Bố Dượng Vkook FULL


Đã hai tuần trôi qua Kim Taehyung vẫn chưa xuất hiện.

Cậu cứ sống trong ngôi nhà ở Cam Bốt của hắn cùng với Namjoon.

Không biết Kim Taehyung rốt cuộc còn có bao nhiêu căn nhà, bất cứ nơi đâu hắn cũng sẽ có căn cứ.

Lúc đầu cậu nghĩ Kim Taehyung chỉ là một tên thuộc hạ đang dần có vị trí với Vương lão nhưng không phải vậy, Jungkook canh lúc Namjoon đã ngủ, cậu lén dùng máy tính của anh ấy tìm thông tin về bọn người này mới biết.

Vương lão là nguời đứng đầu tổ chức Mafia – một trong năm băng đảng hùng mạnh, quyền thế nhất Trung Hoa đại lục.

Vương Trục Lưu trong một vài năm gần đây đã tạo cho bản thân một vỏ bọc hoàn hảo, tổ chức tội phạm này xây dựng một đế chế thương mại, đầu tư chứng khoán và bất động sản, bề ngoài hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp lớn sau cùng tìm được một bài báo ẩn danh tố cáo ông ta nhưng muốn truy cập vào trang web kín đó phải giải một bài toán.

Jungkook tuy chưa từng tham dự bất kì cuộc thi trí tuệ nào nhưng cậu có đầu óc và tư duy tốt là điều không thể chối cãi, mọi người đều công nhận.

Jungkook căng thẳng chọn vào mục giải đề, chỉ duy nhất một bài toán lấy từ chương trình đánh giá học sinh quốc tế – PISA.

Cậu lập tức muốn thoát ra ngay, Jungkook vốn không phải người tự ti nhưng nói đến hình học không gian đề của PISA thì tất cả từ học sinh đến giáo viên đều như gặp ma vậy.

Nhưng cậu thật sự muốn biết Kim Taehyung làm việc cho tổ chức tội phạm đáng sợ thế nào.

Hầu như bọn Mafia khác đều có thông tin, riêng mỗi Vương Trục Lưu đã hiếm tin tức vậy mà dạo này còn được lên báo doanh nhân, làm gì có ông trùm lớn nào dám ra mặt nhận phỏng vấn báo chí trừ khi phía sau có một bệ đỡ vững chắc.

Jungkook biết trong giới xã hội đen thật sự họ làm việc đều có quy tắc, chỉ làm ăn thông thường, bảo kê không động đến chính quyền hay có những hoạt động kinh doanh trái phép thì chẳng sao cả, giống như nhà của Jimin.

Nếu như không tìm thấy trang web này có thể cậu đã bỏ qua không để ý đến.

Jungkook lấy lại tinh thần, cậu đem giấy viết chuẩn bị giải đề.

Ngồi trêи bàn làm việc của Namjoon không biết qua bao lâu rồi, không uống ngụm nước nào, không di chuyển, cơ thể cậu dường như rã rời nhưng mọi đáp án đều không được duyệt.

Jungkook vò đầu, cậu quyết tâm làm lại một lần cuối cùng, nếu không được cậu sẽ bỏ cuộc.

Xung quanh chẳng có ai giải được, không thể cầu cứu bạn cậu lại càng không thể nhờ Namjoon, anh ấy và Kim Taehyung là một.
Jungkook choàng tỉnh giấc, thấy bản thân vẫn còn ngồi ở phòng khách, cậu hoảng sợ.

Kim Namjoon đã dậy chưa? Mặt trời ló dạng, ánh nắng chói chang khắp căn phòng.

Jungkook nhìn vào tờ giấy trêи tay, cậu ngơ ngác tự hỏi mình đã giải được bài toán rồi sao.

Chẳng biết cậu thϊế͙p͙ đi từ lúc nào cũng không rõ trước khi rơi vào giấc ngủ đã có đáp án cho bài hình học kia chưa.

Bởi vì phải thức khuya lại còn giải bài toán khó khiến đầu óc có ʍôиɠ lung, không nhớ rõ chuyện gì cả.

Jungkook nhẹ nhàng đi đến phòng của Namjoon, anh ấy vẫn chưa dậy.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, bây giờ phải kiểm tra kết quả trước.

Jungkook nhập đáp án vào khung, cậu hồi họp chờ đời kết quả.

DUYỆT! Cậu còn chút nữa là hét lớn rồi, may đã kịp che miệng lại.

Đúng là không uổng công cậu ngồi yên miệt mài suốt cả đêm.

Chỉ có một dòng chữ hiện lên màn hình.

Siêu bố già – nạn buôn người chấn động Trung Hoa lục địa.

Jungkook ấn vào mục xem đoạn phim.

Cậu thấy những đứa trẻ đang bị đưa lên một chuyến tàu hoả, chúng đều bị che mắt, ngồi chen chút nhau, đa số đều là những bé gái tầm 10-15 tuổi.

Góc quay khá mờ, có lẽ người quay đoạn phim này đã trốn ở đâu đó, quay từ xa.

Đoạn phim dừng lại vài giây rồi hiện lên một người đàn ông tầm 30, gã ngồi chéo chân trêи chiếc ghế nhung đắt đỏ, tay cầm một cây gậy sắt.

Từng đứa trẻ bị lột sạch đồ đi đến đứng trước mặt gã.

Trêи cánh tay gã có hình xăm vòng tròn xoắn ốc như hình ảnh một người khi bị thôi miên sẽ thấy và một chữ Hoa ở cuối đường xoắn.

Gã là Vương Trục Lưu, biểu tượng đó cũng chính là hình mà Kim Taehyung vẽ ra trêи vết bầm của Suga chỉ có điều không nhìn rõ chữ Hoa kia, còn có hình này trước cửa nhà của gã tại Comino.
Jungkook vội chuyển sang tệp khác trêи máy tính tìm nghĩa chữ đó.


QUỶ.

Trung thực lắm, còn biết mình chính là quỷ.

Cậu quay về xem tiếp đoạn phim, Vương lão vẫy tay kêu từng đứa trẻ đến gần, ông ta sờ lên khắp người của chúng, đến những nơi nhạy cảm liền dừng lại lâu hơn.

Kéo một đứa lại gần dùng lưỡi ɭϊếʍ đến vùng ngực chỉ vừa phát triển.

Jungkook dừng máy, cậu nhắm mắt cố gắng bình tĩnh, sao có thể làm ra chuyện đồi bại đấy với một đứa trẻ chỉ 10 tuổi? Đứa bẻ chẳng biết gì chỉ có khóc hét, vô vọng vùng vẫy ra khỏi kìm kẹp của gã, còn có đứa bảo rằng ba mẹ chúng không cho người lạ động đến.
Gã vung gậy đánh lên người chúng ra lệnh im lặng nếu không sẽ quăng làm mồi cho sói.

Gã chỉ những đứa trẻ đã phát triển, dáng người đẹp đưa đến động chứa huấn luyện, cho tiếp xúc với đàn ông và tình ɖu͙ƈ sớm còn lại gã sẽ lấy nội tạng để buôn bán.

Bọn thuộc hạ lậo tức nghe lệnh, chúng tách những đứa trẻ ra làm hai nhóm rồi đưa đi.

Màn hình lướt qua một khuôn mặt, cậu bấm dừng lại muốn nhìn kỹ nhưng chất lượng quá kém, cậu có một cảm giác quen thuộc với đứa bé này, tại sao lại thấy vô cùng thân như thế? Bỗng dưng nhìn thấy nó tim lại đập, giống như lạc mất người này từ lâu nhưng vì quá thân cho nên chỉ cần gặp lại trong lòng sẽ có cảm xúc.

Cố gắng nhìn kỹ vẫn không thể nhớ nổi đã từng gặp đứa bé này ở đâu, vào lúc nào nữa.

Jungkook nghe tiếng mở cửa phòng, cậu vội vàng tắt máy tính, gom giấy viết bỏ vào túi quần, chạy đến sofa ngồi vờ như còn say ngủ.

“Jungkook hôm nay dậy sớm vậy?” Namjoon ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa tóc cậu.
“Tại em đói, mà giờ em lười quá, anh có thể làm đồ ăn sáng cho em không?” Cậu còn kèm theo vẻ nũng nịu.
“Được nhưng mà nhà hết đồ ăn rồi, anh sẽ sang cửa hàng tiện lợi mua chút đồ, sẵn dự trữ luôn.” Nếu như thường ngày cậu năn nỉ anh ấy cho cậu ra đường đi cùng thì giờ phút này chỉ muốn ở nhà, Namjoon đi càng sớm càng tốt.

Đúng là làm chuyện mờ ám tâm không thể tịnh mà.
Namjoon thay đồ rồi rời đi, Jungkook mở lại máy tính xoá hết dữ liệu tìm kiếm rồi mới yên tâm về phòng mình.

Cậu rất muốn biết người nào đã quay đoạn phim kia, dù nhìn là biết quay lén nhưng ai sẽ đủ can đảm làm chuyện này với Vương Trục Lưu lại còn đăng lên một web kín nữa.

Khó khăn lắm mới tìm được, tìm được rồi chưa chắc giải đề được.

Thú thật thì trong đầu cậu chẳng có tí ký ức nào về việc cậu đã giải ra kết quả đúng.

Jungkook lười suy nghĩ, ngủ không đủ giấc đã khiến cậu mệt mỏi, giờ chỉ muốn đi tắm, đợi Namjoon về làm đồ ăn sáng rồi ngủ một giấc dài thôi.

Cậu đứng lên đi về phía tủ quần áo lấy một bộ đồ mới, vẫn là đồ của Kim Taehyung thôi.

Cậu với Namjoon phải chia đồ ra mặc.

Kim Taehyung giống như là hợp tác với Vương lão vậy.

Phía sau hắn còn có rất nhiều người theo hầu lại còn ở mỗi nơi đều có nhà, phạm vi làm ăn rất rộng.

Nhìn thế nào cũng không phải chỉ là thuộc hạ của ông ta.

Dù hắn là tổng giám đốc của YCG nhưng Kim Namjoon lại là người đứng ra giải quyết tất cả mọi chuyện, bằng chứng là dù phải theo sát cậu nhưng ngày nào anh ấy cũng có cuộc họp trêи máy tính với nhân viên và khách hàng.

Công việc rất nhiều nhưng Kim Taehyung lại chỉ lo làm việc với bọn tội phạm này.

Rốt cuộc là Kim Taehyung tự mình hợp tác với Vương lão đầu tư chứng khoán hay hắn thật sự dưới trướng gã, làm ra những chuyện cũng đồi bại như thế.

Chỉ có điều nếu Kim Taehyung có vị trí quan trọng vậy tại sao mạng của hắn được đem đấu giá và ai cũng muốn gϊếŧ hắn, muốn tìm khuyết điểm của hắn để khống chế.

Dù gì người như Vương lão không nên day vào, cậu nhớ lại cảm giác khi xem đoạn phim đó vẫn còn buồn nôn.
Cậu với hắn giờ chẳng còn gì, để xem hắn giải quyết chuyện người khác hiểu lầm cậu là khuyết điểm của hắn thế nào.

Sau đó làm ơn trả cậu lại cuộc sống yên bình.

Jungkook cũng muốn tự ý quay về Hàn nhưng Namjoon nói sẽ bị bắt tiếp rồi lại gặp nguy hiểm thôi.

Cậu sống không làm chuyện ác tại sao dính vào những chuyện quái quỷ này.

Cậu định thay đồ chuẩn bị vào phòng tắm thì có tiếng cửa nhà mở, chắc là Namjoon về nhưng đợi một lúc không có ai lên tiếng.

Cậu cẩn thận mở hé cửa nhìn ra ngoài.

Kim Taehyung đi vào phòng của Namjoon, hắn lấy vài món đồ của hắn.

Taehyung đến Cam Bốt rồi? Vậy sao hắn lại không xuất hiện cũng không về nhà này ở? Nhốt cậu cùng với Namjoon ở đây còn bản thân thì thoải mái đi khắp nơi sao?
Hắn để lại một túi đồ lớn trêи giường rồi rời đi.

Bởi vì căn nhà này xây như thiết kế căn hộ cao cấp, tất cả phòng đều theo một vòng tròn cho nên nhìn từ các phòng nếu không đóng cửa sẽ thấy được mọi thứ.


Kim Taehyung dừng lại nơi phòng khách, chỗ bàn làm việc của Namjoon, hắn nhìn rất lâu rồi mới ra khỏi nhà.

Jungkook cũng không muốn lên tiếng hỏi hắn sao không về đây hay đại loại như quan tâm hắn thế nào rồi.

Tránh mặt đi là tốt nhất, giờ mà gặp nhau hay ở cùng nhà thế này lại rước thêm bực vào người.

Cậu quay lại cởϊ áσ thun, khoan đã, có mùi lạ.

Jungkook cầm áo ngửi kỹ lại lần nữa, hôm qua rõ ràng có mùi nước xả vải cậu đang dùng để giặt đồ.

Vậy mà giờ có mùi nước hoa của nữ.

Cậu với Namjoon đâu có dùng nước hoa, mùi của nữ mà lại nồng và ngọt gắt như thế.

Jungkook khó chịu, cậu rất nhạy cảm với mùi hương, dù người khác ngửi thấy mùi đã nhạt dần thì cậu ngửi vào vẫn nhận ra mùi nào, nước hoa của nam hay nữ.

Chắc là Namjoon đã đợi lúc cậu ngủ mà đi ra ngoài đến tụ điểm vui vẻ cùng mấy em gái.

Nhưng mà mùi hương này vừa mới đây, hôm qua cậu ở ngoài phòng khách suốt, Namjoon làm gì có đi đâu chơi.

Lát nữa sẽ hỏi anh ấy, cậu nghĩ thế rồi vào phòng tắm.
“Jungkook mau ra ăn sáng đi.” Namjoon vừa về đến nhà cùng lúc cậu cũng mới tắm xong.

“Anh có mua bánh mì, thịt, mì và trứng.

Sợ đồ làm sẵn ở đây có mùi vị không hợp với em.”
“Anh lén đi hộp đêm à.” Jungkook không để tâm đến câu Namjoon vừa nói.

“Làm gì? Anh còn không có thời gian để làm việc.” Namjoon khó hiểu nhìn cậu.
“Có gì hả?”
“Trêи áo của em có mùi nước hoa nữ.

Mùi nồng khó chịu lắm.” Nhắc đến thứ cậu không thích là sẽ cằn nhằn miết thôi.
“Anh không biết đâu.” Namjoon có vẻ không biết thật.

Anh ấy bỏ qua thắc mắc của cậu đi vào bếp chiên trứng.

Jungkook cùng với Namjoon ăn sáng rồi mỗi người làm một việc.

Bởi vì cậu không có điện thoại, anh ấy thì có tất cả cho nên Jungkook đã giả vờ đáng thương nói anh dùng máy tính làm việc cho cậu mượn điện thoại nhắn tin với bạn.

Namjoon cũng không thể cứng nhắc với đứa trẻ này nổi nên đã cho cậu mượn dùng, chỉ là có một số ứng dụng không cho cậu bấm vào.

Anh ấy sẽ ngồi kế bên canh.

Có cần phải khó thế không?
Đã lâu rồi không đến thăm ba, ba ở trong nhà giam thế nào, có khoẻ không, ăn uống làm sao cậu cũng không biết.

Jungkook gửi cho Jimin một tin nhắn trêи Instagram.

Mong là cậu ấy còn hoạt động.

“Jimin à, mai là sinh nhật ba của tớ.

Phiền mọi người mua giúp tớ bánh kem đem đến gửi cho ba không?”
Nằm đợi một lúc thì Jimin đã trả lời.

Dạo này cậu ấy siêng lên mạng lắm, bởi vì chỉ còn cách liên lạc qua mạng xã hội với Jungkook thôi.

“Nhìn nè.” Jimin gửi cho cậu tấm hình.

Có Suga và Hoseok nữa.

Họ đang viết thư gì đó.

“Làm gì thế?”
“Bọn tớ viết thư chúc mừng cho chú.


Không cần cậu nhắc, năm nào tụi này cũng nhớ đến sinh nhật chú mà.”
Jungkook nhìn tầm hình thật lâu không có trả lời.

Ba cậu một mình trong trại giam, cái tuổi mà đáng lẽ ra phải sống ở nhà lớn, làm lãnh đạo một công ty kiến trúc, tuổi mà đáng ra sẽ được con trai chăm sóc, mỗi ngày cùng gia đình ăn những bữa cơm ngon, chia sẻ một ngày trôi qua thế nào và nhìn con trai trưởng thành.

Vậy mà ba chỉ có một mình trong bốn bức tường lạnh lẽo.

Cậu nhớ đến câu mà cậu đã nói với thầy Brian.

Jungkook không thể vẽ một ngôi nhà hạnh phúc bằng màu được, cậu chỉ có thể dùng bút chì và thước kẻ để đo khoảng cách, vẽ những bản thiết kế mà thôi.

Cậu từng nói sẽ không có ai mà cậu muốn chung sống cả, người cậu thương nhất mãi về sau cũng không thể ở cùng cậu.

Chính là ba, ba sẽ mãi mãi ở lại nhà giam đó, còn cậu, nếu như không may bị kẻ thù của Kim Taehyung gϊếŧ chết, mãi mãi không thể gặp ba được nữa.

Jungkook cúi đầu muốn khóc nhưng không dám khóc lớn.
“Em sao vậy?” Namjoon ngồi kế thấy cậu không ổn.

“Khóc hả? Em mệt ở đâu sao?” Anh vội vàng bỏ máy tính sang một bên hỏi cậu.

Jungkook chỉ lắc đầu, lấy tay dụi mắt.

“Em coi phim này xúc động quá thôi.”
“Đừng coi nữa, còn coi anh sẽ tịch thu điện thoại đấy.” Namjoon đứng lên lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu.

Còn ôm cậu vào lòng vuốt lưng để cậu bình tĩnh lại.
Anh ấy lúc nào cũng nhẹ nhàng như thế, không cần biết cậu coi phim gì chỉ cần biết cậu đang khóc, anh ấy chỉ quan tâm chuyện đó thôi.

Khác với Kim Taehyung, nếu bây giờ hắn đang ở đây sẽ kéo cậu ngồi lên đùi, giật điện thoại xem bộ phim nào làm cậu khóc, hắn sẽ có cách để cậu không thể truy cập vào xem nữa.

Sau đó sẽ vùi đầu vào cổ cậu, nói mấy câu đểu cáng chẳng hạn như: “Thay vì xem mấy phim này rồi ngồi khóc vậy thì VÀO PHÒNG ĐÓNG PHIM với tôi đi.” Hắn làm cho cậu chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến câu chuyện buồn nữa ngược lại sẽ đánh hắn vì tội miệng lúc nào cũng nói những lời xấu xa.

Nhưng rất tiếc, Kim Taehyung không phải người để yêu, chỉ có ôm hận suốt đời mà thôi.

“Này, còn có đó không Jungkook?” Jimin đợi thật lâu cũng không thấy cậu trả lời.
“Tớ đây.

Cảm ơn các cậu nha, gửi lời với ba giùm tớ, chắc sẽ lâu lắm mới đến thăm ba được.”
“Được rồi, mai sẽ chụp hình bánh kem cho cậu xem nha.

Giữ sức khoẻ tốt đó, Suga với Hoseok nói đợi cậu về chúng ta sẽ đi biển.

Cậu thích biển nhất mà.”
“Nghe là thấy thích rồi.

Nhớ hứa đấy.

Tớ phải trả điện thoại cho anh Namjoon rồi.

Tạm biệt.”
Jungkook thoát khỏi tài khoản rồi đem trả lại điện thoại.

Cậu không muốn nói thêm nữa, mọi người đều lo lắng và mong cậu trở về, còn chuẩn bị, lên kế hoạch cho một chuyến đi biển chỉ vì cậu thích biển.

Nếu còn nói thêm, cậu sẽ nhớ họ mà bất chấp quay về mất.

Jungkook lui vào phòng, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.
Đêm đến, theo phản xạ cậu sẽ giật mình dậy mở đèn phòng.

Bữa trưa không có nghe Namjoon gọi cậu ăn chắc là ngủ quá say rồi.

Jungkook ôm gối nằm ra ngoài phòng khách, từ sáng đến giờ, cậu đã mơ qua mấy nước rồi mà Namjoon vẫn ngồi yên một chỗ làm việc.

Anh ấy thật sự bận rộn đó.
“Em dậy rồi à? Lúc trưa thấy em ngủ ngon, anh cũng đang có việc nên không đánh thức em.”
“Không sao.

Để em vào làm đồ ăn tối cho.”
“Anh phụ em.”
Namjoon bỏ dở công việc của anh ấy vào bếp cùng với cậu.

Ở với Jungkook cũng được một thời gian, vào bếp không còn lóng ngóng nữa ngược lại còn dùng dao rất tốt.

Hôm nay cậu sẽ làm mì xào trứng với thịt bò.

Có hai người đàn ông ở nhà thôi, ăn cầu kì làm gì chứ.

Đồ ăn ở Cam Bốt không hợp khẩu vị của cậu.

Quá nhiều mùi cà ri, cậu không thích.

Hầu như suốt hai tuần ở đây cậu chỉ ăn thức ăn nhanh hoặc nấu mì thôi.


Jungkook vào bếp liền trở thành người khác, nhìn thế nào cũng giống một người đàn ông của gia đình, làm việc gì cũng giỏi, ngay cả cắt hành lá cũng rất chuyên nghiệp.

Namjoon có bảo cậu tạo dáng cho đẹp, anh ấy sẽ quay phim lại làm kỷ niệm.

Jungkook cũng thoải mái diễn theo.
Namjoon gửi đoạn phim nhỏ đi kèm theo lời nhắn: “Trông như một gia đình hạnh phúc vậy nè.”
Người nhận được tin nhắn đã xem rồi cũng không có trả lời lại.

Namjoon ngồi nhìn màn hình máy tính đến giờ đã nửa đêm rồi.

Anh với tay tìm ly nước nhưng hết sạch rồi.

Nhìn sang ghế sofa, Jungkook đem cả gối nằm ra ghế ngủ.

Hôm nay hình như em ấy không được vui, cứ đến ngồi bên cạnh anh, không có quay về phòng như mọi ngày.

Tiếng cửa mở, còn ai có chìa khoá nhà này nữa chứ.

Kim Taehyung cởϊ áσ khoác để lên giá treo đồ, hắn xoa cổ bước vào bên trong nhà.

Vừa nhìn thấy Namjoon đã lườm anh muốn rách cả da mặt.

“Ủa chịu về rồi ha.

Làm gì mà cay cú thế.” Namjoon cười cười.

“Này lấy cho anh ly nước đi.”
“Tự mà lấy.” Hắn ngồi lên sofa, thở dài nhìn cậu trai đang ngủ mà lại kẹp 2 tay vào đùi, co mình lại.

“Hôm nay em ấy không vui.” Namjoon biết không nhờ vả gì được tên kia cho nên tự giác đi lấy nước.

“Sao thế?”
“Em ấy nói xem phim buồn.”
Hắn đi đến nhìn cậu gần hơn.

Jungkook ngốc, coi phim mà khóc sao? Cậu ấy không phải người vì một bộ phim mà buồn suốt cả ngày.

Kim Taehyung đưa tay muốn bế cậu bé lên.

Xem ra Namjoon chăm cũng rất tốt, béo tròn thế này rồi.

“Ư…” Ngay khi Kim Taehyung đặt cậu dựa vào người hắn, Jungkook liền quơ tay cố tránh hắn.

Taehyung thử lần nữa ôm chặt cậu, lại bị đẩy ra.

Hắn nhíu mày khó chịu.

Người này mỗi lần ngủ trong điều kiện xung quanh có đèn sáng là sẽ ngủ như chết, làm gì cũng không thức giấc.

Vậy mà hắn ôm lại đẩy ra sao?
“Em ấy ghét mùi nước hoa trêи người em.”
“Có sao? Em đâu có dùng nước hoa.”
Hắn đặt cậu xuống, ngửi trêи áo hắn.
“Em không dùng nhưng người phụ nữ bên cạnh em dùng.” Namjoon khoanh tay nhìn hắn.

“Đi tắm đi.”
“Không thích cũng phải thích.”
“Đừng có mà ngang ngược, em ấy khó chịu đến mức cằn nhằn suốt buổi sáng chuyện nước hoa với anh.”
Kim Taehyung nhìn Jungkook vừa rời khỏi vòng tay hắn lại chép miệng ngủ rất ngon.

Hắn cởϊ áσ, vào phòng Namjoon tắm.

Thật bực, hắn cũng ghét những mùi hương này, biết cậu không thích cho nên trước khi đến đã thay đồ khác rồi.

Vậy mà vẫn còn ngửi được từ trêи người hắn đấy.

Tắm xong hắn còn lười mặc áo, chỉ mặc mỗi quần đùi đi ra bế cậu lên.

Jungkook ngửi thấy mùi xà phòng thơm mà cậu thích nhanh chóng ôm chặt hắn, còn chun mũi hít lấy.

Cậu từng nói ước gì nước hoa làm được từ xà phòng, lần nào nhà Hoseok chuẩn bị làm bộ siêu tập nước hoa mới cũng đều nhận được yêu cầu của vị khách này.

Và lần nào cũng từ chối thẳng mặt.

Nhìn thấy Jungkook ngoan ngoãn nép vào người hắn, Taehyung vênh váo bế cậu vào phòng.

“Đừng có làm gì quá đáng nha.

Nhà này không có cách âm.” Namjoon nheo mắt nhắc nhở hắn.
Vài giây sau điện thoại anh có tin nhắn.

Với tay mở lên xem liền thấy tấm hình tên kia đặt Jungkook nằm trong lòng hắn, kèm theo lời nhắn: “Trông như một gia đình hạnh phúc vậy nè.”
End chap 19.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận