Bộ Đồ Tử Thi

Tôi không biết cách của Trương Trầm Tùng là gì, nhưng từ lời Giang Hoài nói, nó chắc chắn có hại với anh.

Ngay khi tôi định thuyết phục Trương Trầm Tùng, anh đã hạ quyết tâm, bảo Giang Hoài xuống xe, hỗ trợ trông chừng bố mẹ Tào Nặc.

Hiện tại Lam Cẩn Huyên đang sống dở chết dở, cô ta biết đây là sự trả thù của nhà họ Tào, vì vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho họ.

Lúc xuống xe, Giang Hoài vỗ vai Trương Trầm Tùng, tỏ vẻ bất lực, cuối cùng nhìn tôi: "Mong cô không giống em họ kia của cô."

Câu nói này dường như ám chỉ gì đó.

Tôi sững sờ giây lát, định hỏi cho rõ, nhưng Trương Trầm Tùng đã lái xe, đồng thời gọi điện thoại.

Anh nhờ một người là sư đệ Trương Tân Trúc tới giúp đỡ, sau đó gửi bố mẹ tôi đến cung Ngọc Hoàng ở ngoại ô, nhờ đạo sĩ ở đây chăm sóc bố mẹ tôi, còn nói khi tìm được nơi chôn cất thi thể của Tào Nặc, mong họ tới hỗ trợ.
3

Đạo trưởng nghe đầu đuôi sự việc, nói rằng giải quyết được quỷ sơ sinh, quỷ mẹ cùng cảm hóa thi thể chôn dọc biến thành ác ma là công đức cực lớn.

Nhưng nét mặt ông lại nặng nề y hệt Giang Hoài khi nghe tin Trương Trầm Tùng muốn tự mình đi tìm mộ mà không có sự đồng ý của nhà họ Tào.

Nhưng thấy anh đã quyết tâm, đạo trưởng cũng không nói gì.

Vì còn mang theo mấy bào thai trên xe nên chúng tôi không ở lại lâu, mua hai cái bánh mì rồi đi.

Trương Trầm Tùng lái xe rời khỏi thị trấn, bảo tôi chợp mắt một lúc, đến tối sẽ đánh thức tôi.

Gặp ác mộng một lần, tôi làm sao dám ngủ, bởi vậy chỉ nhấp một ngụm espresso, lắc đầu.

Thật ra tôi đang định hỏi anh chuyện đào mộ mà không có sự cho phép của bố mẹ Tào Nặc thì sẽ nghiêm trọng thế nào.

Nhưng Trương Trầm Tùng trực tiếp hạ lưng ghế phụ, lấy tay che mắt tôi: "Có tôi ở đây, em ngủ đi."

Lông mi của tôi dụi vào lòng bàn tay anh, hốc mắt hơi ngứa ngáy.

Dường như cảm giác này đi thẳng vào tận trái tim.

Sau cùng, tôi không kìm lòng được, nằm ngã ra sau, hỏi: "Tại sao anh lại giúp tôi?"

"Hoa quả em đưa đến đạo quán tôi đều ăn, ăn nhiều đồ của em như vậy cũng nên báo đáp đúng không?" Anh khẽ cười, tay che mắt tôi vẫn không buông ra, nhẹ nhàng nói, "Ngủ đi."

Sau đó anh cất giọng hát bài gatha của Đạo giáo.

Tôi nhập tâm nghe, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ vì có anh bên cạnh, lần này tôi thật sự không gặp ác mộng.

Lúc tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối, Trương Trầm Tùng cũng hạ lưng ghế nằm.

Có điều trong tay anh còn cầm một cái chuông, sắc mặt nặng nề, lông mày hơi nhíu lại.


Tôi nghiêng người nhìn, phát hiện anh thật sự hạo nhiên chính khí.

Đặc biệt là cung mày sắc bén như đao, mọi thứ đều được cất giấu trong đôi mắt.

Đang nhìn anh, anh đột nhiên mở mắt nhìn tôi.

Không biết tại sao mặt tôi lại nóng bừng.

Tôi ho một tiếng, muốn ngồi dậy, nhưng nằm lâu, eo nhất thời không có sức lực, hai chân cũng không có cách nào nhấc lên.

Trương Trầm Tùng khẽ cười, một tay đỡ đầu tôi, nghiêng người giúp tôi điều chỉnh ghế ngồi.

Tôi bỗng cảm thấy bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt, theo bản năng hạ cửa sổ xuống, ngượng ngùng hỏi: "Tiếp theo phải làm gì đây?"

"Tìm mộ." Trương Trầm Tùng cũng ho một tiếng rồi gọi điện cho sư đệ Trương Tân Trúc, nhờ cậu ta để mắt đến Lam Cẩn Huyên, nếu có động tĩnh thì lập tức báo với anh.

Tôi nghĩ lại những việc vừa xảy ra, dường như mọi thứ đều được anh sắp xếp có thỏa đáng.

Đầu tiên là vẽ bùa giảm nguy hiểm cho tôi, sau đó liên lạc với đội trưởng Văn làm việc với trường y, rồi nhờ Giang Hoài bảo vệ bố mẹ tôi, kế tiếp đến cung Ngọc Hoàng nhờ vả, lại đi tìm sư đệ.

Cứ như mỗi một bước anh đều sắp xếp cẩn thận để tôi không vướng bận gì.

Tôi nhất thời không biết nên cảm ơn anh thế nào.

Thấy tôi nhìn mình, Trương Trầm Tùng nói chuyện điện thoại xong, cười hỏi: "Cười gì đấy? Cảm động à?"

Tôi ho một tiếng: "Đại ân không có lời nào cảm tạ được hết."

Anh bật cười, lấy ra một cái la bàn trong túi, chọn phương hướng, sau đó lái xe đến một nơi hẻo lánh. Anh tìm một chỗ đậu xe xong rồi bảo tôi xuống xe.

Đã hơn mười giờ tối, ở nơi hoang vu không thấy ngón tay này, anh cũng không bật đèn xe, trực tiếp lôi vali chứa tiêu bản bào thai trong cốp ra.

Anh nói với tôi: "Mở giúp tôi."

Lúc này tôi mới nhận ra không biết khi nào thì anh đã chuẩn bị một can dầu lớn.

Thấy tôi nhìn, anh cười giải thích: "Trong lúc em ngủ tôi đã nhờ người mang đến."

Anh làm nhiều chuyện như vậy mà tôi không hề hay biết, không khỏi thấy ngại.

Anh bảo tôi mở nắp tiêu bản đổ nước thuốc vào can dầu rỗng, sau đó trải một tấm vải màu vang ra, đặt từng bào thai vào đó.

Nhìn anh giống chuẩn bị làm phép, tôi không màng sợ hãi nữa, vội rót nước thuốc ra giúp anh.

Chờ mười ba bào thai đều nằm trong tấm vải, tôi nhìn mười ba khuôn mặt giống hệt nhau và cơ thể nhỏ như con chuột trụi lông, dưới ánh đèn ở đuôi xe, tay chân chúng cứng ngắc như vật âm kỳ dị.

Trương Trầm Tùng lại lấy tiền giấy nén nhang bỏ vào tấm vải, tôi giúp anh sắp xếp một cái bàn thờ, cùng anh đốt vàng mã.


Những việc này tôi từng thấy anh làm trong đạo quán của anh, cho nên cũng coi như hiểu biết một chút.

Sau khi đốt vàng mã, Trương Trầm Tùng lấy ra một cây kim bạc trong túi vải, nói với tôi: "Kéo áo lên."

Thấy sắc mặt anh nặng nề, tôi vội vén áo: "Anh còn biết mấy thứ này?"

Chỉ mới nửa ngày, những mặt quỷ vốn nhỏ bằng hạt đậu đã lớn bằng cái móng tay cái.

"Y thuật và chiêm tinh đều cần phải học. Có hơi đau, em cố chịu." Một tay Trương Trầm Tùng bấm tay niệm thần chú, một tay cầm kim châm đâm vào trán mỗi khuôn mặt quỷ trên bụng tôi.

Cây kim rất mảnh, đâm vào đau như xuyên tim, mỗi lần đâm vào đều mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Trương Trầm Tùng chọc thủng tất cả mặt quỷ trên bụng tôi, sau đó nặn máu bên trong kim bạc chấm lên trán những đứa bé chết lưu đó.

Lúc này tôi mới phát hiện kim bạc rỗng ruột, hơn nữa dù mỏng như sợi tóc nhưng trên kim có khắc ấn ký, không biết nghệ nhân nào có tay nghề tuyệt như vậy.

Lấy máu xong, Trương Trầm Tùng cất kim bạc, lấy ra một con dao găm cắt vào lòng bàn tay mình, máu trào ra, anh rắc máu lên những đứa bé chết lưu đó, trầm giọng: "Dùng máu dẫn đường, đường về oán hận, đi!"

Tôi nhìn lòng bàn tay anh chảy máu mà như con dao cắt vào tay tôi, lòng chợt đau đớn.

Khi nãy lúc dùng kim bạc đâm vào bụng tôi, anh còn an ủi tôi không đau lắm.

Mà bây giờ anh cầm con dao cắt thẳng vào tay mình, anh không biết đau sao?

Tôi bỗng hiểu tại sao sau khi biết anh dùng cách của riêng mình, sắc mặt Giang Hoài và đạo trưởng cung Ngọc Hoàng lại nặng nề như vậy.

Tôi còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi quá, ánh nên đung đưa, tôi vội tiếp tục đốt vàng mã.

Trương Trầm Tùng rung chuông, niệm chú.

Trong cơn gió đó vọng lại tiếng khóc nỉ non cùng tiếng cười khúc khích quái dị.

Trương Trầm Tùng quát một tiếng, lòng bàn tay buông lỏng nắm chặt, lại có máu chảy vào những bào thai.

Thai chết lưu vốn đã nhăn nheo bỗng co rúm lại, sau đó cơ thể cứng nhắc đứng lên, liếm máu trên người nhau, khóc nức nở.

Nhìn những đứa bé chết lưu đầu to người nhỏ này sống lại, tôi sợ đến mức thiếu chút ngất xỉu.

Nhưng không dám làm hỏng chuyện của Trương Trầm Tùng, tôi cắn đầu lưỡi, tiếp tục đốt vàng mã.

Liếm máu xong, những đứa bé chết lưu đột nhiên bật khóc thành tiếng, ngửi ngửi như những con chuột rồi chạy nhanh về phía khu rừng.

Trương Trầm Tùng nhìn tôi, trầm giọng: "Tắt lửa, đổi theo!"

Tôi vội dập lửa, theo anh chạy về phía trước.


Việc này bắt đầu do tôi, tôi không đi chắc chắn là không được.

Nửa đêm trong núi rừng, một chân cao một chân thấp, đám bào thai này hoàn toàn mặc kệ đường đi.

Từ nhỏ tôi sống ở thôn quê, bay nhảy khá ổn.

Thỉnh thoảng Trương Trầm Tùng quay đầu nhìn tôi, thấy tôi vẫn có thể đuổi kịp, thở phào.

Không biết chạy bao lâu, ngay khi toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, Trương Trầm Tùng đột nhiên dừng lại.

Tôi thấy những đứa bé chết lưu kia đang khóc lóc vây quanh một gốc cây hòe hai người ôm không xuể, dây leo um tùm.

Hai mắt Trương Trầm Tùng tối sầm, cầm chuông đồng, quát: "Đổ!"

Những đứa trẻ lập tức nghiêng đầu, ngã xuống đất.

Lúc này Trương Trầm Tùng mới lấy ra la bàn ra, xem thì phát hiện đồng hồ nhảy lung tung.

Anh kiểm tra quanh gốc cây hòe, nói: "Mẹ của Tào Nặc đúng là cao thủ, nói là chôn thẳng nhưng thật chất là chôn cùng cây!"

Rồi anh duỗi tay chỉ những dây leo.

Nghe ý của anh, hẳn Tào Nặc được chôn trong cây hòe này.

Nghĩ đến vết thương ở lòng bàn tay anh, tôi vội nói: "Để tôi." Thấy anh định từ chối, tôi lại nói, "Tuy tôi không hiểu mấy thứ phép thuật này, nhưng anh vừa động đến bào thai bên này, Lam Cẩn Huyên chắc chắn đã biết, lỡ con bé lại âm thầm ra tay, anh đứng ngoài cuộc quan sát cũng an toàn hơn."

Sau đó tôi cởi áo khoác quấn thành bao tay, dùng sức kéo dây leo xuống.

"Được." Hình như Trương Trầm Tùng mỉm cười, anh không nói gì nữa, chỉ đưa con dao găm khi nãy cho tôi.

Tôi chỉ có sức của một người, dây leo vừa dày vừa khỏe, cũng không biết đã ký sinh bao lâu, hai tay cầm dao găm bổ xuống đến khi tay chân mềm nhũn mới tìm được một cái hốc trên gốc cây hai người ôm không xuể này.

Hốc cây không lớn, chỉ cỡ bằng một người nằm, bên ngoài được lấp bằng vỏ cây, xung quanh bị dây leo che, suýt chút thì tôi không phát hiện.

Trương Trầm Tùng đã dùng vải bọc những bao thai kia lại, nghe tôi nói đã tìm được một hốc cây liền vội đi tới, dùng đèn flash di động kiểm tra.

Hốc cây kia hình như vốn do mối mọt gặm nhấm, bên ngoài có dây leo và bụi bặm, không thấy gì ở trong.

Có một mùi lạ, không biết là từ trong hốc cây hay từ dây leo bị đứt.

Trương Trầm Tùng cắm một nén nhang vào hốc cây.

Khi rút ra, nén nhang dính ít chất nhờn.

Không có mùi đặc biệt nhưng lại có màu máu, tạm thời chưa biết là gì.

"Chính là nơi này, để tôi nhờ người của cung Ngọc Hoàng tới mở quan tài." Trương Trầm Tùng ném nén nhang, gọi điện, gửi định vị, sau đó ngồi bên cạnh chờ.

Tôi thấy vết thương trên tay anh vẫn chưa được xử lý, mỗi lần cử động đều có máu trào ra.

Áo khoác đã bẩn, vì vậy tôi dùng quần áo lau dao găm, cắt bỏ lớp áo trong, băng bó cho anh: "Khi nãy dùng tới máu có phải rất có hại cho anh không?"

Cho dù không hiểu nhiều nhưng tôi vẫn biết dùng máu làm phép chắc chắn có hại.

Trương Trầm Tùng nhìn tôi, khẽ cười: "Không sao."


Nhất thời, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi không biết nên cảm thấy may mắn hay tội lỗi.

May mắn là vì nhờ việc này, tôi biết nhiều về anh hơn.

Tội lỗi là vì việc này, anh chịu tổn thất rất lớn.

Tâm trạng khó chịu, tôi cùng anh ngồi gần gốc cây đó chờ người của cung Ngọc Hoàng tới.

Khoảng một tiếng sau, Thanh Hư đạo trưởng của cung Ngọc Hoàng dẫn theo mười hai pháp sư tới.

Nhìn cây hèo này, ông liên tục gọi tên, có điều không vội kéo thi thể của Tào Nặc ra ngoài mà dọn sạch cỏ cây xung quanh, dựng một tế đàn ở phía trước.

Sau đó ông cầm một chiếc cọc sắt có khắc phù văn, nhìn tán cây, sau khi xác định vị trí liền đóng xuống.

Ông bảo hòe già là quỷ cây hay núp bóng nhận xác.

Bản thân cây hòe này đã rất già, vẫn sống dù bị côn trùng trú ngụ bên trong.

Mẹ Tào Nặc dùng thi y Thái Tuế bọc thi thể của Tào Nặc rồi chôn vào trong lòng cây chẳng khác nào để Tào Nặc và cây hòe này hợp thành một thể.

Có oán khí nuôi dưỡng, cây hòe trở nên hung ác, cho nên phải đóng cọc để ngăn rễ cây thoát ra ngoài.

Tôi nghe mà không khỏi chậc lưỡi, chuyện này càng lúc càng lớn.

Sư đệ của Trương Trầm Tùng gọi điện tới, cậu vốn đang trông chừng Lam Cẩn Huyên, không ngờ cô ta trực tiếp đẩy mẹ mình từ trên lầu xuống, cậu không dám thấy chết không cứu, đến khi báo cảnh sát và xe cấp cứu xong, Lam Cẩn Huyên đã biến mất.

Cậu ấy bảo chúng tôi cẩn thận, sợ là Lam Cẩn Huyên sẽ đến tìm chúng tôi.

Vừa dứt lời, Trương Trầm Tùng liền hỏi Thanh Hư đạo trưởng có sắp xếp người ở cùng bố mẹ tôi không, ngay lúc này Giang Hoài gọi điện tới.

Anh nói mẹ của Tào Nặc cảm ứng được chúng tôi tìm được cái cây chôn xác, đang định tới đây, anh chỉ đành báo cảnh sát nhờ họ bắt hai vợ chồng đó.

Ngay khi tiễn mẹ của Tào Nặc đi, anh nhìn thấy Lam Cẩn Huyên đang đứng dưới gốc cây cạnh nhà họ Tào, có lẽ cô ta đang qua đây, bảo chúng tôi phải cẩn thận.

Trương Trầm Tùng vội bàn bạc với Thanh Hư đạo trưởng, sau đó thiết lập một pháp trận, chờ Lam Cẩn Huyên tới.

Làm xong tất cả, trời đã sáng.

Lúc này tôi mới để ý trong đám dây leo mình nhổ tối qua còn sót lại những chùm lông chim và một số thây khô không thể phân biệt là gì.

Trương Trầm Tùng nói rằng cái cây đã biến thành quỷ, nó ăn thịt chim thú sống gần đó.

Nếu Lam Cẩn Huyên không gặp bào thai ký sinh, cô ta sẽ sinh ra bào thai chết lưu với khuôn mặt của Tào Nặc mãi đến khi bào thai hút cạn máu của cô ta, biến cô ta thành cái xác khô.

Mà Tào Nặc sẽ ở mãi trong cái cây này, thi thể biến thành yêu ma.

Hiện giờ hai người bọn họ một đã trở thành yêu ma, một người là quỷ mẹ, đều là tai họa!

Một lúc sau, cả Giang Hoài và Trương Tân trúc đều chạy tới, mang theo đồ ăn cho chúng tôi.

Thấy tay sư huynh mình quấn vải, Trương Tân Trúc lườm tôi, không ngừng hỏi: "Anh vẫn khăng khăng tìm chị ấy? Còn mở đạo quán cạnh nhà chị ấy?"
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui