con đường sẽ có một nhà kho bị bỏ hoang.
Đến đó đợi tôi quay lại.
Cẩn thận.
Trêи đường chắc chắn gặp một vài người, thấy ai không hợp mắt thì cứ gϊếŧ.” Kim Taehyung siết eo cậu, hai người đối mặt với nhau, hắn gằn từng chữ, ý muốn nhấn mạnh mấu chốt quan trọng.
“Thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót.”
“Vậy anh thì sao?”
“Hôm nay tôi được kêu tới để gϊếŧ người.
Có người nhắm vào em rồi Jeon Jungkook.
Tự cầu nguyện cho mình đi.” Kim Taehyung đẩy cậu ra.
Trong những giây phút quan trọng hắn luôn luôn lạnh nhạt, không có một biểu hiện để tâm đến cậu.
Ngay cả khi hắn biết có người nhắm đến cậu vẫn nói cậu tự mà lo lấy.
Hắn sẽ không đi theo.
Jeon Jungkook rốt cuộc không hiểu bản thân tại sao lại phải chạy theo hắn.
Nhưng cậu ở bên cạnh Kim Taehyung khá lâu, Jungkook dần trở thành một người không thích thì ép thích cho bằng được.
Cậu học được cách tìm trong biểu cảm của đối phương một chút lúng túng dù chỉ là thoáng qua.
Điểm này Kim Taehyung làm rất tốt.
Nếu hắn trở thành một thần tượng, rất có thể khiến người hâm mộ hét lên trong năm vòng giây.
Mỹ nam học đường, tình đầu học đường như cậu, bị đặt dưới thân nam nhân này thì thôi đã vậy cậu vì hắn mà bất chấp nguy hiểm.
Bây giờ hắn nói cậu sống chết mặc kệ.
Đùa à? Jeon Jungkook kéo kéo vạt của của Kim Taehyung.
Hắn đang chăm chú quan sát lại cảm nhận động chạm của cậu.
Hắn cuối xuống nhìn Jungkook.
“Muốn tôi hôn anh một cái không?” Jungkook chớp mắt.
Cậu nắm cánh tay của hắn.
Mỗi ngày cánh tay của Kim Taehyung càng săn chắc hơn.
Cậu vẫn nhớ rõ, trêи vai phải của hắn, vết thương còn chưa lành.
Jungkook trưng ra bộ mặt phụng phịu, những lúc trước cậu vẫn hay như thế với hắn, Kim Taehyung chưa từng từ chối.
“Không muốn cũng hôn.” Jeon Jungkook chưa đợi hắn kịp phản ứng.
Không nghĩ thời khắc này cậu còn thảnh thơi như thế.
Jungkook nhón chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Đôi môi cậu mềm mại, giữa thời tiết gió lạnh vậy mà môi cậu vẫn ấm.
Ngay khi Jeon Jungkook định rời khỏi môi hắn, Kim Taehyung siết eo cậu, hắn hôn một cách cuồng bạo, rất nhanh đã tìm được lưỡi quấn lấy, hút hết hơi ấm trêи môi cậu.
Đến khi Jungkook thấy không khí xung quanh bị rút cạn, không thể thở nổi hắn mới buông cậu ra.
Kim Taehyung nhìn chăm chăm vào mắt cậu: “Hôn tốt lắm.”
“Trước đây có rất nhiều phụ nữ say mê tôi.” Cậu vênh mặt nhìn lại hắn.
Kim Taehyung thừa nhận kỹ năng hôn của cậu.
Đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao?
“Rất vinh hạnh là người đàn ông duy nhất trong đời em.” Hắn nhếch mép.
Jeon Jungkook không còn lời nào nói với hắn.
Cậu đã quên Kim Taehyung không phải người sẽ khen ngợi ai đó, hắn luôn nói những câu thâm sâu, đá đểu cậu.
Có lần nào Jeon Jungkook nói chuyện lại hắn đâu.
Kim Taehyung nhìn đến áo trắng của cậu.
Hắn đưa tay nắm vạt áo xé mạnh.
Lấy một mảnh vải nhét vào túi quần.
“Tôi phải đi rồi.” Kim Taehyung để lại câu nói cũng là một câu chào tạm biệt với cậu.
Hắn nhanh chóng rời đi.
Cậu nhíu mày nhìn theo dáng người hắn, tại sao xé áo cậu? Không thể hiểu nổi tên này.
Trông chớp mắt áo đã bị xé rách, cậu không kịp phản ứng.
Jeon Jungkook muốn nhìn xem Kim Taehyung đi đâu, làm gì nhưng cậu không dám hé mắt ra quan sát.
Chỉ biết đứng nép vào vách ngăn.
Jeon Jungkook nhìn khẩu súng trêи tay, hôm nay lần đầu tiên cậu sẽ gϊếŧ người.
Kim Taehyung đã căn dặn rất kỹ, gϊếŧ bất cứ người nào cậu nhìn thấy.
Có nghĩa là xung quanh đây chẳng có ai đáng tin cậy.
Kim Taehyung rời đi rồi cậu mới thấy lo sợ.
Rất dễ dàng có thể nhìn ra, cho dù cậu có chạy đến bất kỳ đâu vẫn sẽ bị bắt về.
Cho dù có Kim Taehyung hay không cũng chẳng thay đổi được gì.
Người bị nhắm đến là cậu, không riêng gì Kim Taehyung nữa.
Tia chớp loé lên, mây đen kéo đến như một con quái vật lớn trêи bầu trời.
Sắp có trận mưa to!!! Jeon Jungkook đặt súng vào cạp quần.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tiếng rất nhiều người di chuyển.
Tầm nhìn của cậu bị khuất cho nên chẳng thấy được gì cả.
Jungkook cố gắng lắng nghe âm thanh cuối cùng, chốt cửa được khoá lại.
Tất cả đều đã rời đi.
Kim Taehyung nói hôm nay hắn đến để gϊếŧ người nhưng rõ ràng đây là một cuộc giao dịch lớn.
Theo ý mẹ cậu và ông ngoại nói Kim Taehyung sẽ đại diện nhận hàng, vậy tại sao hắn lại nói đến chỉ để gϊếŧ người?
“Đoàng.”
Cậu nghe tiếng súng nổ lớn, đây chắc hẳn không phải phát ra từ khẩu súng lục.
Jeon Jungkook nắm chặt tay, cậu hé mắt nhìn ra bên ngoài, xung quanh vắng lặng không một bóng người.
Jungkook không nghe lời hắn dặn, cậu chạy về hướng bến cảng.
Mưa phùn lất phất rơi, trêи người cậu chỉ mặc mỗi áo thun cọc tay trắng mỏng, cái lạnh từ không khí và cơn ớn lạnh trong người cậu khiến cho Jungkook run lên.
Cậu núp sang bên vách tường ngay một căn phòng, từ đây có thế nhìn thấy rất rõ những gì đang diễn ra.
Tiếng động cơ của một con tàu lớn vừa cập bến.
Có rất nhiều người ở trêи tàu đi xuống.
Trong đám đông xuất hiện một cô gái với dáng vẻ quen thuộc.
Cô ấy mặc trêи người bộ quần áo đen bó sát, ôm lấy cơ thể hoàn hảo đến từng centimet.
Cô bước ra xuống đi về phía của Kim Taehyung ôm chào hắn.
Jungkook dụi mắt, bởi vì nước mưa làm nhoè đi tầm nhìn của cậu.
Kia có phải là Jung Ami?
“Cô Ami, rất hân hạnh được hợp tác lần này.” Kim Taehyung đưa tay bắt lấy tay cô.
Jeon Jungkook mở to mắt nhìn, bọn họ là đang diễn vở kịch không quen biết nhau sao? Có một tên ở sau lưng hắn bước lên, gã đi đến khéo Ami ra, từ trêи người cô lục soát.
Khi gần động đến bờ ʍôиɠ của cô, Kim Taehyung nắm cổ áo gã giật ngược khiến gã ngã sõng soài ra phía sau.
Hắn đạp lên tay gã, ấn mạnh xuống đất.
Tiếng thét chói tay của tên kia vang vọng khắp không gian biển cả.
Thế nhưng chẳng ai mở nửa lời ngăn hắn lại.
“Trêи người cô ấy không phải để bàn tay dơ bẩn của mày sờ soạng.” Kim Taehyung nghiến răng.
Đấy, hắn nhìn cậu bị bắn không cảm xúc, hắn bỏ cậu lại đây khi biết rằng cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng chỉ cần có người động đến Jung Ami, hắn liền nổi điên lên.
Giữa Jeon Jungkook và Kim Taehyung, Jung Ami luôn là một nút thắt khó gỡ.
Cho dù có yêu nồng nhiệt, tưởng chừng như không thể thiếu nhau, chỉ cần Jung Ami xuất hiện, mọi thứ đều như hư không.
Jungkook nghe tiếng ai đó bên trong căn phòng nơi cậu đang đứng.
Cậu cúi thấp người, hé mắt nhìn qua cửa sổ.
Bên trong có hai người đàn ông, bọn chúng che kín mặt tất cả đều mặc đồ đen nhìn không phân biệt được đây là người của ai.
Chúng giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ của người câm, mà ngôn ngữ này cậu không thể hiểu.
Jungkook chau mày nhìn rõ những động tác, chúng giơ khẩu súng lớn hướng về đám người đang đứng trêи bến cảng, nòng súng theo hướng cậu nhìnb chính là nhắm thẳng vào đầu của Kim Taehyung.
Jeon Jungkook khẩn trương, nhất thời không kịp suy nghĩ đến việc chạy trốn bọn chúng.
Cậu chưa muốn dùng đến súng, ở đây quá gần với họ, nếu cậu bắn, tất cả những người kia và cả Kim Taehyung đều sẽ nghe thấy, có khi sẽ phá hỏng chuyện riêng của hắn.
Jungkook lượng sức mình, một mình cậu xử lí hai tên này không thành vấn đề.
Cậu nhìn đến nắm cửa phòng bên cạnh, cúi người đi lại xoay thử, thấy phòng không khoá cậu núp vào vách tường ngăn cách, hơi trườn người đến cửa phòng mà hai tên kia đang đứng, nhẹ nhàng xoay nắm cửa rồi rụt người, nép vào vách ngăn.
Một tên nghe tiếng cót két liền quay phắt đầu nhìn đến cánh cửa tự động mở.
Gã đi lại, tiện tay rút con dao trong túi quần, đúng như cậu nghĩ, chúng cũng không dám dùng súng trong lúc này.
Gã nhìn xung quanh đều không thấy ai.
Gã chạm vào nắm cửa, thấy ươn ướt liền biết có người bị dính nước mưa đã mở cửa.
Tên kia đề phòng, đem con dao giơ cao lên rồi đi chậm ra ngoài.
Người ta nói muốn tìm kẻ thù thì quay lại phía sau lưng.
Jungkook thấy thời điểm thuận lợi, cậu từ phía sau kẹp cổ gã.
Gã theo phản xạ hạ tay đem con dao từ trêи cao đâm về phía sau nhưng Jungkook đã kịp giữ cổ tay gã.
Một tay kẹp cổ, một tay bẻ cổ tay, cả bắp tay cậu căng cứng, dùng hết sức khiến tên kia đau mà buông con dao rơi xuống đất kêu lên một tiếng.
Jungkook vội nhặt con dao, đem tên kia đẩy vào căn phòng bên cạnh.
Cậu đã mở sẵn cửa, chỉ cần đẩy gã vào trong.
Jungkook giơ con dao kề vào cổ, cậu biết tên còn lại cũng nghe thấy tiếng động nhưng sẽ đề phòng đi chậm ra ngoài.
Trong lúc đó, cậu đủ thời gian khống chế tên này.
“Đứng yên!!!” Jungkook gằn giọng dùng tiếng anh nói với gã, tên đối diện bị con dao nhọn đè lên cổ, gã giơ tay ý muốn đầu hàng.
“Nói cho tao biết, mày là người của ai?” Gã chỉ làm những động tác hình thể.
Jungkook không đủ kiên nhẫn.
“Mày nói!!! Ai kêu mày gϊếŧ Kim Taehyung?” Gã đưa tay tháo bịt mặt, há miệng.
Jungkook chết điếng người.
Từ khoảng cách này, nhìn vào khoan miệng gã, chiếc lưỡi của người bình thường nhưng đã bị cắt mất đi một đoạn.
Đường cắt lại méo mó giống như ai đó đã kéo lưỡi gã dùng kéo cắt từng đoạn.
Gã không còn lưỡi!!!
End chap 23
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...