Đây là lần thứ hai tôi nghe tới "thi y Thái Tuế", không khỏi nghi hoặc, quay đầu nhìn Thái Phúc, tay theo bản năng muốn tìm manh mối từ tấm vải.
Có lẽ nhờ được nhắc nhở, tôi cứ có cảm giác ngứa ngáy.
Dùng sức kéo, vẫn không kéo ra được.
Chỗ vợ Thái Phúc bôi dầu có vẻ dính chặt, khi kéo ra thì da có cảm giác nóng rát và đau đớn.
"Bà già kia bị điên, cứ muốn lột da người. Đó là lý do tại sao cháu trai bà ta kéo bà ta đi đấy!" Thái Phúc nhặt con dao lên, nói, "Mẹ mày có mua cho mày chai nước, uống xong rồi tắm rửa đi ngủ đi."
Sau đó ông ta lấy chai nước khoáng trong vạt áo ra đưa cho tôi, sau đó bưng xô nước xuống bếp.
Nhưng sao thanh niên kia lại biết bà mình ở đây?
Nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ khi họ nhìn tôi chằm chằm ào ban ngày, tôi cứ có cảm giác ở cái thôn này không có ai bình thường cả.
Trời bên ngoài đã tối đen như mực, tôi nhìn tới hoảng hốt.
Lúc về đây, vì đường chưa được sửa chữa, ô tô không thể đi vào, đoạn đường cuối cùng chúng tôi phải đi xe máy.
Tôi muốn rời đi ngay trong đêm, nhưng có lẽ không thể, thậm chí tôi còn không biết phải đi hướng nào về thành phố, nếu xảy ra chuyện gì khi tôi bỏ trốn thì sao?
Nhìn gương mặt sưng phù của Thái Phúc.
Tôi đã nhờ người đọc kết quả chẩn đoán ung thư gan của ông ta, cũng đã đến bệnh viện chỗ ông ta khám hỏi thăm, ông ta quả thật cần ghép gan.
Nếu ghép gan cùng huyết thống, phản ứng đào thải sẽ khá ít, trong số ba cô con gái có một người đã bỏ trốn, hai người còn lại đều sợ họ, cho nên chỉ có mình tôi đồng ý hiến gan.
Chắc ông ta sẽ không hại tôi nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi thở phào.
Tôi kiểm tra chai nước ông ta đưa, nó thật sự chưa bị mở, không có lỗ kim hay gì cả.
Suốt đường về, tôi thật sự khát nước, vừa rồi còn kinh hãi.
Mở nắp uống hai ngụm, tôi đột nhiên nghe tiếng Thái Phúc hét lên trong phòng.
Giật mình chạy vào nhà.
Lại thấy vợ của Thái Phúc đang ôm ba lô của tôi, ngồi co rúm lại vì bị mắng.
Và tất cả đồ đạc trong ba lô của tôi đều rơi xuống đất.
Bên cạnh là một cái xô úp ngược, nước thấm ướt từng chút vào quần áo dưới đất.
Thái Phúc kiểm tra đồ của tôi, ngại ngùng nói: "Bà ấy muốn giặt sạch cho mày nhưng tay chân cứ lọng cọng, ướt hết rồi."
Thấy ông ta sắp chạm vào cái nội y, tôi vội chạy tới nhặt lên, rồi nhặt cái áo khoác khác đã dính chút nước vào bụi bọc vào.
Vợ của Thái Phúc cầm ba lô xấu hổ nhìn tôi, môi run run, muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra mấy tiếng xì xì như thể quả bóng sắp xì hơi.
So đo với họ thì được gì?
Tôi nhặt quần áo ướt sũng của mình lên, nói: "Không sao đâu."
Cùng lắm thì không thay vậy!
Thái Phúc lườm vợ, xách xô nước đi: "Nhân lúc nó chưa dơ thì mau nhặt lên hong khô đi, biết đâu sáng mai còn mặc được."
Tôi cũng nghĩ đó là cách duy nhất.
Lúc phơi quần áo trên cọc tre bên ngoài, tôi lại cố gắng cởi chiếc khăn trên đầu ra, vẫn dính chặt.
Có thể do thuốc đổi côn trùng đông lại thành dạng gel, tôi định đến khi tắm sẽ dùng nước nóng thử.
Nếu không lỡ xé mạnh thậm chí bong cả da đầu.
Thấy tôi phơi đồ xong, vợ của Thái Phúc đi ra, ra hiệu nói nước đã đun sôi, tôi có thể tắm. Bà ta cũng đã chuẩn bị một bộ quần áo, chỉ vào mình rồi chỉ vào tôi.
Thái Phúc đưa cho tôi một cục xà phòng: "Quần áo của bà ấy, đều sạch đấy, mày cứ mặc tạm, đến mai rồi thay ra, sau đó tao đưa mày về."
Có vẻ ông ta cũng biết tôi không muốn ở đây lâu, cho nên mới nói vậy.
Vào núi trong đêm, quần áo tôi đang mặc lúc này dính đầy cỏ cây và tro đen, có chỗ còn bị cành cây móc rách.
Dù quần áo vợ Thái Phúc đang cầm không còn giữ màu sắc ban đầu nhưng chúng vẫn tính là sạch sẽ.
Nghĩ có thể mặc tạm một đêm, tôi gật đầu với bà ta, nhận lấy, mới biết chất liệu y hệt tấm vải trên đầu tôi.
"Đây là xà phòng." Thái Phúc đưa cục xà phòng màu vàng sẫm khô nứt cho tôi, "Vào núi rừng dễ bị ngứa, dùng thứ này tắm rửa sẽ không ngứa nữa." Nói tới đây, ông ta nhìn đầu tôi, "Tối nay đừng gội đầu, cũng đừng lấy cái khăn kia ra, trong nhà có bụi, dễ bẩn tóc lắm, sáng mai hẳn tháo."
Hai người họ đang đốt củi, lúc này lúc tôi vào xem thì trong nhà toàn tro đen dày đặc.
Nghe ông ta nói, tôi bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Vì vậy liền cầm xa phòng, gật đầu với họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...