Bộ Đồ Tử Thi

Theo những con rắn không da trên cơ thể chị Thái hùng dũng xông lên, bụng "tượng sáp" như trướng lên, cả người sưng tấy.

Có thể thấy trong cơ thể cô ta có thứ gì đó rắn chắc, hoặc là chất nhầy đang chuyển động, phồng lên.

Rõ ràng cô ấy rất đau, nhưng cô ấy vẫn tiến lên một bước, với lấy bánh xà phòng.

Ngay khi di chuyển, cái bụng căng phồng của cô ấy đột nhiên nổ tung, và cái mùi giống như dầu đuổi côn trùng mà vợ của Thái Phúc thoa lên mặt tôi xông thẳng tới.

Tôi mặc kệ tất cả, hét lên, giật phăng quần áo bên cạnh mặc vào, chạy ra ngoài.

Nhưng tôi vừa mở cửa lại thấy vợ chồng Thái Phúc đứng ngay bên ngoài.

Tôi nắm chặt quần áo, nói với Thái Phúc: "Có ma! Có ma!"

Tượng sáp kia, tôi không biết là ai cả.

Nhưng người còn lại chắc chắn là con gái lớn của nhà họ Thái, bởi vì khi nhỏ tôi đã từng gặp.

Bộ dạng của cô ấy hệt như lời bố mẹ nuôi kể cô ấy bị rắn cắn chết, nhất định là ma.

Thái Phúc lại chỉ nhìn quần áo trên người tôi, trầm giọng hỏi: "Ma ở đâu hả! Mày tắm xong chưa? Có dùng xà phòng không?"

Tôi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trước mắt toàn là hình ảnh vô số con rắn từ người chị gái phóng ra. Tôi ôm cánh tay, nói với Thái Phúc: "Đêm nay tôi không ở đây đâu, tôi đến nhà người khác ngủ nhờ một đêm, sáng mai sẽ về thành phố."


Dứt lời, tôi liếc nhìn vào trong, thùng nước vẫn còn bốc hơi như những con rắn uốn lượn ra ngoài.

Mà xà phòng bị ném cạnh ghế thật sự giống "tượng sáp" vừa rồi, đang chậm rãi hòa tan.

Nhưng không còn thấy chị Thái và "tượng sáp", tôi càng nghĩ càng sợ.

Thái Phúc vội vã chạy vào, cầm bánh xà phòng lên sờ sờ, cảm giác dính dính.

Hai mắt ông ta sáng lên không giấu được tâm trạng hưng phấn: "Dùng rồi."

Không biết tại sao bánh xà phòng khô nứt bỗng tan chảy, và rõ ràng Thái Phúc rất quan tâm tới nó.

Mà vừa rồi, chị Thái và "tượng sáp" kia đột ngột xuất hiện cũng vì tôi định dùng xà phòng...

Nghĩ tới những chuyện kỳ quặc mà Thái Phúc làm cũng lời bà cụ kia nói, tôi phát hiện sự việc ngày càng không đơn giản!

Trên mạng có một câu nói nổi tiếng, đừng dùng đạo đức của bạn để đánh giá bản chất xấu xa của con người.

Tôi nghĩ với một người sắp chết, hành động và lời nói đều hướng thiện, nhưng có lẽ ông ta chỉ đơn giả là một kẻ ác đến mức không còn là con người!

Thái Phúc cầm bánh xà phòng kia, nhìn chằm chằm hai quả trứng luộc, gương mặt sưng vàng trở nên dữ tợn: "Sao mày không ăn trứng? Tại sao không ăn trứng hả?"

Tôi sợ hãi lùi một bước, mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc đuổi muỗi, trong dạ dày như có gì đó trào dâng.

Cơn ngứa trên đầu càng lúc càng nghiêm trọng, tôi vội kéo cái khăn ra nhưng vẫn không kéo được.

Như thể thứ vợ của Thái Phúc thoa không phải là dầu mà là keo siêu dính.

Tôi mặc kệ vấn đề của Thái Phúc, dù gì tôi cũng phải đi đây.

Nếu còn ở lại, ai biết ông ta lại làm chuyện gì kỳ lạ nữa.

Dù cố nén đau, dùng hết sức kéo cái khăn, nhưng tôi vẫn không có cách nào kéo nó ra được, cứ như nó đang sinh trưởng trên đầu tôi.

Vừa kéo tôi vừa xoay người muốn bỏ chạy, nhưng vừa quây đi thì một đòn gánh đập xuống đầu tôi.

Vợ của Thái Phúc im lặng cầm đòn gánh, bà vẫn nhìn tôi với đôi mắt thương hại, trũng sâu vì bệnh tật lâu ngày.


Cảm nhận thứ ấm nóng chảy ra từ trán mình, tôi không dám tin mà nhìn vợ của Thái Phúc.

Nếu vì sống Thái Phúc muốn giết tôi, tôi có thể hiểu được.

Nhưng bà ấy là...

Tôi là con gái ruột của bà ấy, chưa được bà ấy nuôi nấng ngày nào, bà ấy sinh tôi ra, còn chưa cắt dây rốn đã ném tôi trôi sông.

Nhưng tôi cũng được bà ấy mang thai chín tháng mười ngày...

Người ta nói mẹ con liền tâm...

Đầu tôi bị bà ta đánh một cái mà "ù ù".

Nhưng vợ của Thái Phúc vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, lại cầm đòn gánh, lần nữa đánh mạnh vào đầu tôi.

Trời đất quay cuồng, tôi chợt nhớ tới lời khuyên của một đồng nghiệp: Không phải bố mẹ nào cũng đáng làm bố mẹ, khi người ta đã nhẫn tâm vứt cậu xuống sông thì chẳng khác nào giết cậu, cậu còn nhận họ lại làm gì?

Tôi nhận lại họ không phải vì thiếu tình cảm, cũng không phải vì thương hại.

Chẳng qua tôi sợ họ tiếp tục gây chuyện, bố mẹ nuôi sẽ khó xử.

Anh chị tôi cũng đang gặp khó khăn.

Nhưng không ngờ tôi đã đồng ý hiến gan, bọn họ lại...

Nheo mắt, tôi cố hết sức chạy ra ngoài, nhưng sau gáy lại chịu một đòn thật mạnh.


Tôi ngã về phía trước, bất tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh dậy, khắp người tôi ngứa ngáy, rất ngứa rất ngứa...

Trong mơ màng, hình như có ai đó thoa một thứ thuốc mỡ lành lạnh lên người tôi.

Điều này khiến tôi nhớ lại lúc còn nhỏ tôi bị nổi mề đay, ngứa khắp người.

Mẹ sợ tôi gãi nên thức trắng đêm canh giữ, bôi thuốc cho tôi.

Đầu tôi như muốn vỡ tung, tôi sững sờ mở mắt: "Mẹ..."

Nhưng lại nghe tiếng Thái Phúc cười khẩy: "Biết gọi mẹ rồi à!"

Tôi lập tức tỉnh táo lại, đập vào mắt là gương mặt già nua của vợ ông ta.

Bà ta đang cầm cái chai dầu cũ nát ngồi xổm bên cạnh, thoa dầu lên người tôi.

Cảm giác ngứa ngày này là do dầu thấm qua quần áo dính vào da.

Cái thứ trong bụng càng lúc càng quậy phá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận